• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy vụ đánh đấm ẩu đả này, ai ra tay trước thì người đó đuối lý.

Khu vực lấy bưu kiện camera khắp nơi, ngày xưa Lương Tam làm trò này nhiều rồi, nên lúc mới đầu chỉ kéo Tần Thiên đi chửi lộn chứ không đánh, câng câng khiêu khích tới khi Trương Khai Kỳ đấm trước, sau đó hai người mới đánh trả.

Vì thế nên mặc cho Trương Khai Kỳ khóc lóc kể lể ở đồn công an ra sao, đã xem đoạn phim trích xuất từ camera rồi thì có lý đến mấy cũng thành vô nghĩa. Chưa kể gã còn có tiền án, mặc dù hồ sơ Lương Tam cũng loang lổ đủ trò xấu, nhưng hưởng hào quang từ Tần Thiên và Long Nghị nên được đội trưởng Trần thiên vị cho một lần.

Cuối cùng hai bên hòa giải, Phương Hoành Tiệm nhiều năm làm quản lý ăn nói với mọi người cực kỳ khôn khéo, nói chuyện có lập luận chứng cứ rõ ràng. Trương Khai Kỳ bị chặn cho tịt ngòi, cuối cùng chỉ đành cầm năm trăm tiền khám vết thương rồi xám xịt bưng mặt về.

"Lại còn cho năm trăm nữa?" Lương Tam đút tay vào túi theo sau anh trai hắn, vừa ra khỏi đồn vừa lầu bầu: "Ông đây còn chưa đòi tiền bồi thường danh dự đâu!"

Phương Hoành Tiệm liếc xéo hắn: "Lại đây, nói thử anh nghe xem cậu đây thiệt hại danh dự chỗ nào?"

"Khụ." Lương Tam day mũi, "Chẳng phải muốn đỡ thay anh hả."

Phương Hoành Tiệm kệ hắn: "Được, muốn à, muốn thì về anh chia cho một nửa."

Lương Tam tự coi như người đàn ông xót mình, nhếch miệng cười vui vẻ. Thình lình hắn nghe thằng nhóc sau lưng phì cười một tiếng, mới bất giác phát hiện, anh trai nhà mình đang chửi mình là tên ngốc đây mà.

"Cười cái gì mà cười!" Lương Tam không dám dữ với Phương Hoành Tiệm, ngoái đầu trút giận lên Tần Thiên, "Không nhờ ơn thằng nhóc cậu thì anh đây đến mức đó chắc?"

"Ồ." Tần Thiên hấp háy mắt, "Thế Ngô Ba... để em bồi thường?"

Ngây ngô hết nói.

"Cái gì?" Phương Hoành Tiệm lại tăng xông máu, "Em còn đánh cả Ngô Ba nữa!?"

"Em..." Lương Tam nhe răng trừng Tần Thiên, ra hiệu cậu cứ chờ đấy, đoạn quay sang khai báo với Phương Hoành Tiệm: "Thì em chỉ nhẹ nhàng đạp thằng chả hai đạp, thằng chả có bị cái rắm gì đâu."

"Tại anh từ chức nên em sợ hết hồn chứ bộ..."

Tần Thiên nghe Lương Tam vội vàng phân bua, đứng đằng sau hai người che miệng cười trộm.

Rốt cuộc cậu nhìn ra rồi, anh Lương dữ lắm, nhưng chỉ cần đụng tới anh Phương là răng nanh móng vuốt gì cũng gom vào sạch trơn.

"Thân thích anh ta làm cấp cao, sao em cứ hành động thiếu suy nghĩ thế?" Phương Hoành Tiệm dẫn hai người đến chỗ anh đậu xe, vừa đi vừa càu nhàu dông dài.



Mặt Lương Tam trầm xuống: "Chẳng nhẽ để thằng này trơ mắt nhìn anh bị người ta ức hiếp?"

"Ức hiếp cái gì!? Anh tự nghỉ!

Phương Hoành Tiệm lừ Lương Tam, ra hiệu không cho hắn nói lung tung, Tần Thiên còn ở đây cơ mà. Vậy mà hoàn toàn không hay biết thanh niên sau lưng đã biết cả.

"Chưa kể, đã bảo em quân tử động khẩu không động thủ." Anh ta nghiêm khắc giáo dục em trai, "Muốn chỉnh cũng không dùng quyền cước được! Em có ngốc không?"

"Anh có cách rồi?" Mắt Lương Tam sáng lên, được một chốc lại khó chịu, "Đã thế còn giấu giếm em!"

Phương Hoành Tiệm bị cái ngữ cố tình sinh sự của hắn chọc cười: "Em có cho anh cơ hội nói à!?"

Chẳng biết ai chưa nghe xong đã giận đùng đùng đi rước phiền vào người, anh đang ngủ lấy sức lại thôi!

"Rồi, qua bên này!"

Tới bãi đậu xe, Phương Hoành Tiệm móc chìa khóa mở cửa, nói với Tần Thiên: "Tiểu Tần, lên xe."

"Vâng." Tần Thiên nghiêm chỉnh ngồi vào ghế sau.

Lương Tam bị anh trai giáo dục cũng không giận, nhàn nhã ngồi cạnh ghế lái.

Nhớ ra thanh niên vừa hố mình, hắn âm u cười một tiếng: "Anh, nghe nói Lão Long bị thương à?"

"Anh đưa Tiểu Tần sang, tiện ghé thăm bệnh nhân luôn!"

Tần Thiên đang cài dây an toàn, vểnh tai nghe ngóng thì khựng lại.

Hết cứu.

"Lão Long này, bảo vệ như anh tận chức tận trách quá đấy." Lương Tam dẫn đầu vào phòng bệnh, trên đường nghe Tần Thiên kể lại quá trình bị thương của Long Nghị, hắn ngạc nhiên tới độ sững người, "Người ta thì "Trí thủ núi Uy Hổ", còn anh là lấy trí đấu hàng cấm rồi. Cỡ này đâu phải chuyện người thường làm được, ông chủ phải thưởng cho anh bao đỏ dày cả cọc."

"Lại lộn xộn vớ vẩn!" Phương Hoành Tiệm đứng đằng sau đẩy lưng em trai, "Em bớt nói năng linh tinh lại, vụ án còn chưa phá xong đâu."

Lúc này Long Nghị đang ngồi dựa lên giường, tay cầm một quyển sách cũ, là tiểu thuyết võ hiệp cất nhà mấy bữa trước Tần Thiên mới đem lên cho anh, tạm xem như thú vui tiêu khiển.

Có khách đến thăm, anh đặt sách lên đầu gối, nhẹ gật đầu với hai người thay câu chào, ánh mắt lại lướt qua họ nhìn về phía sau.

Có họ đến, chắc chắn Tần Thiên cũng đi theo.

Đứa nhỏ đã gần hai ngày không liên lạc gì với anh, anh sốt ruột.

Rốt cuộc Tần Thiên cứ đứng ngoài lề mề cả buổi mới ló mặt ra từ sau khung cửa. Gương mặt vốn bình thản của Long Nghị cau chặt lại, người như tỏa ra hơi lạnh.

"Em bị làm sao!?"

Anh nhìn chằm chặp khóe miệng bầm tím của đứa nhỏ, chống tay lên muốn xuống giường.

Tần Thiên thấy anh như thế cũng không dám tránh né, vội vã chạy tới ghìm anh lại: "Ai! Anh nằm xuống mau, không muốn khỏe lên có đúng không!?"

Long Nghị không nói gì.



Chỉ hướng mắt nhìn cậu, chờ một lời giải thích.

Tần Thiên mấp máy môi, đụng phải vết thương nên hít hà một hơi.

"À vâng, anh Long, đừng trách Tiểu Tần..."

Phương Hoành Tiệm nghĩ Long Nghị nổi giận nên vội vàng hòa giải, dồn trách nhiệm lên mình tránh nặng tìm nhẹ giải thích đầu đuôi câu chuyện, chỉ nói Tần Thiên tưởng lầm mình từ chức là do bị người ta hãm hại, kích động đi xả giận giúp mình nên mới bị đánh.

"Anh Long ơi, chỉ trông hơi sợ như thế thôi ạ, em không sao." Tần Thiên thấy người đàn ông vẫn lạnh mặt, lách sau lưng Phương Hoành Tiệm với Lương Tam len lén kéo ngón tay anh, cười lấy lòng: "Em bất cẩn không né kịp, sau đó đạp lại thằng chả hơi bị nhiều phát á."

Trước đây Phương Hoành Tiệm nghe Lương Tam kể lể đủ điều về quan hệ giữa Tần Thiên với Long Nghị. Mới đầu anh hoàn toàn không tin, bây giờ chứng kiến bầu không khí không ai chen vào được giữa hai người, anh ta cảm giác có lẽ là thật.

Nghĩ vậy, anh ta khẽ khàng thở ra.

Mình đi rồi chắc chắn tên nhóc Lương Tam cũng không ở lại, trước đây anh ta còn lo Tiểu Tần sẽ bị Ngô Ba kìm chân.

Nhưng thấy Long Nghị cao to vạm vỡ, đến cả tay không chống tội phạm còn làm được, chắc rằng không ai dám bắt nạt thanh niên.

