Đại sảnh nhà họ Lãnh giờ phút này yên tĩnh đến rơi một cây kim cũng có thể phát ra tiếng vang ầm ầm, tất cả mọi người ngồi ở đó sắc mặt nghiêm túc, chuyện tối nay có thể nói là đề tài cho thiên hạ gièm pha, mất thể diện không chỉ một mình Đoan Mộc Mộc cô, mà là cả nhà họ Lãnh.
Đoan Mộc Mộc liếc nhìn lão phu nhân ngồi trên ghế sa lon, tay cầm cây quải trượng bằng ngọc lưu ly màu trắng tinh, trái tim như bị thắt chặt, ngay cả hít thở cũng khó khăn, nhưng chuyện này là do cô gây ra, nên cô phải có ý kiến, vì vậy chậm rãi đứng dậy, hướng về phía người đang ngồi bái thật sâu: “Thật xin lỗi!”
“Xin lỗi thì có ích gì không? Mặt mũi của nhà họ Lãnh gia đã bị cô làm cho mất hết.” Người nói chuyện là mẹ nhỏ của Lãnh An Thần, tuổi trẻ có thể so sánh ngang với với Đoan Mộc Mộc, nhưng âm thanh lại bén nhọn đáng sợ.
“Ai, vốn dĩ trong bụng không có con, nhưng lại cứ muốn giả mạo, chắc biết sẽ có một ngày như thế.” Dì nhỏ của Lãnh An Thần cũng mở miệng.
“Người ta cũng không phải nghĩ như vậy, cho rằng chỉ cần câu được người đàn ông lên giường, thì mang thai chỉ là chuyện nhỏ, ai biết. . . .”
“Đủ rồi!” Lão phu nhân lên tiếng, cây trượng đập xuống mặt đất rất có lực, đôi mắt như chim ưng sáng quắc quét qua mọi người, nhất thời tất cả mọi người đều không dám lên tiếng, lão phu nhân là người nắm quyền chính ở nhà họ Lãnh, bà là người có quyền uy tuyệt đối.
Trong lòng Đoan Mộc Mộc như đang bị một đôi tay bóp chặt, vừa thấy chua xót, khổ sở, cũng là hối tiếc! Ánh mắt không khỏi nhìn về phía người đàn ông ngồi trên salon, chỉ thấy Lãnh An Thần hai chân bắt chéo, nhẹ nhàng xoay xoay chiếc nhẫn trên tay trái, sắc mặt bình tĩnh, tựa như tất cả những chuyện này không có quan hệ gì với anh .
Trong khoảnh khắc đó, trái tim của Đoan Mộc Mộc chìm đến đáy cốc, làm sao có thể hy vọng anh giúp mình nói chuyện đây? Trong lòng anh nhất định vui sướng đến phát rồ đi ấy chứ! Bây giờ mọi chuyện đã bại lộ, lão phu nhân cũng không còn lý do gì để áp chế anh.
Xem ra, cô gây ra họa thì chỉ có thể do chính cô giải quyết, Đoan Mộc Mộc hít một hơi thật sâu, bước ra trước mấy bước, đứng ở trước mặt lão phu nhân, cúi người chào lần nữa: “Cháu sẽ sớm ly hôn với anh ấy.”
Ly hôn! Hai chữ này khiến động tác chuyển động chiếc nhẫn của Lãnh An Thần dừng lại, trái tim chợt như xẹt qua một cái gì đó, nhưng quá nhanh khiến anh gần như nắm bắt không được.
Ánh mắt của lão phu nhân từ trên mặt Đoan Mộc Mộc dời về phía Lãnh An Thần: “Chuyện này, cháu thấy thế nào?”
Lãnh An Thần tiếp tục xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, vẻ mặt lại trở về như bình thường, mí mắt cũng không buồn giương lên, đáp một câu: “Cháu không có ý kiến!”
“Cái gì mà anh không có ý kiến? Đây chính là cố tình trói buộc anh, anh trai, bây giờ anh đã bị người ta cưỡi trên đầu rồi, có biết không” Người nói chuyện là Lãnh Ngọc Thù, đôi mắt đẹp hung hăng liếc Đoan Mộc Mộc một cái.
“Câm miệng, con gái sao lại nói những lời thô tục như thế.” Lãnh Chấn Nghiệp mở miệng, quát con gái của mình.
“Được, tốt. . . . . . Em đồng ý chuyện chị ly hôn, em sẽ cưới tỷ tỷ.” Lãnh An Đằng ngây ngốc vui mừng nhảy dựng lên, nhưng ngay lập tức bị chính mình mẹ mình kéo xuống, trên mu bàn tay bị một cái đập nặng nề.
Cả phòng khách trong phút chốc lại an tĩnh lại, người nào cũng cất giấu những suy nghĩ riêng trong lòng, Đoan Mộc Mộc đã nói xong, cô cảm thấy mình cũng không cần thiết phải đứng đây chịu sự xét xử của mọi người, tuy nhiên khi vừa xoay người đi, liền bị lão phu nhân gọi lại: “Cháu dừng lại!”
Đoan Mộc Mộc cho rằng lão phu nhân lo lắngchuyện ly hôn phải phân chia tài sản, lại bổ sung: “Cháu sẽ không lấy một đồng nào của nhà họ Lãnh!”
Lời này nhất thời đưa tới một trận xôn xao nho nhỏ, nhưng trong chốc lát lại trầm lắng xuống, bởi vì câu nói của lão phu nhân: “Ta không đồng ý các cháu ly hôn!”
Tất cả mọi người bất ngờ nhìn hết về phía lão phu nhân, chỉ thấy bà lại mở miệng nói thêm một câu còn nặng cân hơn cả trái pháo: “Tiểu Thần, ta mặc kệ cháu dùng phương pháp gì, trong vòng một tháng cháu phải khiến vợ mình mang thai!”