• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cạch"

Trong văn phòng quản lý bên cạnh kho vận, Phương Hoành Tiệm nghe tiếng cửa bị vặn ra, vội vã nhét mớ đồ trong tay vào ngăn kéo hé mở, cầm ly nước trên bàn giấu giấu giếm giếm nuốt xuống.

Cơ mà khi thấy rõ mặt mũi người tiến vào, anh ta chậm rãi đặt ly xuống.

"Lại trốn ăn một mình."

Lương Tam trở tay khóa trái cửa, đi vài bước đến trước bàn làm việc, vươn tay moi đúng cái bọc trong ngăn kéo ra.

"Khụ, em nhỏ giọng một tí xem."

Phương Hoành Tiệm nuốt nốt miếng bánh quy trong miệng, trừng thanh niên bằng cặp mắt chẳng có xíu sức uy hiếp nào.

Công ty quy định không được phép ăn uống trong giờ làm, anh vi phạm nội quy rồi, mà chí ít mình cũng xem như ở cấp quản lý, lâu lâu vụng trộm tí cũng được.

Lương Tam cười khẽ, xé to bịch bánh trong tay đưa đến trước mặt Phương Hoành Tiệm.

"Làm sao? Anh ăn no rồi." Phương Hoành Tiệm nghiêng đầu, dịch miệng ra.

"Em còn đói đây này!" Lương Tam xòe hai tay ra, lem nhem đen nhẻm, toàn đã bụi bặm ban này vừa bê dỡ hàng.

Hắn lại đẩy bịch bánh quy về trước: "Đút em hai ba cái đi."

Phương Hoành Tiệm rất muốn đập vào tay thằng oắt này mấy phát, nhưng nghĩ đến mấy năm qua hắn phải chịu bao vất vả lại không nổi cáu nữa. Anh đưa tay cầm một miếng bánh, nhét vào miệng người trước mặt.

"Lớn đầu bao nhiêu rồi còn không ăn uống cho đúng bữa."

"Vậy anh tự xem xem anh bao lớn rồi?" Lương Tam buồn cười, "Từ nhỏ đã thích giáo dục người ta."

Hắn khom người, chống tay lên mặt bàn gỗ, cắn trọn miếng bánh quy Phương Hoành Tiệm đút cho vào miệng, cũng chẳng ngại khó tiêu mà cách ra một quãng, cố tình đưa lưỡi liếm đầu ngón tay người đàn ông.

Ngón tay ướt át, Phương Hoành Tiệm hoảng hồn giật trở về, sau đó tỉnh táo đẩy người sắp kề dính vào mặt mình kia ra xa.

"Lương Hạo!" Anh ta nghiêm khắc gọi tên em trai mình.

"Chậc. Hơn ba chục tuổi rồi vẫn cứ xấu hổ mãi thế."

Lương Tam thờ ơ thẳng người dậy, lại biếng nhác dựa vào cạnh bàn, vừa nhai bánh quy vừa nhào tới chọc ghẹo người đàn ông có hung dữ với mình đến đâu vẻ mặt vẫn mềm xèo như vậy.

Phương Hoành Tiệm chỉ cảm thấy hai con mắt nhìn vào mình chẳng khác nào con sói đói, như thể hơi lơ là sẽ bị nuốt vào miệng hệt miếng bánh quy kia, nhai gặm ra nát bấy rồi nuốt vào bụng.

Rõ ràng hắn đã từng là nhóc thiếu niên ngoan ngoãn biết vâng lời...

Phương Hoành Tiệm không nhịn được hồi tưởng về quãng thời gian hai người theo cha nuôi sống nương tựa vào nhau. Dù đói khổ nhưng luôn có nhau, mỗi ngày sống đều vui vẻ tự tại.

Nhưng rồi sau này... ba mẹ ruột ép anh quay về, ép anh cắt đứt liên lạc với thiếu niên, thời điểm ấy không lo cơm ăn áo mặc, nhưng cuộc sống cứ ngày càng tù túng ngột ngạt.

Hai người gặp lại, và rồi xa cách.

Cho đến tận giờ phút này, đã gần hai năm trôi qua, em trai... vẫn chưa quay về.

"Tiểu Hạo, đừng làm vậy."

Phương Hoành Tiệm thở dài, đặt bịch bánh quy lên bàn, dịu giọng nói: "Em ngoan nào, có được không? Anh sẽ không bỏ mặc em như trước, nhưng em cũng đừng làm những chuyện kia nữa, được không?"

"Không được."

Sắc mặt Lương Tam lạnh đi, khóe môi nhếch lên cũng hạ xuống.

Hắn tiếp tục ghì sát người về phía trước, chống hai tay vòng trọn lấy, ép Phương Hoàng Tiệm ngã ngược về chỗ ngồi: "Anh à, em cho rằng anh tìm em khi đã suy nghĩ thấu đáo."

"Không ngờ... vẫn cứ tổn thương người ta như vậy."

"Cơ mà không sao." Lương Tam nhe răng, mặt mày du côn, "Lần này, anh có đuổi em cũng không đi."

Nhìn gương mặt góc cạnh gần trong gang tấc của thanh niên và ánh mắt như thiêu đốt lấp ló một chút ít ỏi ấm ức của thanh niên. Trái tim vốn đã rất khó cứng rắn của Phương Hoành Tiệm lại mềm xèo đi, nặng trĩu nhảy thịch trong lồng ngực.

Lương Tam thấy tình thế trước mắt, thoáng thăm dò hạ thấp đầu, hơi thở nóng rực phả trên gương mặt Phương Hoành Tiệm làm chiếc kính gọng vàng gác trên sống mũi anh phủ lớp sương mỏng.

Cánh môi dưới bị răng nanh ngang nhiên xích đến gần cắn nghiến. Phương Hoành Tiệm bị đau, đôi môi bất ngờ thất thủ.

Đầu lưỡi thanh niên như con rắn khéo léo càn quét chiếm cứ bằng sạch mọi ngõ ngách trong khoang miệng, nước bọt cả hai hòa vào nhau, hương sữa thơm ngọt thoang thoảng giữa cánh môi. Phương Hoành Tiệm mau chóng bị hôn đến mức thở hổn hển không kiểm soát, eo mềm nhũn dựa vào ghế.

Lương Tam mút mát bờ môi ướt át của người đàn ông mình vừa gây ra, nhẹ nhàng áp lấy môi Phương Hoành Tiệm.

"Anh xem, thật ra không nên bắt em ngoan đâu." Hắn từ trên nhìn xuống người anh hơn mình rất nhiều tuổi, nói đầy sâu xa: "Anh mới là người nên... ngoan một chút nào."

Phương Hoành Tiệm vừa xấu hổ vừa giận dữ, giơ tay đẩy tên oắt đi quá trớn kia ra, nhưng không ngờ khi khuỷu tay vừa kề tới cánh tay thanh niên một chút, đã nghe thấy hắn khẽ hít hà một hơi như bị đau.

Lúc này Phương Hoành Tiệm mới nhớ ra đúng chỗ em trai mình bị đánh vì giúp mình bắt lão bảo vệ trộm đồng hồ, chắc rằng vẫn chưa lành hẳn.

"Đưa tay cho anh." Anh ta mím môi, bắt lấy cổ tay thanh niên.

Lương Tam nghe lời chìa cánh tay tới.

Phương Hoành Tiệm xắn áo lên xem, miệng vết thương không bao lớn ban đầu vẫn lẫn lộn màu tím đỏ, dường như đã bị nhiễm trùng rất lâu rồi!

"Em tự chăm sóc mình cái kiểu gì đấy?!" Phương Hoành Tiệm vừa vội vừa tức, giọng cao hẳn lên, quay người mở tủ tìm hộp y tế.