Lương Tam phát giác ánh mắt anh trai mình nhìn thanh niên hiền hòa lạ lùng, ham muốn độc chiếm lại phực lửa. Hắn mò tay vào trong vạt áo của Phương Hoành Tiệm, vuốt ve sườn eo trắng mịn màng kia.

Quả nhiên, Phương Hoành Tiệm dời mắt đi, lần nữa trở về với hắn.

"Ây..."

Mặc dù tay bị cấu xoắn, Lương Tam vẫn đểu giả không chịu buông tay.

Có khách tới, Long Nghị thấy không nên nhiều lời, chỉ nhìn thật sâu vào đứa nhỏ hồi lâu, đến mức khiến Tần Thiên chột dạ rụt cổ lại mới thôi.

Tần Thiên trộm thở phào.

Nói thật, cậu sợ anh Long giận lắm.

Mặc dù... hình như cậu chưa bao giờ trông thấy người đàn ông thật sự nổi cáu?

Tần Thiên liếm liếm hàm trên.

Cảm giác dù anh Long có giận đi chăng nữa... chắc chắn cũng đẹp trai lắm lắm.

Hơi muốn thấy.

Giữa lúc Tần Thiên ngẩn người, Lương Tam nói chuyện với Long Nghị.

Hắn thật tâm bội phục Long Nghị. Hồi còn đi mua ve chai thỉnh thoảng hai người cũng qua lại với nhau đôi câu, bây giờ biết chuyện anh bắt chất cấm lại càng hứng thú, nhất định phải nói chuyện với Long Nghị cho bằng được.

Long Nghị cũng không lay chuyển được cái kiểu cứ như thân nhau từ lâu rồi của Lương Tam, chọn lựa mấy chuyện kể được, Lương Tam mắt mũi sáng rực, hận không thể lao vào đánh đấm với đám buôn chất cấm một trận ra trò.

"Em để anh bớt bớt lo lại đi!" Phương Hoành Tiệm nghe mà nhức cái đầu.

Bấy giờ Lương Tam mới chịu ngậm miệng, cười hề hề với anh trai: "Yên tâm, em nói cho đã cái miệng thôi."



"Anh là anh em mà còn không rành quá à? Lo thay đổi cho nhanh mà còn làm người nghe không!?"

"..."

Phương Hoành Tiệm lười nói nhảm với cái tên không cần thể diện này.

"Thế anh Phương, anh có về làm được nữa không?"

Trong phòng bệnh có hai cái ghế cho khách thăm, Tần Thiên ngồi lên cạnh giường Long Nghị, lo âu hỏi.

"Anh không về." Phương Hoành Tiệm lắc đầu, giải thích: "Cũng đã có ý định một thời gian nữa sẽ từ chức rồi, bây giờ sớm hơn cũng tốt."

"À..." Tần Thiên hơi khó chịu, "Tại, tại sao? Quản lý Phương làm tốt bao nhiêu... Khu chúng ta năm nào cũng đứng đầy, anh lại còn đi du học về, ai cũng nói bên trên rất hài lòng!"

"Em, em còn muốn làm với quản lý Phương mà."

Trước đây cậu cũng từng đi làm, cấp trên không mưu lợi cá nhân thì cũng gian dối thủ đoạn, không có bất kỳ ai giống như Phương Hoành Tiệm, một người vừa nhẫn nại là vừa ôn hòa, không những không xem thường nhân viên tầng chót như bọn họ mà còn thường chuyên để tâm chăm sóc.

Tân Thiên cũng muốn tương lai mình sẽ trở thành một người xuất sắc như anh Phương. Tuy trình độ cậu không cao, nhưng cậu cũng muốn làm việc thật tốt, đủ để tạo ra thành tựu một phen.

Cậu còn muốn học tập người đàn anh này thật nhiều, chẳng ngờ người tốt như thế mà bị cái loại tiểu nhân như Ngô Ba và Trương Khai Kỳ buộc phải đi!


Phương Hoành Tiệm cười cười, nhịn không rướn sang xoa đầu thanh niên.


Thanh niên đã thẳng thắn lại còn đáng yêu, khiến anh ta nhớ về em trai mình thuở bé.


"Anh định tự làm riêng, trước đây đã chuẩn bị..."


Phương Hoành Tiệm nói đến đây thì chợt khựng lại, nhìn thanh niên mất mát ngồi đó, bỗng nảy ra suy nghĩ.


"Tiểu Tần, cậu muốn đổi việc không?"


Long Nghị (giơ nắm đấm): Lại một người muốn lừa đừa nhỏ nhà tôi nữa? Đã thế còn ngay trước mặt tôi? Lương Tam, quản chồng cậu cho hẳn hoi! Chồng chồng nhà mấy cậu bị cái gì vậy!?


Edit: tokyo2soul

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK