Đến cả cha mẹ ruột Phương Hoành Tiệm cũng duy trì một khoảng cách đầy gượng gạo. Chỉ riêng mình đứa bé anh bồng ra từ trong đống rác năm bảy tuổi, suốt cuộc đời này anh chưa từng thật tình để tâm đến ai.
Mà trong tiềm thức của Phương Hoành Tiệm, mình và Lương Hạo vẫn luôn là anh em.
Cả hai có thể nương tựa nhau cả đời, nhưng không thể trở thành mối quan hệ nào khác hơn.
Nhưng Lương Hạo đập tan điều anh tự cho mình là đúng, khiến anh nhận thức rõ hiện thực bằng cách thức đầy ngang ngược.
Phương Hoành Tiệm sợ hãi.
Anh luôn chín chắn trưởng thành nhưng lại chưa từng có kinh nghiệm giải quyết tình cảm tương tự, anh không biết mình nên đối mặt với em trai thế nào, nhưng trong tiềm thức cảm thấy mình hoàn toàn không thể thoát khỏi kết cục bị ăn sạch vào bụng, bèn lẩn tránh đến nơi thật xa.
Đó là một đêm đầy hỗn độn mà điên cuồng.
Quá nửa ký ức của Phương Hoành Tiệm dừng lại tại nụ hôn cuồng nhiệt mà dè dặt từng li từng tí của thanh niên, và cơ thể đau đớn đến gần như tê liệt dần không nhớ nổi điều gì khác.
Vài năm qua đi.
Phương Hoành Tiệm không dám gặp mặt Lương Hạo, nhốt hắn ngoài cửa, nhưng những lúc một mình lại không sao thôi nhớ lại cái thứ chết tiệt đêm ấy, rồi cứ thế chậm chạp nhấn chìm bản thân vào trong.
Anh sợ mình bị đối xử như thế, nhưng đồng thời không kiềm nổi trái tim mình vẫn nhung nhớ em trai, lo hắn lại học trò xấu.
Anh âm thầm liên lạc với cha nuôi, biết em trai về nhà làm nghề mua ve chai, lòng vừa âm ỉ xót xa lại vừa tức, nhưng cũng chẳng dám làm gì khác, mãi đến khi cậu thanh niên vừa vào công ty làm bị khiếu nại.
Rồi mối quan hệ giữa hai người trở về như trước.
Anh muốn vờ như câu chuyện chưa từng phát sinh, em trai lại không vâng lời, ngang ngược lần nữa quay về cuộc sống với anh, bắt đầu xâm chiếm tất thảy mọi thứ xung quanh anh.
Ngoài mặt Phương Hoành Tiệm vẫn hơi chống cự như trước, bên trong nảy nở sự an tâm đã mai một từ lâu.
Nhóc cún con vâng lời đáng yêu thuở bé dù bây giờ đã lớn thành con chó sói hung ác, nhưng nội tâm anh luôn lờ mờ nhận biết, rằng sợi dây thừng gô trói con sói dữ này đã luôn nằm trong tay anh.
Anh chỉ cần cầm dây lên một lần nữa, người kia sẽ như đánh rắn dập đầu, quấn quýt theo đuôi anh mọi lúc.
Năm trước, Lương Hạo lại chuyển vào chung cư Phương Hoành Tiệm ở.
Quan hệ của hai người ngày càng tốt đẹp dưới sự gìn giữ kiềm chế của Lương Hạo. Mấy năm qua dường như thanh niên đã học được cách kiên nhẫn, nước ấm nấu ếch xâm chiếm trái tim anh trai đến tận phòng tuyến cuối cùng.
Tết, Phương Hoành Tiệm dẫn Lương Hạo về gặp cha mẹ ruột mình.
Dù chỉ giới thiệu với thân phận anh em, nhưng đáy lòng Lương Hạo đã tự mặc định như thế đã là ra mắt phụ huynh.
Từ lúc về, hắn càng quấn Phương Hoành Tiệm khủng khiếp hơn nữa, lúc đang đi làm cũng không biết đường tém bớt lại, ngứa ngáy thì chui vào văn phòng hôn anh. Cũng may thường ngày Phương Hoành Tiệm có thói quen khóa cửa, thế mới không để xảy ra tình huống lúng túng gì với cấp dưới.
Nhưng giấy không gói được lửa. Vài ngày trước, đang lúc Phương Hoành Tiệm chờ Lương Hạo về nhà thì bị bắt gặp.
Thời gian gần đây Lương Hạo làm việc rất liều mạng, hắn tăng ca liên tục. Phương Hoành Tiệm thầm đoán không biết em trai nhận đơn nhiều tới vậy để làm gì, rõ ràng bình thường cũng chẳng tiêu xài bao nhiêu.
Nhưng đây không phải vấn đề lớn, anh không hỏi, chỉ sắp xếp cho mình thêm việc đến bảy tám giờ tối sẽ tan làm cùng em trai vừa giao hàng về.
Hôm đó, Phương Hoành Tiệm chờ Lương Hạo giao nốt đơn hàng cuối cùng, trời đã tối đen.
Chiếc xe mua lại của hắn đậu lại ở bãi đỗ ngoài trời ở công ty, hai người vừa lên xe, không biết thanh niên gặp chuyện vui gì mà ôm lấy người trên ghế ngồi hôn hít mãnh liệt. Thật lâu sau Phương Hoành Tiệm mới phản ứng kịp, vội vã đẩy hắn ra, nhéo cho một cái rồi dạy dỗ ra trò.
