Đại học anh theo ngành khoa học máy tính nóng nhất thời điểm đó, thạc sĩ thì học tài chính theo đề xuất của cha mẹ ruột, vài năm ở nước ngoài anh cũng kiếm được kha khá nhờ chuyên ngành mình theo học. Trước khi về nước anh đã đổ hết số tiền mình kiếm được vào chứng khoán và quỹ tài chính, tới nay đã sinh lời không ít, cho nên chuyện tiền bạc anh không lo.
Phương Hoành Tiệm đã ba mươi, cha mẹ không hiểu nổi vì sao anh lại làm việc ở một công ty chuyển phát, nhưng cũng không cứng rắn ép buộc anh làm gì.
Dẫu sao xa cách hơn hai mươi năm, suy cho cùng cả hai bên đều rất khó thân mật thật sự. Chỉ là vẫn thường để tâm hỏi han bao giờ anh thành gia lập thất.
Vài năm trước anh từng cân nhắc chuyện này. Khi ấy Phương Hoành Tiệm nghĩ bản thân sẽ giống như bao người cùng trang lứa, hò hẹn một cô gái, yêu nhau phù hợp sẽ tiến tới hôn nhân, rồi sinh một đứa con.
Nhưng không rõ liệu có phải do ảnh hưởng quá lớn thời tuổi thơ gây nên hay không, thật sự, Phương Hoành Tiệm không có khao khát quá lớn chuyện gia đình con cái.
Không thể nghi ngờ rằng, anh là một người đàn ông gánh vác được trách nhiệm gia đình.
Nhưng sâu trong nội tâm, dường như Phương Hoành Tiệm ước ao nhận được cảm giác an tâm từ một ai đó hơn. Cảm giác an tâm và dựa dẫm ấy chưa từng có ở cha nuôi, cũng chưa từng có ở cha mẹ ruột sau này, duy nhất... chỉ có nơi em trai của anh.
Em bé anh một tay chăm bẵm kia nay đã cao lớn đến mức đủ sức thay anh che gió chắn mưa.
Dẫu người ấy vẫn thường hay thô lỗ cáu kỉnh, nhưng mặt dữ tợn ấy luôn đưa lưng về phía Phương Hoành Tiệm, luôn luôn khiến Phương Hoành Tiệm quan tâm và dựa dẫm.
Từ khi biết thái độ em trai dành cho mình, Phương Hoành Tiệm đã cố gắng tránh né. Nhưng về sau anh dần nhận ra, không chỉ một người đang mất kiểm soát... một chút tình cảm.
Thế nên, khi báo cáo lần này đổ ập xuống, thực tình mà nói Phương Hoành Tiệm không quá ngạc nhiên.
Với tính cách không hề kiêng nể gì ai của Lương Tam, người ta sớm muộn gì cũng phát hiện điều kỳ lạ giữa cả hai, chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.
Không phải vì khiếu nại mà buộc phải ra đi, chẳng bằng nói rằng Phương Hoành Tiệm chủ động.
Tương lai của mình đã có thêm một người, cuộc sống theo đó tất yếu phát sinh biến số.
Anh là anh trai, đương nhiên phải lo lắng nhiều chuyện hơn.
Nhưng mà, Phương Hoành Tiệm không ngờ.
Vật vã quần quật mãi mới có thời gian nghỉ ngơi một tí, rốt cuộc muốn ngủ một giấc cũng không yên thân!
Anh nhớ mang máng sáng sớm khi thanh niên gọi mình dậy, anh có thuận miệng bảo không đi làm, nhưng rồi buồn ngủ quá lại mơ màng thiếp đi.
Ai ngờ đâu công an gọi điện thoại tới, làm cơn buồn ngủ của anh biến mất tăm.
Ngoài hành lang đồn công an, ba người đàn ông ngồi đối diện nhau.
"Khá đấy nhóc." Một trong số đó ngồi trên băng ghế rung chân, đưa mắt nhìn thanh niên đang bụm miệng với bộ mặt rầu rĩ ủ ê ngồi cạnh, nhếch môi cười, "Đánh đấm ra gì phết."
"Anh Lương đừng cười." Thanh niên gục đầu, mặt ủ mày chau.
"Sợ đếch gì, cứ bảo anh mày đánh." Lương Tam hung hãn nhếch mặt nhìn tên cao gầy mặt mũi bầm dập phía đối diện, "Coi nó còn dám mở mồm sủa lung tung không?"
Tần Thiên thở dài.
Cậu có sợ vụ đó đâu.
Cậu đang sầu... mình trông thế này làm sao về gặp anh đây?
Nếu anh Long thấy vết thương của cậu, thể nào cũng tra xét ngọn nguồn ấy chứ?
Hầy, hình tượng đẹp đẽ của mình trong lòng anh Long chắc mất sạch quá à.
"Úng, úng mày còn dám uy hiếp tao!?"
Gã đàn ông bị đánh cho răng môi lẫn lộn vừa tức lại vừa sợ, chỉ biết gào mồm lên: "Đồng chí cảnh sát! Ôi không muốn ngồi chung với tụi nó!"
"Ồn ào cái gì?! Ồn ào cái gì, hả?!"
Một nữ cảnh sát bước ra từ văn phòng, tay xách hồ sơ, nổi giận chặn tiếng gào thét của gã cao gầy lại.
"Trương Khai Kỳ, đúng không?"
Cô cúi đầu đọc tài liệu, đối chiếu hỏi.
"Đúng! Là ôi. Hai đứa tụi nó đánh tôi!" Trương Khai Kỳ vội gật đầu, chỉ vào cái mặt hết sức thê thảm của gã, "Đồng chí cảnh sát, ô phải phân xử vì nhân dân!"
Nữ cảnh sát ngẩng đầu nhìn, không nhịn được phì cười.
Không trách cô được, người đánh Trương Khai Kỳ đúng là thất đức quá sức, cứ đè phần mềm ra mà đập, sưng vù lên làm hình thù khuôn mặt trở nên kỳ dị, hơi buồn cười.
"Chậc, đánh gì mà đánh?"
Lương Tam không ưa cái bản mặt hèn hạ kia của Trương Khai Kỳ, trợn mắt nói: "Nói trắng ra thì mày động tay trước. Mẹ nó do mày yếu còn trách bọn tao nặng tay?"
"Chưa kể." Lương Tam kéo Tần Thiên khóe miệng xanh tím ngồi bên, "Nhìn đi, mày đánh người ta ra cái giống gì rồi? Còn dám cáo tội!?"
Tần Thiên mở to mắt.
Nhận được cái nhíu mày ra hiệu của Lương Tam, cậu bất giác bĩu môi, đáng thương nói với nữ cảnh sát: "Chị cảnh sát ơi, khóe miệng em bị đánh ra như này... ui... Tên này ghi thù em, đánh em ác tay lắm, em chỉ phòng vệ chính đáng..."
Khuôn mặt Tần Thiên không có lấy một nét nữ tính, nhưng đường nét mềm mại hiền lành. Đôi mắt đen láy vô tội ấy nhìn chăm chú, mấy ai mà không vô thức thiên vị cho được.
"Tôi nhớ mọi người." Nữ cảnh sát nhìn vào mắt Tần Thiên, nở nụ cười với cậu rồi dời mắt sang Lương Tam, câu hỏi đầy ý sâu xa: "Em trai quản lý Phương?"
Lương Tam nhìn chằm chằm mặt nữ cảnh sát, bỗng nhớ ra.
Đệt.
Chẳng phải đây là cái cô liếc mắt đưa tình với anh trai hắn à?
"..."
Em trai cái búa!
Thằng này là người yêu ảnh!
Lương Tam rất muốn trả lời như thế, nhưng vẫn sợ anh trai nhà hắn biết hắn nói lung tung sẽ giận.
Chỉ biết tức giận "Hừ" một tiếng tạm xem như câu trả lời.
Trương Khai Kỳ nghe câu nữ cảnh sát nói, kinh ngạc há to miệng.
"Em, em trai!?" Không ngờ vừa nói thế lại đụng tới vết thương, gã nhe răng trợn mắt hít một hơi.
"Cảnh sát Dương, thật có lỗi quá."
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo xuất hiện, người đàn ông tuấn tú vội vã bước vào, dường như vội quá nên tóc bị gió thổi rối bù, chẳng còn vẻ nho nhã như bao lần: "Hai đứa nhóc này lại rước phiền cho cô rồi."
Anh vừa nói vừa trừng Lương Tam ngồi đó.
Nhóc chết tiệt này, đúng là không yên tâm được tí nào!
Lại đánh nhau!
Ngay cả Tiểu Tần ngoan ngoãn còn dạy hư cho được!
Edit: tokyo2soul