Vy Tố Phi là người thẳng thắn không câu lệ thời gian, cô trực tiếp vào thằng vấn đề chính.
"Lục tổng, hy vọng anh đừng làm khó Lâm Phi Đào nữa! Ở bên cạnh anh chỉ khiến cho cậu ấy thêm phần tổn thương. Lâm Phi Đào vẫn còn trẻ mới qua tuổi vị thành niên còn anh thì đã ở độ tuổi trưởng thành. Khoảng cách của anh và cậu ấy rất lớn không thể ở bên nhau được. Xin anh, hãy buông tha cho cậu ấy. Cuộc đời của cậu ấy vốn dĩ anh không nên xuất hiện. Người đàn ông mang đến cuộc sống bình yên hạnh phúc cho cậu ấy phải là Lãnh Phong. Anh ấy chính là thanh mai trúc mã của Lâm Phi Đào. Trước khi rời xa chốn này, Lãnh Phong đã từng hứa với Lâm Phi Đào rằng sau này anh ấy trưởng thành sẽ quay lại lấy cậu ấy làm vợ. Vào một ngày không xa, Lãnh Phong nhất định sẽ quay trở lại bên cạnh Lâm Phi Đào, chăm sóc và bảo vệ cô ấy. Anh nên buông tha cho cậu ấy....
Vy Tố Phi chưa nói hết lời trong nội tâm của mình đã bị cướp lời thoại. Lời nói của hắn dường như đã mất khống chế. Con mắt của hắn hằn lên tia máu đó, tay đập mạnh xuống mặt bàn gầm dữ quán lớn.
''Tên khốn nào có lá gan lớn dám cướp người phụ nữ của Lục Cảnh Sâm?''
Gầm lên một giọng điệu chết chóc, hắn tiếp tục nói.
''Muốn cướp người phụ nữ của Lục Cảnh Sâm đâu có dễ, trừ khi bước qua xác chết của ông đây!''
Ở đầu giây bên kia, Vy Tố Phi toát mồ hôi lạnh khi nghe giọng nói chết người của đối phương. Cô bất lực lắc đầu, thở dài một tiếng thản nhiên đáp lại.
"Tôi biết, Khải Trạch!"
Nghe người phụ nữ gọi tên thứ hai của thân phận mình Lục Cảnh Sâm sững sờ người.
Vy Tố Phi ở đầu giây bên kia thấy đối phương im lặng không trả lời, phân tâm cô dường như đoán ra một phần tâm trạng nào của hắn.
"Bất ngờ lắm có phải không, Lục tổng? Anh không ngờ tới tôi biết thân phận thứ hai của anh, đúng không?"
Nét mặt hiện tại của Lục Cảnh Sâm không dấu nổi sự kinh ngạc. Khoé mắt của hắn khẽ giật giật.
Cái tên Khải Trạch này ngoài Lâm Phi Đào biết ra thì không có ai biết đến thân phận thứ hai của mình.
Thân phận thứ hai của hắn chỉ có người trong giới sát thủ của ba năm trước biết đến cái tên quen thuộc này, ngoài ra những kẻ xuất chúng bình thường thì không ai biết đến. Ngay cả Lâm Phi Đào cũng không biết hắn ta đã từng lặn lội trong giới sát thủ.
Nhưng vẻ mặt ngạc hiện của Lục Cảnh Sâm rất nhanh sau đó biến mất mà thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng, thanh âm thoát ra một luồn khí lạnh lẽo. Giọng nói lạnh lẽo của hắn như đâm xuyên qua điện thoại truyền đến bên tai Vy Tố Phi khiến cho cô cảm thấy rợn tóc gáy.
''Hừ, lá gan của cô cũng không nhỏ! Cô có biết nếu như biết thân phận thật của ông đây thì có hậu quả khó lường như thế nào không? Vy gia bên Anh Quốc dạo gần đây cuộc sống có vẻ ổn thoả?''
"Anh có ý gì?"
Đáy lòng Vy Tố Phi thầm than một tiếng. Không ngờ bản chất thật của người đàn ông này lại khiến cho người ta cảm thấy áp lực đến vậy.
Dù cô biết hắn ta là một nhân vật khá lớn, phải dùng cử chỉ, lời nói dễ nghe để đàm phán. Suốt từ đầu đến cuối Vy Tố Phi cố giữ bản thân mình không được run sợ nhưng không hiểu sao từng câu từng chữ thoát khỏi cuống họng của người đàn ông này lại khiến cho cô không kìm nén được nỗi sợ hãi trong người, mồ hôi nhẽ nhại trên vừng trán, đọng lại thành giọt chảy dài hai bên thái dương.
Lục Cảnh Sâm vẫn giữ giọng nói lạnh lùng như ban nãy đối lại câu nói nghi hoặc của đối phương.
''Có muốn tận mắt chứng kiến người Vy gia ngã xuống trong vũng máu nó hấp dẫn như thế nào không? Hoặc là xem vẻ mặt đau đớn của từng thành viên trong Vy gia khi bị hàng nghìn con rắn độc mang độc tố cực mạnh dày vò trên đảo hoang dã ở Châu Lục nó ly kì như thế nào? Hay là cô muốn tận mắt chứng kiến người thân của mình bị lột sạch da khi còn sống…''
"Anh thật tàn nhẫn! Lục Cảnh Sâm, anh không xứng để Lâm Phi Đào yêu anh!"
Vy Tố Phi ngày càng sợ hãi hơn khi nghe đối phương đe doạ tính mạng người thân của mình. Cô không ngờ tên máu lạnh này lại tàn nhẫn đến như vậy. Vy Tố Phi không hiểu mắt thẩm mĩ của bạn thân cô như thế nào mà lại đi yêu kẻ sát nhân két tiếng này.
''Ha ha ha!'' Lục Cảnh Sâm gầm lên cười một tiếng thật lớn.
''Tàn nhẫn ư? Vậy mà có kẻ gan lớn lại muốn cướp người phụ nữ của tôi. Chắc kẻ đó chưa nhìn thấy quan tài nên chưa đổ lệ?''
Vy Tố Phi cứng họng, cô rất muốn nói thêm nhưng chỉ sợ thêm dầu vào lửa. Hắn ta trước kia vốn mệnh danh kẻ máu lạnh tàn nhẫn. Cô biết được thân phận thứ hai của hắn cũng chỉ vì ba cô nhắc đến tên sát thủ két tiếng đột nhiên mất thích không một dấu vết.
Cô lúc ấy thêm phần tò mò nên đã lén lút ba mình xem tài liệu về tên sát thủ ẩn danh đó. Thông tin chỉ nói đến hắn ta rất ít hiện diện, hắn hành động giết người nhanh như chớp và không để lại dấu vết. Sau khi biết đến tên của vị ẩn danh đó, Vy Tố Phi cảm thấy cái tên này nghe rất quen tai.
Sau một hồi lục tìm trong trí nhớ, Vy Tố Phi nhớ đến Lâm Phi Đào đã từng nhắc đến cái tên này. Lúc đó khi hai người được thả ra khỏi lồng giam địa ngục, Lâm Phi Đào không còn sức lực ngất giữa cơn mưa tầm tã. Trong cơn hôn mê, Lâm Phi Đào vô thức gọi ra cái tên đó. Vy Tố Phi thì thầm to nhỏ thắc mắc người đàn ông tên Khải Trạch là ai thì Lâm Phi Đào rơi vào tình trạng nửa tỉnh nửa mê mà trả lời lại.
Lúc ấy Vy Tố Phi cứ ngỡ cô bạn của mình vì yêu quá đâm ra ngốc nghếch, cô cũng không để ý gì nhiều. Đến nay biết được thân phận thứ hai của Lục Cảnh Sâm, cô như chết lặng tâm hồn mình.
Một tên giết người két tiếng khi xưa không đáng để bạn thân mình yêu và thân phận giữa hai người khác nhau hoàn toàn. Điều này cho thấy bọn họ không thể hạnh phúc có được tình yêu hôn nhân.
Vì vậy Vy Tố Phi đã tìm cách liên lạc với Lục Cảnh Sâm, định bụng dùng lời nói dễ nghe khuyên hắn nên buông tha cho Lâm Phi Đào. Nhưng khi nói ra Vy Tố Phi lại nhận những lời nói chứa mùi chết chóc, lòng cô càng thêm phần bồi hồi lo lắng.
Nếu đã không ngăn cản được bọn họ thì cô đành phải buông tay chịu trói.
Vy Tố Phi bất lực thở dài. Lo sợ quá mà chiếc áo trên người cô đã ướt phân nửa vì mồ hôi. Bất đắc dĩ, Vy Tố Phi hỏi hắn ta một câu cuối.
"Anh thật sự yêu Lâm Phi Đào?"
Hỏi bằng thừa nhưng Vy Tố Phi phải hỏi như vậy, cô muốn xem hắn ta trả lời lại cô ra sao hay là lặng lẽ ngắt kết nối.
Vy Tố Phi cứ ngỡ hắn ta sẽ không trả lời ai ngờ đâu hắn ta trả lời một cách thẳn thắn.
''Có chết ông đây cũng chỉ đem lòng yêu một người, tuyệt đột không có người thứ hai dám Lục Cảnh Sâm này rung động.''
Vy Tố Phi nghe lời tuyên bố đầy bá đạo của hắn, cô cũng không có lý do gì để mà phản đối. Cô chỉ cười nhẹ, nói với hắn một điều.
"Anh yêu Lâm Phi Đào như thế, vậy thì tôi hỏi anh, những vết sẹo đau đớn trên người cậu ấy từ đâu mà có?"
Chân mày của Lục Cảnh Sâm nhíu lại, hắn cũng đang cho người điều tra nguyên nhân của những vết sẹo đó. Nhưng kết quả nhận lại là con số không.
''Vì đâu mà có?''
Hắn ta lòng sôi như lửa thiêu cháy, hắn mong mỏi tìm được đáp án mà bao ngày hắn không tìm được ra.
"Chẳng phải là do anh sao?"
''Do tôi?''
Lục Cảnh Sâm không giấu nổi vẻ phẫn nộ mà hỏi lại. Tại sao lại vì hắn ta chứ? Hắn có làm tổn thương đến người mình yêu đâu mà.
"Sáu tháng trước khi Lâm Phi Đào bị bắt, lúc ấy anh đang ở đâu?"
Ở đâu giây bên kia, Vy Tố Phi nói mà không cầm nổi cảm xúc đớn đau trong lòng. Khoé mắt cô đỏ hoe, sống mũi cay xè, không cẩm nổi sự thống khổ cỉa người bạn mà rơi lệ.
"Anh có biết lúc ấy tận mắt tôi nhìn vẻ mặt thống khổ của cậu ấy, bên tai nghe tiếng hét van xin được tha thứ cùng với tiếng va chạm thịt gậy, tiếng xiềng xích ghê tai, mùi máu tanh xộc lên mũi nó đau khổ như thế nào không? Trên người của cậu ấy chằng chịt vết thương lớn bé, đầu tóc rối bời, dù không còn sức nhưng cậu ấy vẫn lê lết tấm thân nhe nhuốc máu, ôm lấy chân của người kia van xin đừng ra tay. Lúc đó tôi chỉ hận bản thân mình vô dụng, chỉ biết ôm lấy khung cửa sắt mà khóc lớn, tận mắt nhìn bạn thân mình bị bảy tên to khoẻ vây quanh hành hạ. Cảnh tượng đó thật ghê sợ, thật ám ảnh tâm trí tôi từ ngày đó đến giờ."
Vy Tố Phi thuật lại một mạch từ đầu đến cuối nhưng không cho hắn biết là ai khiến cho người con gái hắn yêu chịu tôn thương. Cô cứ nói nửa mập nửa mờ khiến cho lòng kiên nhẫn của hắn không còn nữa. Hắn gắt gao hỏi cô, moi đáp án bằng được từ phía Vy Tố Phi. Nhưng kết quả nhận lại chỉ là một con số không.
''Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng! Là ai đã làm tổn thương cô ấy?''
"Lục tổng, anh yêu cô ấy sao không tự điều tra? Tôi chỉ nói đến nhiêu đó thôi, việc còn lại của anh là tìm ra manh mối mà tận tay khiến những kẻ làm hại Lâm Phi Đào sống không bằng, chết cũng không xong."
"Lục tổng anh nên nhớ, Lâm Phi Đào đã từng rời bỏ anh một lần thì sẽ có lần thứ hai cậu ấy sẽ rời khỏi anh. Hai người sinh ra vốn dĩ không thể đến được với nhau. Lãnh Phong có cuộc sống tốt hơn anh, sớm muộn gì anh ta sẽ đưa Lâm Phi Đào thoát khỏi tay anh."
Nói xong Vy Tố Phi đột ngột ngắt liên lạc khiến cho Lục Cảnh Sâm ở đầu dây bên kia không kiềm chế sự phẫn nộ trong người. Hắn tức giận quăng điện thoại về phía trước. Điện thoại không chịu nổi ngoại lực gây ra, tiếp đất tạo ra tiếng ''cộp'' một tiếng, màn hình điện thoại tối om, mạn nhện giăng tơ khắp màn hình.