Tô Hoa Nam rời đi, người trước mặt đổi thành Lam Y Nhiên, cô vẫn là một Y Nhiên xinh đẹp động lòng người, mặt cũng không bị rạch nát, trong giờ phút này nhìn Đoan Mộc Mộc cười, nụ cười này làm cho người ta có cảm giác mềm mại như bông vải nhưng chất chứa trong đó là những mũi dao nhọn hoắt.
Nghĩ đến chuyện đã bị cô nhìn thấy Tô Hoa Nam hôn mình, Đoan Mộc Mộc cảm thấy lo lắng, không biết chuyện này nếu truyền tới tai Lãnh An Thần, khi anh biết sẽ nổi đóa như thế nào? Không thể tưởng tượng được người phụ nữ này tới cũng thực đúng lúc, Đoan Mộc Mộc nghi ngờ có lẽ cô ta cố ý theo dõi Tô Hoa Nam mà đến.
Hừ một tiếng, Đoan Mộc Mộc mở miệng: “Cô Lam, về sau trước khi vào nhớ gõ cửa!”
“A! Nha. . . . . . Tôi có gõ.” Lam Y Nhiên cười yếu ớt: “Nhưng có lẽ hai người quá nhập tâm, nên không nghe thấy.”
Đoan Mộc Mộc cắn môi, không có nửa điểm để phản bác, bởi vì vừa rồi cô quả thật đã trầm luân, lại nghe Lam Y Nhiên nói tiếp: “Chuyện này cũng không có gì phải xin lỗi, thật ra thì. . . . . .”
“Cô Lam, cô tìm tôi có chuyện gì?” Đoan Mộc Mộc cắt ngang lời cô, không muốn tiếp tục đề tài khiến hai người lúng túng.
Lam Y Nhiên dừng nụ cười trên mặt, trong nháy mắt đã biến đổi thành nét mặt thương tiếc, thay đổi nhanh như vậy, khiến Đoan Mộc Mộc cũng cảm thán cô không đi làm diễn viên thì thật là đáng tiếc.
“Mộc Mộc, lần này cám ơn cô vì đã cứu An Thần.” Lam Y Nhiên nắm tay Đoan Mộc Mộc, ngay cả cách gọi cô cũng trở nên thân mật.
Nghe nói như thế, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy mặt mình như bị người ta tát một cái rất châm chọc, cô ta đang là giọng khách át giọng chủ sao? Thật giống như Lãnh An Thần là chồng của cô ta vậy!
Đoan Mộc Mộc Không để cho Lam Y Nhiên hẹp hòi được như ý, vì vậy mở miệng trả lời: “Không cần, anh ấy là chồng tôi, tôi cứu anh ấy là việc nên làm!”
Lam Y Nhiên hình như không ngờ Đoan Mộc Mộc có thể nói như vậy, vẻ mặt chợt trở nên cứng ngắc khoảng nửa giây: “Mộc Mộc, tôi biết trước đây đã hiểu lầm, cũng nói rất nhiều lời cay nghiệt với cô, cô đừng chấp nhặt với tôi. . . . . Còn chuyện cô đã phá hủy lễ đính hôn của tôi và An Thần, tôi cũng không trách cô, về sau chúng ta chung sống vui vẻ, đợi đến khi lão phu nhân. . . . . . Hai người có thể tách ra, An Thần vẫn là người đàn ông của tôi!”
Lời nói đàng hoàng như vậy, biểu hiện cô rộng lượng, nhân hậu vô cùng tinh tế, khiến Đoan Mộc có cảm giác chột dạ và hèn hạ.
“Cám ơn cô có thể nghĩ như vậy.” Đoan Mộc Mộc hừ một tiếng châm chọc.
Lam Y Nhiên nghe thấy, khóe môi cứng ngắc: “Tính khi An Thần không tốt, về sau cô nên ít chọc giận anh ấy, dù sao trong chuyện này, người phụ nữ vẫn bị thua thiệt, sau này khi tách An Thần ra, cô cũng phải lập gia đình, có đúng không?”
Lời nói rất chắc chắn, giống như Đoan Mộc Mộc và Lãnh An Thần nhất định phải ly hôn, Đoan Mộc Mộc đã không còn hơi sức để đi so đo, thậm chí cũng không muốn quan tâm tới người phụ nữ trước mắt, nếu như không phải cô taquá ghen ghét, rồi đánh cô gái ngoại quốc đó một cái tát, thì bây giờ mình cũng không cần nằm ở trên giường, cô ta tới đây không nói một câu an ủi thì thôi, lại còn ám chỉ bóng gió, khiến Đoan Mộc Mộc tức giận.
Lam Y Nhiên đang nói thao thao bất tuyệt, nhưng thấy Đoan Mộc Mộc không muốn nói chuyện với mình nữa, cũng cảm thấy không còn thú vị, đứng dậy, cô ưu nhã kéo mép váy: “Mộc Mộc, cô nên nghỉ ngơi cho khỏe, chúc cô mau bình phục!”
Chúc cô mau bình phục? Nhưng trong lòng thật ra đang ước gì cho cô chết sớm phải không?
Người phụ nữ này chính là ngoài mặt thì ra vẻ Bồ Tát, nhưng trong lòng toàn là ma quỷ!
“Cảm ơn!” Đoan Mộc Mộc hừ một tiếng, nói xong muốn kéo chăn đi ngủ, đúng lúc này lại nghe Lam Y Nhiên mở miệng:
“Chuyện hôm nay tôi nhìn thấy, sẽ không nói cho An Thần biết, cô yên tâm đi. . . . . . Hoặc là, nếu như cô thật sự muốn ở chung một chỗ với chú Hai, tôi có thể khuyên nhủ An Thần . . . . . .”
Uy hiếp, uy hiếp trắng trợn!
“Không nhọc cô phí tâm.” Đoan Mộc Mộc nghiến răng.
Nhìn Đoan Mộc Mộc tức giận đến tím mặt, Lam Y Nhiên cảm thấy trong lòng rất vui vẻ, giơ tay lên đưa chiếc nhẫn kim cương rất to hướng về phía ánh mặt trời ngắm nghía: “Còn nữa, về sau muốn hôn phải chú ý đóng cửa, nếu như bị An Thần nhìn thấy, sợ rằng không tốt. . . . . . Dù sao bây giờ cô vẫn còn mang cái mác là vợ của anh ấy. . . . . . Đàn ông đều là sĩ diện hão, cô thấy đúng không?”
“Cút ——” Đoan Mộc Mộc mò cái gối đầu, hướng về phía người phụ nữ trước mặt đập tới.