• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xúc giác bất chợt chui tọt vào lòng bàn tay làm Long Nghị giật mình.

Trời đông lạnh thấu buốt, anh không bao giờ sợ lạnh, cơ thể lại rất khó ấm lên nên thường thường cứ đến mùa này trong năm tay chân lúc nào cũng lạnh ngắt. Lúc này bàn tay kề khít luồng nhiệt vừa ấm áp lại vừa dễ chịu, trong phút chốc anh đã không muốn trốn chạy.

Cho đến lúc kịp phản ứng định né tránh, ngón tay đã bị ai kia níu lấy thật chặt.

"Anh Long, sắp... mười hai giờ rồi."

Thanh niên bên cạnh lên tiếng, cúi gằm đầu nhìn chòng chọc bậc thềm đá dưới chân, nửa gương mặt vùi trong khăn quàng cổ làm giọng nói có phần ấm ách nghèn nghẹn.

Long Nghị không hiểu.

Ngón tay bị nắm lấy càng thêm chặt siết.

"Chỉ hai phút thôi."

Tần Thiên giơ tay còn lại lên. Mượn ánh đèn đường yếu ớt, Long Nghị trông thấy khoảng cách giữa hai chiếc kim đồng hồ đã hẹp đến mức sắp chồng lên nhau.

"Có thể... anh có thể..."

"Cho em hai phút này được không?"

Tần Thiên sụt sịt, cảm thấy mình như nhóc ăn mày đáng thương.

"Sang năm..."

"Em sẽ buông ra mà."

Cậu cảm thấy tay người đàn ông lạnh quá, lạnh đến xót lòng. Nhưng cậu vẫn muốn nắm lấy, dẫu cánh môi đã run lên vì giá rét.

"Sang năm... anh sẽ quên những điều ngu ngốc năm nay em đã nói."

"Chúng ta vẫn sẽ là... bạn tốt."

Đôi tình nhân cười đùa nắm tay chạy vụt qua họ. Tần Thiên dời mắt, gom lại nỗi ước ao trong đôi ngươi.

Cậu thấp thỏm chờ đợi phản ứng của người đàn ông, đốt ngón tay không nhịn được kiềm chế muốn cầm nắm cho chắc, trong lòng âm thầm đếm ngược một hơi thật dài.

Cậu tự giễu nghĩ, nếu trong vòng một trăm hai mươi giây này anh Long không hất tay cậu ra, vậy cậu đã coi như được lời rồi.

Cả hai không ai động đậy.

Mọi người xung quanh lần lượt rời đi.

Tần Thiên thơ thẩn, lại chợt cảm giác được năm ngón tay mình nắm chặt buông lỏng đưa về phía mình, lòng bàn tay thoáng mở ra.

Cậu mở to mắt không tài nào tin nổi, cúi đầu muốn nhìn thật rõ cử động mờ nhạt của người đàn ông trong bóng đêm. Nhưng rồi sợ Long Nghị hối hận, cậu lập tức nhét tay mình vào lòng bàn tay to rộng kia.

Mười ngón tay đan vào nhau, bền chặt.

Sự thỏa hiệp của người đàn ông vẫn dịu dàng và lặng im như bao lần. Tần Thiên thầm cắn môi, ngăn khóe miệng mình không kiềm được cong tít lên.

Chỉ hai phút thôi.

Là đủ.

Đủ để làm nên dư vị trong tim cậu dài lâu.

Hai người sóng vai đi hết những bậc thang cuối cùng, ngôi chùa trên đỉnh núi đã bu kín người.

Trong đại điện chếch chéo phía trước, chiếc chuông đường kính hơn năm mét vắng lặng treo trên xà nhà, hai nhà sư đứng bên cạnh chày gỗ bọc vải lụa đỏ, nhắm mắt lần chuỗi niệm Phật.

Bầu không khí trang nghiêm khiến đám đông dần nhỏ tiếng, vô số người thinh lặng đứng đó, thinh lặng đếm ngược chờ đợi năm mới đến.

Một tay Tần Thiên vẫn nắm chặt tay người bên cạnh mình như trước, sợ anh rút ra, mà tay bên kia thì lặng lẽ đút vào túi áo cầm lấy một thứ gì đó, rồi cậu giơ nắm tay lên, đặt hờ trước ngực.

Hai chiếc phù hộ mệnh xếp lên nhau nằm gọn trong tay. Tần Thiên khép mắt, hướng mặt vào Bồ Tát nhân từ trong đại điện, cầu khấn điều ước chân thành nhất nơi đáy lòng mình.

Cầu chúc cho anh Long thật bình an, sức khỏe luôn dồi dào.

Nếu trên thế gian này thật sự có thần linh, cậu còn muốn cầu xin vị thần ấy ——

Để mình được ở bên anh Long mãi mãi.

"Coong —— Coong —— Coong ——"

Tiếng chuông xa xăm vọng ngân.

Một năm mới.

Đã đến.

Người ta hay nói qua Tết Tây là đến Tết Ta. Dù năm âm lịch và dương lịch chênh nhau đến hơn một tháng, nhưng lượng hàng giao nhận tăng đột biến khiến Tần Thiên lần nữa cảm nhận được sâu sắc sức mua khủng bố của người dân.

Sau kỳ nghỉ Tết Dương lịch, ca giao của Tần Thiên xếp kít mít một tuần liên tục, mấy đồng nghiệp khác cũng không khá hơn là bao, ai cũng đi giao tối tăm mặt mày, không dừng được.

Vương Đông Đông ngày nào cũng than vãn mệt mỏi, Tần Thiên thấy thế này lại tốt.

Mệt nhoài, về đến nhà sẽ ngủ ngay, không cần phải chạm mặt anh Long, cũng không cần phải đối mặt với mối quan hệ lúng túng của cả hai.

Dù anh Long vẫn đối xử với cậu tốt như bao ngày, không nảy sinh chút khác thường nào vì lời tỏ tình mấy ngày trước. Nhưng Tần Thiên thì không vượt qua được chướng ngại trong lòng, mỗi lần nhìn thấy người đàn ông là lại nhớ đến đôi bàn tay buông rời nhau vào đêm hôm ấy.

"Hầy."

Cậu thở dài, cúi đầu đặt mớ đơn hàng đã quét vận đơn vào giỏ. Đang khi thất thần, bả vai bỗng bị vỗ cho một cái.

"Sao đấy, mới sáng sớm đã thở than cơ à?"

Tần Thiên nghiêng đầu, phát hiện ra Lương Tam vừa chính thức vào làm việc.

"Chào buổi sáng anh Lương... Không có gì." Cậu gượng gạo mỉm cười, chào Lương Tam rồi không nói gì thêm, tiếp tục lấy hàng.

—— Thế này là thế nào?

Lương Tam lia mắt thầm hỏi Vương Đông Đông cách đó không xa.

—— Em đâu biết. Từ hồi nghỉ Tết Dương vào là cứ y vậy!

Vương Đông Đông cũng chẳng hiểu, nhún vai, múa miệng quơ tay.

—— Chắc là thất tình?

Vương Đông Đông suy bụng ta ra bụng người, mù mờ bổ sung. Đương nhiên, đây cũng là câu chuyện đau đớn thê lương mà cậu nhóc đã trải nghiệm.

Lương Tam chậc lưỡi.

Nhớ Phương Hoành Tiệm từng khen ngợi thanh niên, Lương Tam cảm thấy mình rất cần thiết phải khuyên bảo thằng nhóc này, đỡ vụ trạng thái làm việc không tốt liên lụy đến quản lý nhà hắn.

"Không phải cậu bảo muốn mời tôi với anh tôi ăn cơm à?" Hắn vỗ vai Tần Thiên, "Lựa giờ đi."

Đương nhiên Tần Thiên nhớ rõ những gì mình nói.

Cậu đã chọn quán xong xuôi rồi, chỉ đợi mời được quản lý Phương với anh Lương đi ăn một bữa, dù sao cũng nợ ân tình lớn như vậy.

Nếu là trước đó Tần Thiên nhất định phải kéo Long Nghị theo bằng được. Đó là anh Long của cậu mà, là người thân thiết nhất với mình ở thành phố này.

Nhưng khi Lương Tam đề cập đến chuyện này, vấn đề đầu tiên Tần Thiên nghĩ lại là không thể dẫn anh Long theo cùng rồi.

Vì sao?

Có lẽ là vì không muốn vờ như mình và anh Long là đôi anh em thân thiết khăng khít, từng giây từng phút phải chú ý ranh giới cuối cùng kia ư?

Nói gì mà năm nay sẽ quên những điều ngu ngốc năm ngoái nói...

Tần Thiên cảm thấy mình đúng thật là một thằng ngu, khi đó rõ ràng anh Long đã hơi thỏa hiệp rồi, tại sao cậu không rèn ngay khi sắt còn nóng, cố gắng thử một chút xíu đi?

Anh em tốt cái quần què.

Cậu mới không muốn chỉ được làm anh em với anh Long!

Tần Thiên tức mình cột chặt giỏ hàng lại, giận đùng đùng phóng xe điện khỏi kho, để lại Lương Tam và Vương Đông Đông đưa mặt ngó nhau.

"Thằng nhóc ấy... hình như chưa trả lời anh mày đúng không?"

Lương Tam rất hiếm khi gặp người dám bơ đẹp mình như thế, nhất thời không phản ứng kịp, nhướng mày ngoái đầu hỏi Vương Đông Đông.

"Hình, hình như là vậy."

Vương Đông Đông trốn đằng sau thùng các tông to, run lẩy bẩy.

Ôi... quản lý, cứu mạng, hình như anh Lương lại muốn xắn tay dạy cho người ta một bài học kìa!

Anh Tiểu Thiên mau quay lại đi!

Lương Tam không hề hay biết trong lòng Vương Đông Đông mình đã thành hình tượng ma vương quỷ dữ từ lâu, chỉ thấy thú vị sờ sờ cằm, đưa ra kết luận chắc chắn.

"Ờ, xem ra là thất tình thật."

Hắn đút tay vào túi quần, vừa đâm vào hướng văn phòng vừa du côn nhếch môi: "Vào thời điểm thế này, phải để người từng trải như anh đây giúp một tay."


"Anh, anh Lương, anh đi đâu vậy?" Vương Đông Đông yếu ớt gọi với theo, "Chỗ hàng của anh vẫn chưa quét xong đâu!"


Lương Tam đưa lưng về phía cậu nhóc, phẩy tay áo: "Anh mày đi ăn sáng cái, cứ quẳng đó đi."


"Ăn sáng..." Vương Đông Đông nhỏ giọng làu bàu, "Ăn sáng mà chạy tới văn phòng quản lý làm gì!"


Tác giả có lời muốn nói:

Đây là giai đoạn mà Tiểu Thiên và Anh Long nhất định phải trải qua.


Quằn quại rồi cả hai mới hiểu rõ được nội tâm của mình, yên tâm, sẽ nhanh thôi.


Edit: tokyo2soul

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK