Chẳng biết có phải thấy Long Nghị chán quá hay không, Móm chạy ù ra khỏi phòng trực, quẫy quẫy đuôi mò theo sau mông Tần Thiên nhảy nhót lung tung, như cái đuôi nhỏ cắp sau lưng vậy.
Long Nghị vẫn chưa tan làm, Tần Thiên bèn xách rổ ra bồn rửa cạnh phòng trực ban. Cậu với Móm ngồi xổm đối diện nhau, vừa tách vỏ khoai tây vừa thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu với người đàn ông.
Thực tế mà nói công việc của cả hai đều rất nhạt nhẽo, ngày nào cũng lặp đi lặp lại vài việc tẻ ngắt.
Tần Thiên ngoài lấy hàng ra cũng chỉ có giao hàng, ngồi trên con xe điện long nhong khắp đường phố, giao đồ đến tay khách là xong, không cần động não. Còn Long Nghị như tảng đá tĩnh lặng của khu dân cư, bảo vệ an toàn cho mọi người, nhưng thường lúc không có việc gì anh cũng chỉ phân khu đỗ xe, xử lý mấy vụ đậu mất trật tự, sửa chữa tài sản chung trong khu, toàn là mấy việc lặt vặt.
Họ đều là những chiếc vít nhỏ của thành phố này, không có họ, Trái Đất vẫn sẽ vần xoay, nhưng hằng vô số những con người nhỏ nhoi như họ mới tạo nên toàn bộ thế giới này.
"À anh, hình như gần đây khu dân cư mình nhiều người chuyển nhà nhỉ?"
Tần Thiên bỏ củ khoai tây vừa gọt xong vào tô nước: "Dạo này đi giao em toàn gặp mấy khách lạ mặt thôi."
"Ừ, cuối năm." Long Nghị đang mày mò dây diện trong kho xe đạp, chất giọng trầm thấp của anh vang vọng trong không gian hẹp, "Một số rút tiền thuê về ăn Tết."
Cứ mỗi năm đều có vô số lao động nhập cư đến đô thị phồn hoa này muốn thoát nghèo, có những người muốn thực hiện giấc mơ, có người thành công, nhưng phần hơn vẫn đang kiệt quệ vùng vẫy.
"Vậy tại sao lại có người thuê lúc này?" Tần Thiên lo thay phần người ta, "Bỏ không nhà hơn nửa tháng trời, thấy lỗ ghê."
Long Nghị đưa mắt nhìn Tần Thiên: "Có người không về."
Giống như anh.
Không còn lưu luyến gì ngôi làng ấy, cô độc một thân một mình, biết về đâu?
Không biết lúc nào đứa nhỏ sẽ về ăn Tết với gia đình?
Long Nghị không hỏi, cũng không có ý định hỏi.
Tần Thiên không nghĩ sâu xa tới thế, cậu chỉ mong thời gian trôi mau mau, năm mới sắp đến mà giao hàng nhiều thế, cậu sắp mệt đến liệt rồi.
"Ẳng —— Gâu!"
Móm đột nhiên sủa ầm lên, nhảy vọt lên đùi Tần Thiên. Cậu bị nhóc chó con được chăm ra béo mầm bổ nhào tới, mông cắm phịch xuống đất.
"Ôi, nhóc phấn khích cái gì đấy?"
Tần Thiên vuốt lông, cầm củ khoai lăn lóc trên đất rửa lại dưới vòi cho sạch, vẩy nước lên trán Móm.
"Gâu gâu!"
Móm ngu ngốc liếm nước trên mặt, tiếp tục sủa về phía vừa nãy mới loi choi bay nhảy.
Tần Thiên nhìn theo nó, là tòa hai cụm ba.
Khu dân cư Thiển Thủy không lớn, tổng cộng chỉ có ba cụm nhà và vườn hoa chính giữa. Mỗi cụm gồm ba tòa xây nên, có tất cả chín tòa. Hai cụm từ cổng vào cứ theo chiều thuận mà tính, ôm lấy một nửa diện tích khu dân cứ. Mà cụm thứ ba lại xây theo kiểu khác. Các căn hộ ở cụm này quay lưng về phía một khu dân cư khác, chính diện hướng ra vườn hoa.
Hoa cỏ trong này đâu đâu cũng xanh um tươi tốt, cành lá còn vươn đến tận tầng hai tầng ba, mùa hè vừa cho bóng râm lại vừa mát mẻ, nhưng cũng cản tầm nhìn của không ít hộ gia đình.
Từng có hộ khiếu nại yêu cầu bên tài sản tỉa bớt cành lá, Long Nghị đã phản hồi lên, công ty đồng ý thực hiện, chỉ là thực hiện lúc nào thì không ai biết.
Lúc này trên ban công lầu hai tòa hai, dường như đang có người đứng đó hút thuốc. Vì cây lá cản trở tầm nhìn, Tần Thiên chỉ lờ mờ thấy bóng người và điếu thuốc cháy dở trong tay người nọ.
"Gâu!"
Móm vẫn đang sủa, Long Nghị cũng bước đến nhìn sang, quay người nhấc nó lên.
"Mới dọn tới."
Chủ hộ đến thuê sẽ đăng ký ở phòng bảo vệ, Long Nghị cũng sẽ ghi chép việc đổi chủ thuê. Chỉ là qua một thời gian dài chủ hộ chuyển đi lười đến làm, giao hết cho môi giới, chỉ cần cầm được tiền thì ai thuê cũng không buồn để ý.
Long Nghị chịu trách nhiệm phần này, nhưng nhiều hộ đi suốt, có người thuê dăm bữa nửa tháng rồi cũng không thấy mặt mũi đâu, họ cũng rất khó làm việc nên chỉ đành liên lạc với chủ hộ làm cho xong hồ sơ đăng ký thuê.
Chủ trước của căn hộ ấy là một người đàn ông trung niên làm buôn bán, bây giờ người trẻ tuổi vào ở, Long Nghị có chút ấn tượng.
"Chắc là sợ người lạ rồi."
Tần Thiên bưng rổ rau củ đã rửa sạch đứng dậy, thuận miệng nói.
Cậu cười với người trên lầu hai xem như chào hỏi, sau đó vỗ cái đầu nhỏ của Móm, giả bộ dạy dỗ: "Ngày càng dữ ha? Nhóc cọp con này!"
"Ư ẳng ~ gâu!"
Móm bị Long Nghị xách trong tay, hình như tưởng hai chủ nhân rốt cuộc cũng chịu chơi với mình rồi, nhoáng cái bỏ quên chuyện cũ, lè lưỡi liếm bàn tay ướt sũng của Tần Thiên, cái đuôi nhỏ quẫy lung tung trên cổ tay Long Nghị đến là vui sướng.
"Ai ai, chờ tí."
Chó con đen thui như cục than, Tần Thiên vò nắn nó mấy lần, dịch lại gần mới phát hiện khóe mắt nó dính cặn bẩn, nói Long Nghị đừng nhúc nhích.
Cậu nhét rổ rau vào tay kia Long Nghị, rút hai tờ giấy trong phòng tự ban ra, giữ cằm chó con vừa lau vừa càu nhàu: "Nhóc cún lôi thôi này, đến cái ghèn mắt cũng chẳng sạch sẽ."
"Ngao ~ "
Móm mờ mịt ngao hai tiếng, Long Nghị bật cười: "Nó đâu phải người."
"Thế thì làm sao." Bây giờ Tần Thiên ở rất gần người đàn ông, hai người chỉ cách nhau chú cún nhỏ. Tâm trạng cậu tốt vô cùng, đón Móm từ tay Long Nghị, nhấc bổng nó lên: "Em tuyên bố, sau này Móm là con em!"
"Gâu!" Móm vẫn hết sức phối hợp như mọi lần, mở to đôi mắt cún ngờ nghệch phụ họa Tần Thiên, làm Tần Thiên vui ghê gớm.
"Ôi chao, nhà ai có con rồi?"
Giọng nói già nua vang lên từ chỗ không xa, là bà Viên mới đón cháu trai tan học về.
Bà Viên hơi lãng tai, chỉ nghe được nửa câu sau của Tần Thiên, còn tưởng cậu có vợ rồi, quan tâm hỏi han: "Bao giờ kết hôn? Đứa bé bao lớn rồi hả con?"
Tần Thiên đưa tay day day mũi, muốn phân bua bà nghe lầm rồi, cơ mà trộm ngó Long Nghị một lát, cậu lại đổi giọng cố ý đùa.
"Còn chưa kết hôn đâu ạ! Người ấy của con không muốn!"
"Ôi, thế sao mà được!" Bà Viên không đồng tình, trách móc, "Đứa bé này làm sao thế, đàn ông phải chịu trách nhiệm chứ! Con cái cũng có rồi, mau đi đăng ký đến hôn đi, rồi làm một bữa tiệc mừng!"
Bà Viên khuyên răn Tần Thiên bằng giọng điệu từng trải: "Bà nói với con này, với người kia con phải mặt dày mặt dạn lên. Cô bé không muốn kết hôn thì con cứ dính chặt lấy cho bà! Đứa bé đã có rồi, cô bé chắc chắn cũng có cảm giác với con, con cứ cố gắng thêm một chút là vợ con đùm đề nghe chưa!"
Tần Thiên gật đầu như trống bỏi, ánh mắt người đàn ông trên đầu làm cậu muốn cười cũng chẳng dám cười, ráng nhịn nghiêm mặt cam đoan với bà Viên: "Bà yên tâm ạ, con nhất định sẽ cố gắng!"
"Ừ, thế thì đúng lắm." Bà Viên tủm tỉm cười, gật đầu, ước chừng cảm thấy trẻ nhỏ dễ dạy.
Thấy bà cụ dắt cháu đi xa, Tần Thiên mới cắn môi phì cười thành tiếng. Cậu nghểnh mặt lên tinh nghịch nháy mắt với Long Nghị như tỏ vẻ trò đùa quái đản đã thành công.
Vẻ hớn hở vui cười chẳng chút che giấu của thanh niên cùng lúm đồng tiền ẩn hiện ngay trước mắt, Long Nghị xoa các ngón tay với nhau, bỗng vô cùng muốn bẹo cho một cái.
"Anh nghe chưa, bà Viên bảo đàn ông là phải chịu trách nhiệm đó nha."
Tần Thiên bỗng sâu xa lặp lại, tim Long Nghị đánh thịch, phản xạ đầu tiên là nghĩ cậu đang nhắc đến chuyện đêm hôm ấy.
Nhưng thanh niên trông có vẻ chỉ thuận miệng nói thế, một chủ đề nảy ra thoáng qua mà thôi. Sau đó cậu nhận lấy rổ rau, nhét Móm vào lòng anh cười hì hì: "Giao "con" cho anh đó, em đi nấu cơm!"
Long Nghị nhìn chăm chăm bóng lưng vào phòng của cậu, cổ họng khẽ giật giật cực kỳ khẽ. Chính anh còn không phát giác con mắt lành lặn của mình chiếu ra ánh nhìn nóng bỏng đến mức nào.
Chó con trong lòng lại sủa lên, Long Nghị cúi đầu, một người một chó bốn mắt nhìn nhau.
Anh thấp giọng bật ra hai chữ.
"Đứa ngốc."
Chẳng biết là đang nói chó hay là nói ai.
Nói to lên cho tui, ai là đứa ngốc!?
Edit: tokyo2soul