Sức mạnh của Lãnh An Thần quá lớn, cắn cô bị đau, vài lần muốn tránh ra, nhưng căn bản không thể, anh nóng quá, ngay cả đầu lưỡi cũng nóng bỏng, sóng nhiệt này ở trong miệng cô quấy đảo nuốt cuốn, từ từ cũng khuấy động khiến cô nóng lên. . . . . .
Mới đầu là bài xích cùng hoảng sợ, nhưng rồi từ từ bị một loại cảm giác kỳ diệu thay thế, Đoan Mộc Mộc không tự chủ nhắm hai mắt lại, một khắc kia, cô tự nói với mình chỉ là giúp anh giảm bớt một chút khổ sở mà thôi, nhưng cô lại không biết, như thế lại là dung túng.
Nụ hôn của anh rơi xuống phía dưới, hàm răng xé cổ áo của cô, đầu lưỡi đảo quanh cần cổ của cô, cuối cùng dừng lại ở xương quai xanh khêu gợi liếm láp, nhẹ nhàng mút vào, một chút gặm cắn, không cảm thấy đau, động tác của anh so lúc trước nhẹ nhàng chậm rãi hơn rất nhiều.
Thân thể mỏng manh của Đoan Mộc Mộc, chống lại những trêu chọc của anh, nhưng giờ phút này, bên trong thân thể giống như có vô số con sâu nhỏ đang bò, cảm giác ngứa từ trong lòng tràn ra, không khỏi nhẹ rên rỉ ra tiếng, mà âm thanh giống như một liều thuốc kích dục khiến lửa dục vọng đang thiêu cháy người đàn ông này cháy vào tới tim
Bàn tay chợt dùng sức, trong không khí lập tức truyền đến âm thanh răng rắc, nút áo của cô bị kéo rơi ra, bàn tay nóng bỏng cách áo ngực xoa nắn nơi mềm mại của cô, hơi nóng khiến Đoan Mộc Mộc co rúm lại, cũng khiến ý thức của cô quay trở về.
“Buông tôi ra Lãnh An Thần, không thể. . . . . . Chúng ta không thể, không. . . . . . A. . . . . .”
Trước ngực đột nhiên nhạy cảm, khiến cô hét ra tiếng, cô mở mắt, thấy Lãnh An Thần đã kéo cao áo ngực của cô, không biết từ lúc nào đã cúi đầu ngậm một bên đỉnh núi của cô, mút liếm ngậm hút. . . . . .
Anh giống như một cậu bé vô cùng đói khát, đang ở trước ngực mẹ mình nhấm nháp thức ăn ngon, nhưng hình như lại không phải như vậy, Đoan Mộc Mộc nhìn lại không đành lòng đẩy anh ra.
Thật ra thì nếu đẩy cũng chưa chắc có thể đẩy được.
Dục vọng của đàn ông một khi đã tăng cao, thì chỉ muốn hôn và vuốt ve, bàn tay to của anh tiếp tục vô tình xé rơi những đồ đạc che dấu trên người cô, trong tiếng quần áo bị xé nát vụn, cuối cùng Đoan Mộc Mộc giống như quả trứng gà bị bóc vỏ, hiện ra trần trụi trong đáy mắt anh.
Trong không khí lạnh lẽo, còn có chuyện phải xảy ra sau đó, khiến Đoan Mộc Mộc hoảng sợ, “Đừng, Lãnh An Thần, anh dừng lại. . . . . . Dừng lại. . . . . .”
Nhưng bất luận cô giãy giụa và phản kháng như thế nào, thì dường như tất cả đã xác định rõ ràng, mà thân thể của cô ngay từ lúc anh vuốt ve và mút hôn xuống giống bông hoa đã nở ra, đang khát vọng ai đó tới hái.
Đoan Mộc Mộc nhìn trên đỉnh đầu người đàn ông tuấn mỹ, trước mắt thoáng qua những hình ảnh trước đây, cô tự nói với mình đây là chồng cô, sau đó từ từ nhắm mắt lại. . . . . .
Da thịt như ngọc ở dưới ánh đèn tản ra tia sáng chói mắt, ý thức hỗn độn của Lãnh An Thần dừng lại, nhưng tiếp theo đó là điên cuồng như muốn cắn nuốt sạch sẽ tất cả mọi thứ, anh kéo nơi nóng bỏng của mình ra, sau đó chống đỡ nơi mềm mại của cô, có chút không thể chờ đợi.
“A ——”
Thình lình xảy ra đau nhức, khiến Đoan Mộc Mộc hét chói tai, mở mắt, nhìn thấy gương mặt tuấn tú của người đàn ông gần trong gang tấc, cô hiểu rằng đau nhức dưới thân mình là mất đi cái gì.
Nước mắt nhanh chóng chảy xuống, không có giới hạn, không biết là do thân thể quá đau, hay là đau vì mình mất đi hai mươi năm thanh bạch đã cẩn thận cất giữ.
Cô bấm mười đầu ngón tay vào da thịt anh, càng khiến anh cảm thấy kích thích, vì vậy thân thể lại thẳng tiến một chút.
“Đau?” Cô không nhịn được gọi ra tiếng.
Nhưng anh dường như không nghe thấy, chỉ có khát vọng vô tận. . . . . .
Cô chặt chẽ nhỏ bé như thế, siết chặt lấy lửa nóng của anh, khiến anh thoải mái không thốt nên lời.
Thân thể to lớn đè cô xuống ra ra vào vào, hết lần này đến lần khác, nhiệt độ của anh nóng ran trong cơ thể, anh nhìn không rõ người phía dưới, cũng không nhớ gì, chỉ thấy trong bầu trời đêm, có vô số pháo hoa đang không ngừng nở rộ, rơi xuống và bị thiêu cháy, lại nở rộ. . . . . .
Đoan Mộc Mộc bị anh đưa vào biển tình dập dềnh, nghênh hợp hay là phản kháng, đã sớm không thể phân biệt.
Nhìn gương mặt anh dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, Đoan Mộc Mộc cũng không biết cuộc hoan ái này, đối với bọn họ có ý nghĩa như thế nào?
Đêm dài vô tận, nhưng người đàn ông lại như không biết mệt mỏi, mà Đoan Mộc Mộc cuối cùng không chịu nổi, mệt nhọc mơ màng ngủ.
Hồi lâu ——
Chiếc giường lớn run rẩy rốt cuộc đã yên tĩnh, ánh trăng ngoài cửa sổ như dải bạc xuyên thấu qua màn cửa sổ mỏng chiếu vào, bao trùm lên hai cơ thể đang vô cùng mệt mỏi.
Trên giường lớn một mảnh hỗn độn, mùi vị dục vọng tràn ngập trong không khí, càng thêm nồng đậm đến gay mũi, trên mặt đất quần áo nam nữ rải rác tán loạn, nam nữ quấn lấy nhau chung một chỗ, vừa lộn xộn lại vừa mập mờ. . . . . .
Tỉnh lại lần nữa, cảm giác đầu tiên của Đoan Mộc Mộc chính là đau, nhức đầu, toàn thân đều đau, cả người giống như bị tháo ra sau đó lắp lại.
Mở mắt ra, đập vào mắt là khung cảnh xa lạ, đầu óc cô trống rỗng mấy giây, nhưng lại chợt nhớ lại. . . . . .
Quay đầu, thấy người đàn ông vẫn còn ngủ say bên cạnh, đầu tóc rối bời rũ xuống trán, hàng lông mi nồng đậm giống như là cánh quạt hương bồ tản ra, khóe môi mang theo nụ cười thật mỏng, giống như đã lấy được thỏa mãn nào đó nên rất vui mừng, anh như vậy ít đi vẻ tàn nhẫn và vô tình thường ngày và nhiều hơn vẻ mềm mại dịu dàng.
Khó có khí được thấy anh có thời điểm như vậy, nhưng khi nghĩ đến tối hôm qua anh như sói đói cắn nuốt mình, Đoan Mộc Mộc không khỏi lại kêu ra khỏi miệng, ngay lập tức, trên mặt cũng nổi lên đám mây đỏ ngượng ngùng.
Không ngờ cô đã thật sự làm người phụ nữ của anh?
Không ngờ vẫn bọn họ thường xuyên như nước với lửa cư nhiên cũng có một ngày như vậy.
Giờ khắc này, trong lòng cô xẹt qua cảm giác không phải hối hận, mà ngược lại còn mang theo cảm giác vui sướng không thể giải thích.
Cúi đầu, Đoan Mộc Mộc liền nhìn thấy thân thể trần trụi của mình, còn có những vết đỏ loang lổ khiến người ta nóng mặt, lập tức vừa xấu hổ lại vừa lúng túng, chỉ sợ anh đột nhiên tỉnh lại, thì không biết phải đối mặt với anh như thế nào?
Vội vàng từ trên giường lớn leo xuống, đi vào phòng tắm rửa sạch mình, dòng nước ấm áp làm giảm bớt đau nhức trên thân thể, Đoan Mộc Mộc trùm khăn tắm ra ngoài, cẩn thận nhìn về phía giường lớn, thấy Lãnh An Thần vẫn còn ở ngủ say.
Chắc anh mệt muốn chết rồi, bị dược vật hành hạ ba giờ thì không nói, lại cùng cô hoan ái cả đêm, hơn nữa trên đùi còn bị thương. . . . . .
Bỗng dưng nhớ tới gì đó, Đoan Mộc Mộc vội vàng đi tới bên giường, nhẹ nhàng vén chăn lên, quả nhiên cô thấy băng gạc hôm qua đã thấm một mảng máu đỏ.
Nhất định là động tác của anh quá kịch liệt, nên khiến vết thương rách ra.
Nghĩ đến chuyện anh rong ruổi trên cơ thể mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoan Mộc Mộc không khỏi đỏ lên, tay xoa nhẹ trên vết thương của anh, nghĩ phải thay băng cho anh lần nữa, nhưng tay lại thấy nóng bỏng.
Anh sốt?
Không trách được vẫn ngủ rất say?
Đoan Mộc Mộc mở hòm thuốc ra, phát hiện bên trong không có thuốc hạ sốt, cô nóng nảy đi lòng vòng trong phòng, sau đó quyết định đi ra bên ngoài mua, hơn nữa, quần của anh cũng đã bị xé nát, phải thay cái mới .
Từ trong phòng khách sạn tìm được túi may vá, Đoan Mộc Mộc lại tìm những nút áo đã bị anh giựt đứt, đơm lại từng nút một, cô mặc cũng không ảnh hưởng lắm.
Dùng khăn lông vắt nước lạnh đắp lên đầu Lãnh An Thần, cô mới ra cửa, bởi vì đau đớn, nên gần như cô đi rất chậm, giày cao gót gõ trên mặt đất, trong không gian yên tĩnh của buổi sáng cực kỳ vang dội, do gấp gáp nên cô không để ý, có một người phụ nữ từ trong một thang máy khác đi ra.
Đoan Mộc Mộc vào tiệm thuốc mua thuốc hạ sốt, lại chạy tới siêu thị mua quần áo cho Lãnh An Thần tắm rửa, sau đó vội vàng trở về.
Trong lúc lấy thẻ mở cửa phòng, không hiểu sao cô lại có cảm giác căng thẳng, nhưng căng thẳng này lại khiến người phụ nữ cảm thấy ngọt ngào.
Ting…, cánh cửa phòng cảm ứng kêu lên một tiếng ——
Rầm. . . . . . .
Nụ cười tươi như hoa trên mặt Đoan Mộc Mộc khi chứng kiến hình ảnh trước mắt, đã hoàn toàn bị đập tan, trên chiếc giường lớn nửa giờ trước còn thuộc về cô và Lãnh An Thần, bây giờ đã đổi nữ chính, chỉ thấy thân thể Lăng Như ý trần truồng rúc vào ngực Lãnh An Thần, hình ảnh ấm áp mà triền miên như vậy.
Cô rất muốn dời ánh mắt đi, nhưng mắt không nhúc nhích được, muốn dời đi chân, nhưng dưới chân lại như một cái cây đã mọc rễ.
Không phải là chưa từng gặp qua anh và người phụ nữ khác dây dưa, thế nhưng cảm giác đau đớn như đang trên mây bị quẳng vào địa ngục này, quá mức đột ngột, khiến cô không kịp chuẩn bị.
“A. . . . . .” Lăng Như ý nhìn theo ánh mắt Lãnh An Thần, khi nhìn thấy Đoan Mộc Mộc, kinh hoảng níu lấy chăn mỏng, che lại cơ thể trần truồng của mình, sau đó trốn trong ngực Lãnh An Thần.
Từ khi cô bước vào cửa, Lãnh An Thần vẫn nhìn cô, ánh mắt kia không phải là ngoài ý muốn, không phải là tìm kiếm, mà ngược lại mang theo một cỗ ghét hận.
“Bà xã, em đang muốn vào đây bắt gian tại trận sao, đang chuẩn bị báo công lĩnh phần thưởng?” Âm Thanh Lãnh An Thần vang lên, lạnh lẽo mà vô tình, ánh mắt nhìn sang cô giống như những mũi tên nhọn tẩm độc.
Tối hôm qua anh vì cô mà thiếu chút nữa đã chết, nhưng không ngờ vừa mở mắt, bên cạnh anh lại là người phụ nữ khác?
Cô thà rằng tìm cho anh người phụ nữ làm thuốc giải, cũng không chịu để cho anh đụng cô.
Chưa từng có cảm giác như giờ khắc này, hận cô, hận không thể đem cô xé nát.
Đoan Mộc Mộc kinh ngạc nhìn hai người trên giường lớn, cảm giác bối rối , cô không biết vì sao mình mới đi ra ngoài nửa giờ, trên giường lại có thêm một Lăng Như Ý?
Chẳng lẽ tác dụng của thuốc trên người Lãnh An Thần còn chưa tan hết, nên cố ý kêu cô ta tới?
Ý nghĩ này giống như một thùng nước lạnh tưới thẳng vào đầu, tay Đoan Mộc Mộc run lên, chiếc túi đang xách trong tay rơi xuống mặt đất.
Tối hôm qua anh vẫn cùng cô hô mưa gọi gió, mà bây giờ đã cùng người phụ nữ khác ở trên giường lăn lộn với nhau rồi.
Có nhục nhã nào hơn thế này không?
Nước mắt không thể khống chế từ viền mắt của cô lăn xuống, mang theo tuyệt vọng. . . . . .
Trong lòng Lãnh An Thần đột nhiên run lên không giải thích được, nhưng thoáng qua liền cười lạnh, “Khóc cái gì? Có phải nhìn thấy tôi chưa chết, cô vô cùng tiếc nuối? Bà xã thân ái, tôi sẽ không chết, hơn nữa tôi còn sống vô cùng tốt, rất tốt, không tin cô có thể nhìn. . . . . .” Nói xong, anh đột ngột ôm chầm Lăng Như Ý bên cạnh hôn xuống.
Người phụ nữ hét lên, người đàn ông dây dưa, lập tức tạo thành một hình ảnh dâm mỹ. . . . . .
Thế nhưng trong gian phòng này vẫn còn thoang thoảng mùi vị hoan ái của anh và cô, ngay cả chiếc giường vẫn còn lưu lại nhiệt độ của cô, vậy mà anh lại nhanh như vậy đã cùng người phụ nữ khác tằng tịu?
Trong lòng sau khi trải qua đau đớn, dần dần chết lặng.
Loại cảm giác này giống như tới Ngày Tận Thế, bầu trời xám xịt, không còn một tia hi vọng.
Đoan Mộc Mộc, mày thật khờ, thật ngu ngốc, thấy anh ta bị tác dụng của thuốc hành hạ mà đau lòng, thấy anh ta khó chịu, tình nguyện phá hủy hai mươi năm thanh bạch, làm thuốc giải của anh .
Nhưng, anh ta cho lại mày cái gì?
Sau một đêm, không còn tác dụng sao thì trở thành kỹ nữ?
Tại sao anh có thể tàn nhẫn với cô đến mức này, cho dù trong cuộc hôn nhân này cô là người có lỗi trước, nhưng anh cũng không thể nhục nhã cô như vậy được.
Âm thanh nam nữ trên giường giống như kim châm tẩm độc ghim vào tim cô, nhưng cô đã không còn biết đau, hơn nữa sẽ không bao giờ còn thấy đau đớn nữa.
Xoay người, cô muốn rời đi, mới phát hiện hai chân run rẩy không ngừng, cảm giác đau ở hạ thân càng giống như lửa đốt. . . . . .
Cô nắm chặt tay cầm cửa, mới chống đỡ được cơ thể mình, không để ngã xuống.
Sau khi hít thở một hơi thật sâu, cô bước chân, rời đi.