• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ẳng... gâu!"

Khi lưỡi dao gần hạ xuống, bỗng nhiên từ hành lang bỗng xuất hiện một con chó lông đen bóng. Nó lấy đà chồm tới, dữ tợn cắn vào tay Phùng Thọ Vinh.

Keng.

Con dao rơi xuống đất, Phùng Thọ Vinh bị đau kêu thành tiếng. Gã muốn hất con chó đen ra, không ngờ con chó kia nghiến chết răng, Phùng Thọ Vinh cảm thấy tay mình sắp bị cắn lìa, vội vàng đập nó bằng tay kia.

Long Nghị thừa sơ hở mau chóng hất cô gái quấn quýt mình kia vào cửa phòng 201, tiếp đó đá con dao xuống cầu thang.

Sau một loạt động tác vết thương bên hông anh ngày càng nứt toác, Long Nghị tảng lờ nhịn cơn đau, lại trông thấy Phùng Thọ Vinh nện côn bảo vệ tới tấp vào thân Móm.

"Dừng lại!"

Anh quát to.

Móm bị đánh rất ác vẫn cắn chết cứng cổ tay Phùng Thọ Vinh không chịu buông. Hiển nhiên nó thấy chủ nhân bị tấn công nên xem gã đàn ông này là người xấu đáng chết.

Long Nghị ấn tay trái lên vết thương, nặng nhọc thở ra, chậm chạp nhướng mày vẫy tay gọi nhóc chó can đảm: "Móm ngoan, nhả ra, lại đây."

Móm vẫn luôn là một chú chó rất khôn.

Lúc này, nghe thấy mệnh lệnh chủ nhân nó mới nhả hàm dưới ra. Phùng Thọ Vinh lập tức ném nó vào người Long Nghị, nhân cơ hội nhảy xuống lan can lầu dưới, không hiếu chiến, cũng hoàn toàn không để tâm đồng bọn còn trong phòng.

Long Nghị cúi đầu nhìn máu trên kẽ tay, anh không đuổi theo.

Anh vịn lấy cầu thang ngồi xuống, người chồng hộ 202 nhìn ra từ mắt mèo, không thấy bóng ai nữa mới dám lên tiếng: "Này, anh bảo vệ, anh có sao không?"

Long Nghị không trả lời, chỉ hỏi anh ta: "Báo cảnh sát rồi chứ?"



"Báo rồi báo rồi." Người chồng nọ vội vã đáp, "Cảnh sát nói sẽ đến ngay... Anh, trời ơi... Anh chảy máu rồi!"

Long Nghị hơi chóng mặt, anh dựa lưng lên bậc thềm, nâng tay sờ cái đầu mềm mượt như nhung của Móm, trong lòng lại nghĩ đến chuyện khác.

Đứa nhỏ của anh, chắc sẽ giận anh mất thôi.

Tần Thiên dừng xe điện ở hàng thịt thỏ chị Tam, ngó vào trong gọi.

"Chị Tam, lấy em nửa cân thịt thỏ với một phần gỏi tai heo, cho cay nhiều nha chị."

"Rồi rồi, có ngay!"

Bà chủ đứng trong nhà sang sảng đáp lời, đứng dậy bắt đầu thái thịt.

Tần Thiên mở cốp xe lấy chai nước tu một ngụm, nghĩ ngợi chẳng biết đêm nay có "hoạt động giải trí" không.

Dù sao mai cậu cũng được nghỉ, được ngủ tới lúc nào tỉnh thì thôi.

Cơ mà ý... giường trong nhà, đúng là vừa nhỏ vừa cũ.

Tần Thiên nghĩ đến mỗi lần hai người làm chuyện ấy giường cứ kẽo kẹt kêu suốt, hai vành tai thoáng chốc đỏ lựng.

Cậu rất sợ người ngoài nghe thấy, tạo thành phiền phức không đáng có cho công việc của anh Long.

Nhìn số dư trong thẻ lương, Tần Thiên thở dài.

Mặc dù tiền tăng ca tháng này của cậu đủ mua một chiếc giường đôi, nhưng chỗ hai người ở nhỏ lắm, có mua được giường lớn cũng chẳng nhét vừa.

Vẫn phải cố gắng kiếm tiền đây... Tần Thiên lặng lẽ cảm thán.

Bắt đầu từ lúc xác nhận quan hệ với anh Long, Tần Thiên có một ước mơ nhỏ.

Tần Thiên muốn có một ngôi nhà thuộc về hai người.

Không cần quá lớn, cũng chẳng cần xa hoa.

Chỉ cần một căn hộ đơn giản thôi, vừa chỗ cho hai người và nhóc Móm nữa, đủ để họ muốn làm gì thì làm, vậy là tốt lắm rồi.

"Gâu gâu! Ẳng gâu!"

Đang khi vẩn vơ nghĩ ngợi, tiếng chó sủa quen thuộc bỗng chui vào tai Tần Thiên.

"Hở? Móm?"



Tần Thiên nhìn nhóc chó đen lao băng băng về phía mình từ đằng xa, thoáng nghi hoặc.

Móm nhà cậu gần như chưa bao giờ ra khỏi khu dân cư. Chẳng biết có phải bắt chước Long Nghị không mà ngày ngày cứ nhảy nhót tung tăng trong khuôn viên như ông già vậy, không thì lại nằm dài sưởi nắng. Tần Thiên còn từng bảo Long Nghị, nhóc cún này nhà mình chắc kiếp trước suốt ngày ru rú trong nhà.

"Gâu! Gâu gâu!"

Móm sủa suốt đường đi làm người ta phát hãi, bây giờ đã nhào vào lòng Tần Thiên rồi mà vẫn sủa inh ỏi.

"Ngoan, suỵt... Móm không sủa nữa." Tần Thiên hơi ngượng nghịu, cười xòa tạ lỗi với mọi người, sau đó nghiêm mặt giáo dục nhóc chó chạy ào ào quanh mình: "Làm sao vậy!? Đã dạy nhóc không được sủa linh tinh rồi mà! Dọa người ta thì làm sao đây?"

"Ô ử ~"

Chó đen to khỏe rên ư ử, không nói được tiếng người nên xoay vòng quanh cái đuôi mình hai vòng, cắn gấu quần Tần Thiên.

"Em trai, của em xong rồi đây." Bà chủ đưa đồ ăn ra từ cửa kính.

Tần Thiên quay đầu trả tiền, nhận thịt bỏ vào rổ xe. Cảm giác chân bị kéo xệch đi, cậu cúi đầu, dở khóc dở cười.

"Ai, nhóc xem, hôm nay bị làm sao đấy?"

Cậu cúi xuống bế chó ta lên, thân mật định dụi vào cái mũi hểnh của nó. Ngờ đầu còn chưa chạm vào mặt, cậu đã bắt gặp vết đỏ sậm bên miệng Móm.

"Cái gì đây hở? Ăn bậy ăn bạ gì nữa rồi?"

Cậu quẹt tay ngửi thử, chợt biến sắc.

"Gâu! Gâu gâu!"

Móm thấy thế lại sủa ầm ĩ, lần này Tần Thiên không làm lơ nữa, trái tim cậu như bị bóp chặt. Cậu đá chân chống vặn ga xe, đặt Móm lên trước rồi chạy nhanh về khu dân cư Thiển Thủy.

"Í o —— Í o ——"

Chưa đến cổng khu dân cư đường đã bị chặn kín. Bên ngoài khu dân cư Thiển Thủy là một đoạn đường hai làn chật chội, lúc này mấy chiếc xe cảnh sát và cứu thương cùng đậu ở đó, xe cá nhân chỉ có thể nhích từng tí một trên con đường tắc nghẹt không di chuyển nổi.

Tần Thiên sốt ruột, đậu luôn xe vào làn không dành cho xe cơ giới, bế thốc Móm xuống chạy về.

Mà khi cậu về đến cổng đã chứng kiến hai nhân viên y tế nâng cáng cứu thương ra khỏi khu dân cư. Người nằm trên cáng mắt nhắm chặt, mang vẻ yếu ớt Tần Thiên chưa bao giờ trông thấy.

Môi Tần Thiên run run, cậu không tin nổi nhào tới.

Rõ ràng, rõ ràng sáng nay người này còn toàn vẹn không chút tổn hại nào tiễn cậu đi làm. Thế mà, thế mà làm sao bây giờ lại nằm đây?

"Ây ây, không được vào!"



Có viên cảnh sát cản người dân vây xem bên ngoài chặn Tần Thiên lại.

"Cho cậu ấy vào đi." Trần Minh Cường theo sau cáng cứu thương, thấy vậy bèn nói với viên cảnh sát.

Tần Thiên bổ nhào vào cạnh Long Nghị, cẩn thận từng li từng tí nắm lấy tay anh.

"Khụ, ừm, Tiểu Tần này." Trần Minh Cường sờ sờ mũi, ngượng nghịu cúi đầu xin lỗi Tần Thiên: "Xin lỗi cậu, đây là sơ sót của chúng tôi."

"Nhưng cậu yên tâm, trung đội trưởng không bị gì nghiêm trọng đâu, chỉ là mất máu nhiều nên ngất đi thôi."

Tần Thiên nghe vậy thình lình ngẩng phắt đầu, hung dữ trừng mắt với Trần Minh Cường.

Hôn mê! Chảy máu cả ra rồi! Còn không làm sao!?

Cái người này có biết nói chuyện không vậy!?


Có cái đầu ló ra từ sau lưng Trần Minh Cường, là Trần Huy ở trong khu.


Tần Thiên nhớ... hình như anh ta là bác sĩ.


"Tiểu Tần đấy à, cậu đừng lo lắng."


Mọi người trong khu dân cư đều biết Long Nghị và Tần Thiên ở chung với nhau, quan hệ thân thiết như anh em vậy. Trần Huy thấy Tần Thiên quýnh quáng đến độ mắt đỏ bừng lên, anh ta vội vã tháo găng tay y tế, góp lời an ủi: "Tôi vừa về đến thì bắt gặp, đã sơ cấp cứu cho anh ấy rồi. Lát nữa vào viện truyền máu là được. À, không sao đâu không sao đâu."


Tần Thiên dừng mắt nhìn vết máu đỏ nhỏ xuôi theo đôi găng tay màu trắng sữa, cảm thấy khó thở.


Cậu quay đầu, không đành lòng nhìn, mím chặt môi theo cáng cứu thương của Long Nghị ngồi vào xe cấp cứu.


Edit: tokyo2soul

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK