Cậu sinh ra nơi một huyện thành nói to thì không to nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ. Mẹ cậu làm nghề "buôn da thịt", thể nào người ta cũng đồn đại ra vào. Thế nên từ bé Tần Thiên đã không có bạn chơi cùng, tính tình cũng u ám ghét nói cười.
Tần Thiên không có bạn, nhưng cậu có một người anh trai hơn bốn tuổi tên Tần Dương.
Cùng mẹ, khác cha hay không thì không biết, nhưng Tần Thiên nghĩ chắc là khác.
Thuở nhỏ tính cách của hai anh em đã hoàn toàn trái ngược. Tần Thiên không ưa hoạt động, không thích tiếp xúc với người khác; Tần Dương lại đông đúc bè bạn, đi đến đâu cũng thích dắt cậu theo cùng; ăn trộm, đánh lộn ẩu đả, Tần Dương lao lên trước ồn ào, Tần Thiên lại chỉ đứng sau nhìn theo.
Mẹ của hai đứa Tần Phương Hồng không phải người hiền hậu dễ tính. Tần Thiên nhớ rõ, ngày nhỏ dại mình nghe nhiều nhất câu này, "Tao đẻ ra hai cái của nợ chúng mày đúng là khổ tám đời."
Tuy ngoài miệng ghê ghét ruồng rẫy, song người phụ nữ ấy không bỏ rơi hai đứa trẻ. Dù chẳng được ăn ngon mặc đẹp, nhưng ít khi đói khát lạnh lẽo.
Ba mẹ con sống trong một căn trọ cũ rích một phòng ngủ một phòng khách, trong phòng ngủ có một chiếc giường tầng, người phụ nữ ngủ ở dưới, hai anh em ngủ ở trên.
Khi phải tiếp khách, Tần Dương sẽ dẫn Tần Thiên đi loanh quanh ra ngoài chơi, thỉnh thoảng còn được người phụ nữ cho mấy đồng mua đồ ăn vặt.
"Tiểu Thiên, em muốn biết thế giới ngoài kia trông thế nào không?"
Tần Thiên đã gần tám tuổi không đi học, đang ngồi trước cửa quán net với Tần Dương nghịch đất đá thì nghe thiếu niên hỏi.
"Ừm."
Cậu tò mò đưa mắt nhìn chiếc ti vi treo trong tiệm net, từ ngày sinh ra cậu chưa từng rời khỏi huyện thành này.
"Chờ anh thành đạt rồi sẽ đưa em đi máy bay!" Thiếu niên chỉ vừa mười hai, mười ba nhe răng cười toe toét, huơ tay múa chân nói lên thành phố lớn tốt đẹp ra sao, giữa đôi mắt ánh niềm tin hướng về tương lai.
"Tiểu Thiên, đừng nói cho mẹ biết anh sắp đi làm." Thiếu niên lục lọi trong túi quần nhét vào tay Tần Thiên một tờ giấy bạc, "Em giấu cái này đi, lúc nào mẹ quên cho tiền ăn cơm thì mua cái gì ngon mà ăn."
"Anh không đi học nữa à?" Tần Thiên mở to mắt, "Chẳng phải hôm qua anh mới kêu mẹ đưa tiền học hả?"
Tần Dương thông minh, thi cử bao giờ cũng đạt điểm tối đa nên Tần Phương Hồng lấy làm tự hào lắm. Cũng vì thế nên dù nghèo đến mấy cũng không bắt Tần Dương bỏ học.
"Chậc, tiền đó anh để mở đường." Sau tai Tần Dương kê điếu thuốc, cứ gãi gãi như là không quen, "Em yên tâm, năm tới nữa em sẽ đi học."
Tần Thiên không biết tại sao năm tới mình sẽ được đi học, đứa bé chỉ biết ngày Tần Dương rời khỏi huyện ấy, mẹ bấm eo cậu mắng cậu suốt cả đêm.
"Thằng ranh không bớt lo được này, nó tưởng kiếm tiền thế hả!?"
Mùa xuân năm sau, Tần Dương trở về.
Thiếu niên xách theo một cọc tiền, Tần Phương Hồng giấu câu chửi tục trong họng không thốt khỏi miệng, bị tiền chặn nhốt vào bụng.
Cuối cùng Tần Thiên đã bắt đầu đi học. Tần Dương bảo cậu học hành cho giỏi, đừng lo lắng những chuyện khác.
Khi ấy Tần Thiên không hề biết Tần Dương đang làm gì, chỉ nhớ rõ, cứ mỗi năm qua đi số tiền Tần Dương đem về nhà ngày một nhiều thêm, anh trai cũng ngày một bận rộn.
Cho đến năm kia, cậu bắt gặp thanh niên Tần Dương một mình hút thuốc trong phòng.
Khói thuốc lập lờ, mờ ảo mơ màng.
Đứa trẻ chỉ hơn mười tuổi hiếu kì với điếu thuốc, Tần Thiên muốn rút một điếu hút thử, còn chưa kịp nhét vào miệng đã bị Tần Dương giật mất.
Tần Dương nói với cậu, đây không phải thuốc lá bình thường.
Nó là thứ tệ nạn, có thể khiến con người nghiện ngập. Anh trai còn ép cậu thề cả đời này không được đụng vào.
Sau cùng, Tần Thiên mới ý thức được Tần Dương đang làm ăn gì.
Cậu cầu xin Tần Dương dừng lại tự thú, Tần Dương bảo mình đã hãm sâu, không đường nào thoát thân.
Hai anh em lần đầu chia tay nhau trong bức bối.
Tần Thiên nhận được tin Tần Dương chết vào đêm trước ngày thi đại học.
Nghe nói là chết trong cuộc giao tranh bang phái, Tần Thiên không hề tin.
Không biết cảm xúc gì. Cậu chỉ lặng lẽ nhìn nhóm cảnh sát mặc thường phục ra ra vào vào căn trọ cậu ở như muốn lục soát thứ gì. Tần Phương Hồng la hét bảo mình không có đứa con trai nào tên Tần Dương, chỉ muốn cảnh sát cút khỏi chỗ ở của bà.
Tần Thiên lén tìm đội trưởng đội cảnh sát.
"Đúng vậy, nội bộ chúng nảy sinh mâu thuẫn vì một lô hàng, anh trai cậu xem như bị lôi ra chịu tội."
"Vụ án này không hề nhỏ, nếu anh cậu không chết cũng sẽ bị bắt vào tù."
"Cậu nhóc muốn báo thù? Ha ha, cậu trai à, lo học cho giỏi đi, để người xấu đó cho chúng tôi bắt."
Lúc sắp đi, cảnh sát để lại số điện thoại cho cậu.
"Nếu có manh mối gì hãy liên hệ tôi."
Tần Thiên bỏ học.
Cậu không thi đại học, không màng mẹ mắng nhiếc chửi rủa lần theo dấu chân Tần Dương trà trộn vào băng đảng anh trai từng tham gia, trở thành tên tốt thí dưới đáy.
"Em to gan thật."
Dưới ánh đèn mờ, Long Nghị không tỏ rõ sắc mặt, giọng anh nặng trĩu.
Phần khó trải lòng nhất đã nói ra, lúc này Tần Thiên đã trở về như bình thường, chỉ còn hơi thổn thức: "Khi ấy hơi hơi kích động quá ạ."
"Hừ." Long Nghị thầm nghĩ, nào chỉ là kích động, rõ ràng là muốn đâm đầu vào chỗ chết.
Năm tháng anh ở biên giới dính líu lâu dài với tội phạm buôn lậu chất cấm, biết bọn người này hiểm ác và tàn bạo đến mức nào. Khi ấy đứa nhỏ mới bao lớn? Đã tròn mười tám hay chưa? Thế mà dám âm thầm làm việc dưới mắt những người này, không phải muốn đâm đầu vào chỗ chết thì là gì?
"Thật ra cuối cùng em cũng chẳng làm nên trò trống gì đâu." Tần Thiên cầm khung hình trên tủ đầu giường xuống, vuốt vuốt hai thiếu niên ở lại với thời gian, nuối tiếc nói: "Em còn chẳng biết mấy người ở trên mặt mũi ra sao."
Cậu không đụng vào mấy thứ đó, mặt mũi thì non choẹt nên không thể nào tiếp xúc vào trung tâm, đôi khi bên trên có động tĩnh lớn cậu mới có thể truyền vài thông tin bên lề cho cảnh sát.
Cũng vì lăn lộn ở chỗ vàng thau hỗn tạp này mấy năm, tiếp xúc nhiều lại muốn tìm tin tức, tính cách của Tần Thiên mới o ép trở nên sáng sủa khôn khéo, và cuối cùng biến thành như bây giờ.
Người anh trai Tần Dương với Tần Thiên vừa là anh vừa là cha mẹ, ngày đó đột ngột hay tin người thân mình bỏ mạng cậu vô phương thờ ơ. Cậu muốn giúp một tay lại không có cửa, chỉ đành nghĩ ra phương cách đần độn này.
"Năm ngoái toàn bộ hang ổ đã bị bắt gọn."
"Anh ấy chịu phạt đúng tội, nhưng..." Tần Thiên quay về phía người đàn ông đang thinh lặng nhìn mình, nở nụ cười với anh, "Cũng xem như em đã báo thù cho anh ấy rồi."
Nụ cười xòa mang theo nỗi khổ sở và thoải mái, một chút giận dữ manh nha dâng lên trong lòng Long Nghị khi nghe Tần Thiên mạo hiểm bỗng tan tác thành trăm mảnh, chỉ còn lại đau lòng và xót xa.
Anh hôn lên đôi mắt ướt át của thanh niên: "Em làm tốt lắm."
Mấy năm sống ấy qua lời kể của Tần Thiên tuy hời hợt, song Long Nghị cảm thấy khó chịu. Hóa ra, khi anh còn đang bình yên canh phòng nơi biên cương núi tuyết, đứa nhỏ của anh đã một thân một mình lang thang đầu đường xó chợ, mưu sinh chốn nguy nan bộn bề.
Long Nghị ôm lấy vai thanh niên ghì cậu vào lòng. Anh thở một hơi thật dài, mừng rỡ cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cậu: "May mà."
May mà em không sao.
May mà anh có thể gặp được em.
Tác giả phải đi làm lại rồi, sợ quá trời ơi.
Edit: tokyo2soul