Lương Hạo da dày, người hì hì mặc anh bấu mình. Hai người cười đùa một lúc rồi mới nổ máy rời khỏi công ty, không ai ngờ rằng cảnh tượng vừa rồi đã bị một người cũng tăng ca về muộn khác bắt gặp, đã thế còn lanh tay lẹ mắt chụp lại.
Người đó tên Trương Khai Kỳ, nhân viên giao hàng dưới trướng Phương Hoành Tiệm trước đây.
"Đúng đúng đúng, Trương Khai Kỳ báo cáo hết!"
Ngô Ba vẫn đang ngồi bệt dưới đất cuống quít giải thích đổ tội, sợ tên ôn thần trước mặt sẽ đánh mình gãy xương: "Mấy bữa trước nó phấn khởi tới gặp tôi, bảo có chứng cứ lật đổ được quản lý Phương, tôi, tôi chỉ ký một cái, đâu liên quan gì tới tôi!"
"Hôm qua lúc quản lý Phương đi chẳng phải còn tự nhận đây là công lao của mình à." Vương Đông Đông nói toẹt ra: "Còn nói với quản lý Phương "Không cần cảm ơn" nữa mà."
Mặt Lương Tam lại đen sì, đạp lên người Ngô Ba hai phát.
"Không cần cảm ơn con mẹ mày hả? Ồ, mồm mày mắc tật chứ gì, có tin ông cắt cụt lưỡi mày ra không?!"
"Tin! Em tin! Đại ca! Đừng cắt, ôi, đừng đá nữa..."
Cuộc đời Ngô Ba xuôi chèo mát mái từ hồi mới đẻ, mới bị Lương Tam dữ dằn dọa cho một chập còn chưa động tay thật gã đã sợ muốn tè ra quần, "Tại lỗi em, ôi, đại ca ơi, chú em là giám đốc nhân sự, ui, em sẽ bảo chú đưa quản lý Phương về, tuyệt đối không chiếm ghế của anh ta!"
"Ôi! Đại ca đừng chỉ đánh mỗi em, muốn đánh thì cũng phải đánh thằng Trương Khai Kỳ đi!"
Sau vụ việc lạc hàng, Phương Hoành Tiệm chuyển Ngô Ba và Trương Khai Kỳ khỏi khu vực của mình, hai tên này đều ôm hận trong lòng mãi đến giờ mới có dịp hợp tác.
Trương Khai Kỳ vẫn là nhân viên giao hàng, lại ôm một cục nợ lớn trên lưng.
Tuy Tần Thiên tìm được chiếc đồng hồ hiệu lần trước cho khách hàng, công ty vẫn tiến hành xử lý như cũ, gã buộc phải bồi thường hai mươi phần trăm tiền làm hư hỏng bưu kiện, tức là hơn một vạn, đã trừ mấy lần lương rồi vẫn chưa trả hết.
Trương Khai Kỳ căm hận Tần Thiên và Phương Hoành Tiệm thích xen vào chuyện người khác. Nhưng bình thường họ không chung khu vực, không chạm mặt nên muốn báo thù cũng không có cách.
Ngờ đâu ông trời có mắt, để gã bắt gặp cái tên Phương Hoành Tiệm hào hoa phong nhã kia thế mà lại bê đê, còn dây dưa với nhân viên giao dưới trướng nữa. Gã hưng phấn khủng khiếp, vội vội vàng vàng chụp lại bằng camera hành trình trước xe.
Mới đầu hắn muốn mượn cớ này bắt chẹt Phương Hoành Tiệm, nhưng Ngô Ba khuyên không nên làm vậy, kẻo lại bị kiện.
Trương Khai Kỳ vẫn còn hãi vụ bị phạt đợt trước, bèn đưa luôn hình cho Ngô Ba, hai người bàn kế báo hẳn lên công ty.
Tần Thiên đứng cạnh cửa yên lặng nghe đầu đuôi câu chuyện, mặc dù đã lâm vào kinh hoảng ngay từ đầu vì mối quan hệ khác của anh Lương và anh Phương, nhưng tỉnh táo lại, sau kinh hoảng là cảm giác uất ức và tức giận không thể tả rõ.
Mắc gì chỉ vì hai người thích lẫn nhau mà bị báo cáo?
Nam với nam thì không là con người à!?
Bọn họ phạm pháp cái gì!?
Mà, suy cho cùng chuyện này... Vẫn là do cậu gây ra!
Nếu cậu không đồng ý giao hàng thay Trương Khai Kỳ, một chuỗi những sự việc kia sẽ không bao giờ phát sinh!
"Tên Trương Khai Kỳ đó ở đâu?" Lương Tam lên tiếng.
Ngô Ba vội bán đồng đội: "Chắc là ở, ở bên kho khu hai phía Đông."
Lương Tam siết nắm đấm.
Rốt cuộc hắn còn chưa lên đường tính sổ, đã nghe sau lưng có tiếng cửa mở tung.
Thanh niên đứng cạnh cửa suốt từ nãy đến giờ thình lình lao xồng xộc ra, hùng hổ phóng tới khu hai phía Đông.
"Ây... Khoan đã! Mấy anh làm gì vậy!?" Vương Đông Đông gấp tới độ giậm chân, "Chờ em chút đã!"
Hai cái người này bộ không muốn đi làm nữa hay gì!?
Thế quái nào cứ bì nhau thô lỗ sấn sổ!
Lương Tam: Ê nhóc, cũng ra gì đấy. Đi, lăn lộn giang hồ với anh đây!
Long Nghị: Đi đâu? Muốn lừa đứa nhỏ nhà tôi đi gom ve chai à? Lượn.
Câu chuyện về đôi anh em này sẽ được tác giả đào sâu hơn ở ngoại truyện. Hẹn mọi người nha ~
Edit: tokyo2soul