Anh tìm ra lọ thuốc, còn chưa kịp ngồi dậy lưng đã được bờ ngực dày rộng mà rắn chắc bao bọc lấy.

"Anh ơi, anh có biết... suốt từ đó đến nay em cũng không chăm sóc bản thân ra hồn." Phương Hoành Tiệm nghe giọng nói khàn đặc của thanh niên van xin bên tai, "Nên là... anh về đây chăm sóc em đi mà, có được không anh?"

Nhân lúc tiện đường giao hàng, Tần Thiên qua xem quán cơm mấy bữa nữa mình tính mời. Về nhà nghĩ ngợi một hồi rất lâu sau, khi sắp đến ngày, cuối cùng cậu vẫn kéo anh Long theo.

Riêng lòng cậu khó chịu là đủ rồi, mọi khi anh Long tốt với mình đến vậy, được bữa cơm cải thiện mà không kéo anh theo cùng, chính Tần Thiên còn muốn tự vả mình hai phát.

Mặc dù trông Long Nghị cực kỳ vạm vỡ khỏe mạnh, nhưng Tần Thiên có mắt, cũng thấy được tiền bạc anh tiêu xài hằng ngày ra sao.

Một cái áo quân đội với một cái áo da, cả mùa đông người đàn ông chỉ có vỏn vẹn hai chiếc áo khoác mặc đi mặc lại, áo giữ ấm vào áo len mặc trong dường như cũng đã cũ mèm giặt tẩy không biết bao nhiêu lần, trông có phần ọp ẹp khó coi.

Trong mắt Tần Thiên, anh Long không phải người sống lôi thôi nhưng trái lại, anh rất chịu khó, gian phòng không bao lớn luôn được quét tước sạch tinh tươm, lắm khi còn dọn giúp Tần Thiên mớ quần áo dơ cậu quẳng trong phòng chưa kịp giặt, làm Tần Thiên xấu hổ không chịu được.

Dường như người đàn ông chỉ giản là không có ham muốn vật chất. Thường ngày Tần Thiên chưa bao giờ thấy anh tiêu hoang, cả tháng cũng chẳng thấy anh tự mua cho mình cái gì mới, càng không hay anh Long tiết kiệm tiền lương rốt cuộc để làm gì.

Hai người chia đều tiền ăn.

Sau cửa bếp mắc một cái túi nho nhỏ màu đỏ, không biết là hàng khuyến mãi ngoài siêu thị từ hồi nào. Buộc lại chỉ to chừng lòng bàn tay, thoạt nhìn giống như một trái dâu đỏ tươi, mở ra thì thành cái túi nửa mét vuông, rất hợp xách ra chợ mua đồ ăn.

Hai người nhét tiền lẻ vào vào mấy hạt dâu, ai mua đồ thì xách theo, dù có hơi màu mè quá nhưng cũng khá tiện.


Tần Thiên biết hẳn rằng lương Long Nghị không cao lắm đâu, cho nên mỗi lần đến lượt đi chợ mua đồ, cậu không chỉ không đụng vào tiền chung trong túi mà còn lén lút nhét tiền thừa vào rất nhiều lần.


Cậu cứ cho rằng người đàn ông không mảy may hay biết, chẳng ngờ Long Nghị đã phát hiện từ lâu.


Hệt như vuốt cho phẳng phiu mấy tờ bạc mọn gửi vào ngân hàng. Mọi cử chỉ ân cần lấy lòng mà đứa nhỏ cẩn trọng từng chút không muốn tổn thương đến lòng tự trọng của mình kia, những ngày qua Long Nghị đã cất vào đáy mắt, gom góp từng chút nhỏ vụn, nhét tất thảy vào trái tim đã từng trống rỗng quạnh hiu.


Cho đến tận khi con tim này, dâng đầy.


Tác giả có lời muốn nói:

Hy vọng cp phụ không chiếm spotlight quá 233


Edit: tokyo2soul

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK