Mục lục
Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai ngày liên tiếp, cũng không có tin tức của Huân Huân, cảnh sát cũng điều đi, nhưng không tìm được bé, dường như trong một đêm bé giống như là bị bốc hơi khỏi không khí.

“Lãnh An Thần, là em có lỗi với con, là em…” Hai ngày nay Đoan Mộc Mộc không ăn không uống, đôi môi cũng bị rách ra, chảy máu.

Hai ngày nay cô đều tự trách mình, nhưng cô không biết, mỗi lần cô tự trách mình, Lãnh An Thần cảm giác tội ác cũng sẽ tăng thêm một phần, nếu như không phải là anh uống quá nhiều rượu, nếu như không phải là anh say rượu mê tình, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy, nhưng trên đời này không có thuốc hối hận có thể uống!

Mới đầu bọn họ cho là Huân Huân bị bắt cóc, thế nhưng hai ngày căn bản không có ai điện thoại, cuối cùng cảnh sát kết luận nhất định là Huân Huân bị lạc đường rồi.

Thật ra thì nếu như bị lạc đường cũng may, sợ nhất chính là bé bị người bắt cóc, xã hội bây giờ chuyện lừa bán trẻ em quá nhiều, trên tin tức nhìn mãi quen mắt, hơn nữa còn có rất nhiều phần tử không hợp pháp, lừa bán trẻ em đi bán bộ phận, nghĩ đến đây, Đoan Mộc Mộc liền ngồi không yên.

“Thiếu phu nhân, cô muốn đi đâu?” Trong lúc mọi người đều trầm mặc, Đoan Mộc Mộc chợt chạy ra ngoài, chỉ là ở tại cửa ra vào bị Đỗ Vấn tiến vào bắt quả tang.

“Đỗ Vấn, có tin tức của Huân Huân chưa?” Đoan Mộc Mộc nóng nảy túm Đỗ Vấn, nhưng anh trầm mặc làm cho hy vọng của cô lại tan biến một lần nữa.

“Thiếu phu nhân…” Đoan Mộc Mộc buông anh ra, chuẩn bị tiếp tục đi hướng bên ngoài, nhưng Lãnh An Thần đã ôm lấy cô.

“Em không cần xúc động như vậy!” Âm thanh của anh bén nhọn mang theo khàn khàn.

“Em đợi không nổi nữa, Lãnh An Thần, em sắp điên rồi!” Đoan Mộc Mộc nắm chặt Lãnh An Thần, một đôi trong tròng mắt đen hiện đầy tia máu mang theo cầu khẩn.

Lãnh An Thần không biết an ủi cô thế nào, chỉ có thể ôm cô vào trong ngực, ôm thật chặt…

Thời gian lại qua nửa ngày, hoàng hôn lại tới tuyên bố đêm tối, Đoan Mộc Mộc ngồi ở trên ghế sa lon, hoàn toàn tuyệt vọng.

Đã ba ngày rồi, coi như Huân Huân không có bị người xấu lừa gạt, bé cũng sẽ đói chết, mấy ngày qua, cô cố gắng không khóc, nhưng giờ khắc này, cô rốt cuộc không nhịn được rồi.

Cô khóc thút thít đem trái tim tất cả mọi người bao phủ lần nữa, trong biệt thự to như vậy, nồng nặc bi thương, tan cũng không tan được.

Mười giờ tối, đồng hồ báo thức trên vách tường gõ vang lần nữa, mỗi lần vang, đều đưa hi vọng của tất cả mọi người gõ bể một phần, ba ngày qua, trái tim bọn họ cơ hồ bể tan tành cũng không thể khâu lại được.

Lãnh An Thần nhìn đồng hồ báo thức, đưa tay đem Đoan Mộc Mộc ôm vào trong ngực, hôn trán của cô một cái, “Ngủ một lát đi, chịu đựng như vậy, em sẽ không trụ nổi.”

Đoan Mộc Mộc cố chấp lắc đầu, “Em phải chờ Huân Huân, con trở lại không thấy em, sẽ cho rằng em không cần con.”

Cô gần như bị ép điên rồi, Lãnh An Thần hiểu lòng cô, nhưng cũng không có biện pháp, anh không thể không lạnh lùng rống cô, “Nếu như em mệt mỏi sụp đổ, coi như Huân Huân trở lại, em cũng không có biện pháp chăm sóc con, cũng chỉ có thể vứt bỏ con.”

“Sẽ không!” Đoan Mộc Mộc cắn cánh môi khô nứt của mình, “Em sẽ không vứt bỏ con.”

Nhìn nồng đậm bi thương cùng tự trách trong mắt cô, Lãnh An Thần thở dài, trong khoảng thời gian ngắn, anh cũng cảm thấy bó tay.

Hai người sắp giằng co, chợt, điện thoại của Lãnh An Thần vang lên ––

Nhất thời, thần kinh của Đoan Mộc Mộc căng lên, lúc này, Lãnh An Thần đã nghe điện thoại, sau vài giây, anh kéo Đoan Mộc Mộc chạy hướng bên ngoài, “Tìm thấy Huân Huân rồi.”

“A ––” Một tích tắc này, cô nên kích động nhảy cẫng, nhưng hai chân lại không biết vì sao lại mềm nhũn xuống.

Lãnh An Thần ôm cô lên, “Không nghe lời anh, thấy cũng không thể chăm sóc con chưa?”

Đoan Mộc Mộc níu chặt lấy quần áo Lãnh An Thần, cầu khẩn, “Mang em đi nhìn con, nhanh lên!”

Xe dừng ở bệnh viện, trái tim Đoan Mộc Mộc lại nhói lên, “Huân Huân làm sao vậy, tại sao lại ở bệnh viện?”

Mặc dù dọc theo đường đi, Đoan Mộc Mộc cũng hỏi Huân Huân như thế nào, nhưng Lãnh An Thần cũng không dám nói cho cô biết, bởi vì anh cũng không thể khẳng định Huân Huân như thế nào, mới vừa rồi cảnh sát gọi điện thoại cho anh nói tìm thấy đứa bé, nhưng đứa bé ở trong bệnh viện.

“Mộc Mộc, em hãy nghe anh nói, Huân Huân không có việc gì… Con có thể chỉ là đói bất tỉnh, cho nên em đừng lo lắng, nếu như em cũng suy sụp, như vậy Huân Huân đòi gặp mẹ thì phải làm thế nào?” Giờ phút này, anh chỉ có thể khích lệ cô, an ủi cô, hi vọng cô kiên cường một chút.

Đoan Mộc Mộc đã không thể suy tư, chỉ gật đầu, dưới tình huống Lãnh An Thần vừa đỡ vừa ôm, chạy hướng phòng bệnh của Huân Huân.

Trên giường bệnh trắng noãn như tuyết, thân thể nhỏ bé của Huân Huân nằm ở nơi đó, trên mặt nhem nhuốc, gần như không nhìn ra bộ dáng của bé, nhưng Đoan Mộc Mộc vẫn nhìn một cái liền nhận ra được, cô nhào qua, ôm chặt lấy con.

Lãnh An Thần biết cô cần thời gian để phát tiết cảm xúc mấy ngày qua, cũng không có ngăn cản, mà đi theo cảnh sát ra ngoài.

“Là một vị phu nhân họ Lam báo cảnh sát, chúng tôi mới phát hiện bé…” Cảnh sát rủ rỉ nói quá trình tìm được Huân Huân.

Thì ra là ba ngày nay Huân Huân đói bụng lắm, xế chiều hôm nay cướp thức ăn của một cô bé, đang trong quá trình trốn chạy, cuối cùng bởi vì thể lực cạn kiệt mà ngất đi.

Lãnh An Thần trở lại phòng bệnh, phát hiện trong tay Huân Huân còn nắm một ổ bánh mì, đã bị bóp biến hình.

Nghĩ tới đứa bé chịu tội ba ngày, anh cũng tự trách mình, đem Huân Huân cùng Đoan Mộc Mộc ôm vào trong ngực, giờ khắc này, anh quyết định, bất luận cha ruột của Huân Huân là ai, anh cũng thương yêu giống như thương Tiểu Đường Tâm.

Nếu như nói Huân Huân sinh ra là một sai lầm, đó cũng không phải lỗi của ai, mà sai lầm đó nên do anh gánh chịu.

Trước đó, nội tâm của anh bị ma quỷ tác quái, mới có thể cảm thấy không thể tiếp nhận, hiện tại anh nghĩ dù Huân Huân là con của Lãnh Chấn Nghiệp, anh cũng không có lý do trách đứa bé này.

Nghỉ ngơi một đêm, Huân Huân tỉnh, nhưng nhìn thấy Đoan Mộc Mộc thì bé bình tĩnh xem như là người xa lạ, ngay cả Đoan Mộc Mộc hôn bé, bé đều không có bất kỳ phản ứng.

“Huân Huân, con làm sao vậy? Mẹ là mẹ… Con không nhận ra mẹ sao?” Đoan Mộc Mộc bị Huân Huân hù sợ.

Bé không nói lời nào, giống như là im bặt, nhưng bác sĩ nói bé trừ đói bụng, cũng không có vấn đề lớn.

Bộ dạng này của bé là ở sâu trong nội tâm ghi hận Đoan Mộc Mộc không giữ chữ tín!

Lãnh An Thần đi tới, trấn an vỗ vỗ bả vai Đoan Mộc Mộc, sau đó nhìn về phía Huân Huân, “Huân Huân, thật xin lỗi, là chú không cho mẹ con trở về, đừng trách cô ấy có được không? Con xem mấy ngày nay cô ấy vì tìm con mà quá gầy, mắt cũng khóc sưng lên rồi.”

Nghe lời nói đó, ánh mắt Huân Huân rơi vào trên mặt Đoan Mộc Mộc, chốc lát, rốt cuộc mở miệng, “Không phải là mẹ không muốn con, đúng không?”

Một câu hỏi nhẹ như vậy, giống như dao găm chọc thẳng vào buồng tim của Đoan Mộc Mộc, cô ôm lấy Huân Huân, nước mắt lăn xuống, “Bảo bối, mẹ sai rồi… Sau này mẹ sẽ không bao giờ rời khỏi Huân Huân nữa, mẹ vĩnh viễn cũng sẽ không không cần Huân Huân!”

“Mẹ, con thật sợ mọi người cũng không cần con!” Huân Huân cũng chảy nước mắt xuống.

Lãnh An Thần một bên hốc mắt cũng ươn ướt, anh biết trước mắt hai mẹ con này ai cũng không thể tách ra, anh yêu cô, sẽ phải yêu đứa bé của cô.

Cửa phòng bệnh bị lặng lẽ đẩy ra, một đầu nhỏ thò vào, mắt to trò vo nhìn mọi nơi một chút, cuối cùng đi tới đây, hai tay nhỏ bé bắt chéo sau lưng, dáng vẻ rất thần bí, lúc tất cả mọi người hồ nghi bé muốn làm gì, chỉ thấy tay từ phía sau lưng bé vươn ra, giơ Tiểu Cát Mễ thường ngày bé thích nhất, đưa cho Huân Huân, “Anh Huân Huân, Tiểu Đường Tâm sai rồi, về sau em sẽ không mắng anh, hơn nữa em đưa Tiểu Cát Mễ cho anh.”

Ba ngày, Tiểu Đường Tâm cũng cảm thấy mất đi bạn là rất khổ sở.

Huân Huân nhìn cô, cũng không có đưa tay đón lấy, hình như vẫn còn đang để ý trước kia Tiểu Đường Tâm không hữu nghị đối với mình.

Nhìn bọn họ như vậy, Đoan Mộc Mộc cùng Lãnh An Thần cũng có chút dở khóc dở cười, đúng lúc này, một bóng người nhỏ bé lại chạy vào trong phòng bệnh, vừa chạy vừa nói, “Mẹ, anh trai nhỏ tỉnh…”

Người trong phòng bệnh đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy một cô gái mặc váy, béo ụt ịt đặc biệt đáng yêu, khi tất cả mọi người không kịp phản ứng thì lại bị cô gái sau lưng theo vào làm kinh sợ.

Giống như là ảo giác…

Bốn năm rồi, không ai từng nghĩ tới sẽ gặp nhau ở thời khắc như vậy.

Người tiến vào, cũng lập tức dừng bước, kinh ngạc nhìn người trước mặt, ánh mắt lưu chuyển trên người bọn họ, giống như là lưu chuyển tất cả thời gian.

“Y Nhiên?” Thật lâu, Lãnh An Thần vẫn lên tiếng trước.

Lam Y Nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, mặc dù vẫn luôn thấy tin tức của anh, nhưng nghe cùng thấy tuyệt đối là hai chuyện khác nhau, cô chỉ cảm giác nhịp tim của mình lại chợt nhanh, nhanh để cho cô không mở miệng được.

Người đàn ông này là người cô thích nhất, chiếm đoạt tất cả thời gian tuổi thanh xuân của cô, dù bốn năm không thấy, nhưng ánh mắt va chạm, tất cả trải qua đều giống như lập tức tuôn trở lại.

Cô gái nhỏ kéo lấy cánh tay Lam Y Nhiên lắc lắc, “Mẹ, mẹ mau tới đây nhìn anh trai nhỏ một chút!”

Giờ phút này, Lãnh An Thần rốt cuộc hiểu rõ, ngày hôm qua cảnh sát nói một phu nhân họ Lam đưa Huân Huân đến bệnh viện lại là Lam Y Nhiên.

Thế giới thật to, Đoan Mộc Mộc chẳng qua chỉ tùy ý trốn tránh một chút, anh liền tìm bốn năm, nhưng thế giới lại thích nhỏ, bọn họ thế nhưng gặp lại Lam Y Nhiên dưới tình huống như thế.

Ánh mắt Lãnh An Thần nhìn về phía Đoan Mộc Mộc, chỉ thấy gương mặt cô giật mình, nhất là cặp mắt đang nhìn đứa bé trong tay Lam Y Nhiên.

Bốn năm trước Lam Y Nhiên nháo kịch mang thai lại hiện ra ở trước mắt, anh không khỏi luống cuống, liền vội vàng đi tới, “Y Nhiên, đây là con của cô sao? Thật đáng yêu!”

Lam Y Nhiên chỉ cười, nhìn về Đoan Mộc Mộc ôm Huân Huân, “Em thật sự không ngờ đứa nhỏ này lại là hai người…”

Ngày hôm qua, Lam Y Nhiên cũng cảm giác mặt mày của đứa bé này rất quen thuộc, nhưng không nhớ ra đã gặp qua ở nơi nào?

Giờ phút này, cô đã hiểu toàn bộ, mắt lại nhìn Tiểu Đường Tâm gần như là phiên bản của Lãnh An Thần, trên mặt lộ ra nét mặt kinh ngạc cùng hâm mộ, “An Thần, hai người thật lợi hại, còn sinh đôi.”

Tiểu Đường Tâm nghe không hiểu, lập tức chen vào nói, “Mẹ, cái gì gọi là sinh đôi?”

Đoan Mộc Mộc xoa nhẹ đầu Tiểu Đường Tâm, lúng túng không biết giải thích như thế nào, lúc này liền nghe Lãnh An Thần nói, “Ý của dì nói con cùng anh trai đều là con của mẹ.”

“Đúng vậy, Đúng vậy… Con và anh Huân Huân đều là bảo bối của mẹ” Tiểu Đường Tâm đem Tiểu Cát Mễ của mẹ nhét vào trong ngực Huân Huân, cũng không quản bé có chấp nhận hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK