• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Là thành phố lớn hàng đầu khu vực Tây Nam, hằng năm Thành Đô thu hút vô số dân nhập cư đến làm ăn lập nghiệp. Họ như bầy chim di trú, kẻ trước ngã xuống kẻ sau lại bay tới từ khắp các phương trời, đặt chân cày cuốc giữa lòng thành phố này, lại gom nhặt mớ hành lý giữa trời đông rét mướt thấu xương, ôm theo những thu hoạch cần mẫn lao nhọc một năm tròn ra đi khỏi thành phố mà trở về quê hương.

Tần Thiên và Long Nghị không phải người sinh ra lớn lên ở Thành Đô, nhưng mùa xuân này, bọn họ lại không rời khỏi thành phố.

Với Long Nghị, người thân duy nhất của anh đã qua đời từ mười mấy năm trước, và ngôi làng nhỏ trên núi ấy chẳng còn gì ngoài những ký ức kém vui, anh hoàn toàn không có ý định quay về.

Nhưng còn Tần Thiên, Long Nghị vốn tưởng đứa nhỏ sẽ về nhà. Dù gì anh cũng biết mẹ đứa nhỏ còn sinh sống ở huyện thành nhỏ. Hồi tháng chạp anh có hỏi, Tần Thiên lại chỉ lắc đầu, nói đã báo với nhà năm nay không về.

Long Nghị có thể cảm giác được quan hệ của đứa nhỏ với gia đình không mấy tốt đẹp. Đi làm đã vài tháng cũng không thấy gọi điện thoại về được mấy lần. Trước đó anh nghe kể cậu có một người anh trai, nhưng cũng không thấy liên lạc bao giờ.

Bản thân Long Nghị là người hay giấu chuyện trong lòng, nên anh thấy Tần Thiên không muốn nói thì anh sẽ không hỏi nhiều. Nhân thời gian rảnh rỗi anh bắt đầu sắm đồ Tết, chỉ chờ đứa nhỏ sẵn sàng nói, anh sẽ lắng nghe.

Vài năm trước đây luôn canh giữ nơi biên cương, Long Nghị không hề cảm thấy ăn Tết khác với bình thường bao nhiêu. Nhưng năm nay ở khu dân cư bình thường cũ kỹ này, anh lại cảm nhận được rõ ràng hương vị Tết đến xuân sang.

Ngoài cửa quán mạt chược dán chữ "Phúc" từ lâu rồi, không biết bà chủ cắt đâu ra nhiều tấm vải lụa đỏ lắm, trải lên hết các bàn mạt chược, lại còn cột thành bông hoa treo lên trần nhà, thoạt nhìn vô cùng vui tươi rực rỡ.

Hầu như mọi nhà trong khu dân cư đều làm thịt khô lạp xưởng, móc cây gỗ ngoài ban công phơi nắng gần một tháng trời, ngắm cả khoảng dây treo đỏ rực hệt như dây pháo.

Công ty bất động sản quản lý khu dân cư gửi hai chiếc đèn lồng lớn và câu đối. Vốn phải được trưng từ năm trước rồi, dè đâu Tết qua được mấy ngày quản lý Tiền mới xách tới, còn gửi kèm hai tháng tiền lương khất Long Nghị.

"Thật ngại quá người anh em, tôi là tôi đã giục bên tài vụ bao nhiêu lần. Đây này, phát lương là chuyển qua thẻ cho cậu liền." Quản lý Tiền ngoài bốn mươi cười khà khà dúi cho Long Nghị điếu thuốc, nói chuyện khéo léo đưa đẩy, "Cậu ngó xem đã nhận được chưa?"

Long Nghị chưa nhận được tin nhắn từ ngân hàng, chỉ gật đầu, định xế chiều sẽ đến ngân hàng xem.

Anh nhấc mắt nhìn quản lý Tiền, "Ừm" một tiếng rồi mới cúi đầu mồi thuốc lá.

Quản lý Tiền cũng đốt thuốc, vừa rít một hơi khói vừa nghĩ bụng: Sao mỗi lần thấy mặt tên Long Nghị là mình cứ sợ quýnh hết lòng mề là sao? Trông tướng tá còn giống làm cán bộ hơn mình!

Người nọ trộm liếc con mắt trái cụp xuống của người đàn ông, thầm nghĩ, chắc chắn là do con mắt này.

Anh ta đã xem hồ sơ của Long Nghị rồi, quân nhân xuất ngũ, con mắt bị thương nên mới về vườn. Nói thật làm bảo vệ cho cái công ty này đúng là nhân tài không được trọng dụng. Đồng lương ít ỏi mỗi tháng kia nếu là anh ta mỗi tiền thuốc hút thôi cũng không đủ. Vậy mà người đàn ông đã làm gần một năm nhưng không có ý định nghỉ làm hay đổi việc tốt hơn.

Hằng ngày quản lý Tiền cũng có kha khá chuyện vặt vãnh cần giải quyết. Hai năm rồi công ty tiếp nhận rất nhiều tòa nhà mới, anh ta đang bận bịu bên đó nên mấy khu cũ này hay bị bỏ lơ, nhưng anh ta vẫn sẽ thường xuyên bị gọi tới xử lý một đống chuyện lông gà vỏ tỏi. Trong đó cái khu dân cư Thiển Thủy này là yên tâm nhẹ gánh nhất, trừ chuyện thu điện nước ra còn lại chưa phải lo nghĩ nhiều bao giờ, thâm tâm quản lý Tiền cũng biết chỗ này nhất định không thiếu công lao của Long Nghị.

Quản lý Tiền nhét bật lửa vào túi, tay lại móc phong bao đỏ ra, dấm dúi nhét vào áo khoác quân đội của Long Nghị trước khi anh kịp từ chối.

"Quản lý tôi đây vẫn hay được các cậu giúp đỡ, nhận phong bao này mà ăn Tết, đừng chê ít đấy!"

"Khách sáo rồi."

Long Nghị không giỏi tán gẫu với người khác, chỉ khô khan trả lời mấy chữ.

Anh cũng không từ chối phong bao nọ, dù sao cũng vì công việc mà anh nhiều lần liên lạc với quản lý Tiền, biết đây không phải người hào phóng, phong bao này chẳng qua chỉ để tạo quan hệ, để mấy người dưới trướng như anh bớt khiếu nại, cũng không được bao nhiêu tiền.

Quản lý Tiền không đến đây rất lâu rồi, Long Nghị đề cập vài vấn đề của khu dân cư với anh ta.

Chỗ đậu bên ngoài không đủ, nhiều lần các chủ xe suýt thì làm ầm lên; cây cối khu dân cư dù đã cắt tỉa nhưng chúng phát triển rất nhanh, xem chừng qua năm phải mời thợ chuyên đến phun thuốc trừ sâu với tỉa cành; rất nhiều chủ hộ lên tiếng cần có camera giám sát và phí quản lý tài sản có thể tăng lên ở mức hợp lý.

"Việc trừ sâu tỉa cành này không thành vấn đề, đầu xuân sẽ có người đến. Cơ mà chuyện chỗ đậu xe... không dễ đây, chỉ đành phiền các cậu tự sắp xếp." Quản lý Tiền cũng sầu não vô cùng, khu dân cư cũ không được quy hoạch tốt kéo theo hàng tá những vấn đề về sau," Tôi sẽ về xin phép công ty, có thể cùng lúc tỉa cây sẽ cho phá vườn hoa trong khu, ít nhiều đậu thêm được mấy chiếc."

Long Nghị gật đầu, đó cũng là một biện pháp.

"Chuyện camera à..." Quản lý Tiền rít một hơi khói, suy nghĩ hồi lâu rồi chầm chậm phun ra, quay đầu hỏi Long Nghị, "Cậu cảm thấy có cần thiết không?"

Nói thật, các khu dân cư hiện đại đều trang bị camera giám sát đầy đủ, nhưng anh mỗi ngày đi quanh khu cũng không cảm thấy camera có tác dụng gì, đa số bảo vệ cũng không buồn giám sát.

Mà những khu dân cư cũ thế này có phí quản lý rẻ hơn rất nhiều, thêm camera sẽ tiêu tốn một khoản không nhỏ. Nếu phải tăng phí quản lý lên không chừng một bộ phận người dân thấy không cần thiết sẽ kiện cáo lên chủ công ty.

"Trang bị thì an toàn hơn, có thứ đảm bảo."

"Mỗi ca chỉ có một người trực, hẳn anh phải biết." Long Nghị gảy tàn thuốc xuống sàn xi măng, "Chúng tôi không thể để mắt đến tất cả mọi chuyện."

Quản lý Tiền ngượng ngập sờ mũi: "Tôi hiểu tôi hiểu, các cậu vất vả rồi."

Trên thực tế một khu dân cư bình thường tối thiểu sẽ bố trí hai đến ba bảo vệ. Mỗi cửa một người thay phiên đi tuần xung quanh. Nhưng mới đầu khu dân cư Thiển Thủy có quy mô khá nhỏ, không quá nhiều hộ gia đình, chỉ tầm hai, ba trăm hộ; hai là công ty keo kiệt, chi phí ở khu này lại thấp không có đủ tiền nuôi bảo vệ. Điều này dẫn đến khối lượng công việc của nhóm Long Nghị ở đây hơn mức thường rất nhiều.

"Vậy thế này đi... Năm sau tôi sẽ tổ chức cuộc họp cho các chủ hộ để lắng nghe ý kiến của mọi người." Quản lý Tiền đưa ra lời hứa hẹn, "Nếu đa số hộ gia đình đồng ý, vậy thì chúng ta trang bị!"

Mùng ba Tết khu dân cư không ồn ào lắm, nhiều người còn ở lại thanh phố đã đi thăm bạn bè từ sáng sớm. Tần Thiên ngủ đến lúc tự tỉnh, mở mắt ra mới phát hiện chăn gối kế bên đã lạnh lẽo rồi.

Cậu lười biếng vươn vai, chăn bông dày trượt khỏi tay, mấy vệt đỏ trên cổ lồ lộ ra ngoài.

Tần Thiên nào nhìn thấy chỗ loang lổ trên cơ thể mình. Cậu chỉ biết không khí lạnh đang tràn vào ổ chăn bèn vội vàng với tay lượm đồ mặc vào, cậu bất cẩn nhấc chân, không nhịn được "Ai" lên một tiếng.

Cậu dỏng tai, loáng thoáng nghe được cuộc trò chuyện ngoài cửa. Biết anh Long đang ở ngoài, cậu đưa tay sờ sờ đằng sau, đầu ngón tay chạm phải cái gì đó trơn trợt ướt át. Mặt Tần Thiên mau chóng đỏ lên, vội vàng rút tay khỏi mông.

Cái anh này... lại lén bôi thuốc cho mình nữa cơ...

Tần Thiên mím môi cắn cắn môi dưới. Cậu nhớ lại chuyện đêm qua, lúm đồng tiền vô thức ẩn hiện trên gò má.

Giao thừa hai người đi xem phim nên không coi được gala cuối năm. Hai ngày sau đó Long Nghị đi làm, khó khăn lắm đêm hôm qua mới rảnh rỗi, thế là cả hai nằm dài trong phòng xem chương trình phát sóng lại.

Năm trước Long Nghị mua cái ti vi cũ bên Lương Tam. Dù Lương Tam không còn buôn ve chai nữa nhưng vẫn còn nguồn hàng uy tín. Anh nhờ hắn kiếm một cái giá cả ổn mà chưa xài bao nhiêu. Bây giờ hai người đang ngủ cùng nhau, phòng của Tần Thiên để trống. Long Nghị dời hết tủ đồ và đồ đạc linh tinh bên phòng mình sang kia, treo ti vi lên tường, cuối cùng căn phòng cũng có vẻ giống một căn phòng ngủ.

Tần Thiên đã tắm táp leo lên giường nằm từ nãy. Ban ngày rảnh rỗi không có gì làm, cậu tự dạo siêu thị mua các thứ hạt dưa đậu phộng trái cây đồ ăn vặt mỗi thứ một tí để tối vừa xem vừa ăn, nhàn hạ hết sức.

Long Nghị vốn là một người cực kỳ kỷ luật, với anh, giường là chỗ để ngủ, dậy là phải gấp chăn gối, đã ngủ thì không làm gì khác thì làm sao mà ăn uống lung tung trên giường được?

Nhưng khi tắm rửa rồi bước vào phòng, trông thấy thanh niên xem tiểu phẩm vui vẻ ra mặt, điệu bộ ngồi trên giường cắn hạt dưa đáng yêu thế kia, ba cái kiên trì kỷ luật gì đó vứt hết.

Chỉ cần đứa nhỏ ở bên anh, anh có thể thỏa hiệp hết thảy.

Long Nghị bước tới ngồi lên giường, Tần Thiên tự giác dịch mông sang.

Nhìn ánh sáng ti vi chiếu trên cánh môi hồng và hàm răng trắng, cổ họng Long Nghị khát khô, đôi mắt rực nóng.

Tần Thiên mải mê xem chương trình. Nhác thấy người đàn ông ngồi xuống, cậu cắn vỏ hạt dưa vừa bốc, kề tới miệng người đàn ông theo cảm giác. Anh không nếm ra vị gì, nhưng cũng không buông miệng ra.

Cậu nâng tay nửa buổi trời rồi mới nhận ra có gì đó sai sai.

Đầu ngón tay bị người đàn ông ngậm vào miệng, mút mát, lòng bàn tay còn cảm nhận được hàm răng đang cắn nghiến.

Cậu nghiêng sang đối diện với ánh mắt nóng cháy của Long Nghị, mặt mũi nhoáng cái đỏ lựng lên.

Dù đã âu yếm thân mật không biết bao nhiêu lần, song Tần Thiên vẫn chẳng tài nào chịu nổi cái nhìn nóng bỏng như muốn nuốt chửng cậu vào bụng kia của người đàn ông.

"Ăn, vẫn còn ăn ạ?"

Cậu muốn rút tay, hơi mạnh sức hồi lâu người đàn ông mới nhả ra.

Tần Thiên cúi đầu bốc hạt dưa, thất thần cho vào miệng cắn mà quên mất ngón tay dính đầy nước bọt của người đàn ông.

Thật sự giống như cậu cố tình ăn... vậy.


Không biết Tần Thiên có đang cắn hay không, cậu ngậm hạt dưa giữa răng, mặt xấu hổ đỏ ửng.


Tiếng ti vi líu ríu huyên thuyên vang bên tai, Long Nghị lại chỉ nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề của mình.


Anh nghiêng người sang dựa hẳn vào người thanh niên, cản mất ánh sáng chiếu từ ti vi, ngậm lấy cánh môi thanh niên.


"... Ăn."


Anh cuốn lấy hạt dưa bé xíu kia, giọng mơ hồ trả lời câu hỏi vừa rồi của thanh niên.


Chỉ là ăn cái gì thì, hai người họ có cả đêm để thảo luận.


Edit: tokyo2soul

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK