Mục lục
Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường đến công ty, Đoan Mộc Mộc vẫn vì ý đáng sợ đó mà rối rắm, liếc nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh, cuối cùng không nhịn được mở miệng, “Cái đó. . . . . .”

Ánh mắt Lãnh An Thần từ tập tài liệu trên đùi dời đi, nhìn về phía cô, “Có chuyện gì cứ nói.” thật ra thì từ sớm anh đã cảm thấy cô đứng ngồi không yên.

Đối diện với ánh mắt của anh, những tia sáng như muốn thiêu đốt người khác, giống như mặt trời ngoài cửa sổ mọc trong mắt của anh, Đoan Mộc Mộc không thích ứng được nên khẽ quay đầu, “Cũng không có gì chuyện, chỉ muốn hỏi một chút có người nào nhà họ Lãnh biết vẽ tranh không?”

“Làm gì?” Lãnh An Thần vô cùng nhạy cảm.

Cảm thấy những tia sắc bén và muốn tìm tòi nghiên cứu trong ánh mắt anh, Đoan Mộc Mộc liền vội vàng lắc đầu, “Không có việc gì, chỉ thuận miệng hỏi thôo.”

“Không có!” Nửa ngày, anh mới trả lời một câu.

“À? Không có ai biết vẽ tranh sao?” Dường như Đoan Mộc Mộc cảm giác không thể tưởng tượng nổi, nam nữ trong gia đình giàu có, không phải trong bụng chứa đầy thơ văn và luân thường đạo lý mới là đa nghệ sao?

“Thế ba, ông ấy thì sao?”

“Rốt cuộc cô muốn hỏi cái gì?” Cô vừa dứt lời, âm thanh của anh đột nhiên lần lệbiến đổi nghiêm túc, dường như chỉ cần nhắc tới Lãnh Chấn Ngiệp thì tâm tình của Lãnh An Thần sẽ không tốt, thật hoài nghi đến cùng bọn họ có phải là cha con hay không?

Đoan Mộc Mộc không có thói quen thấy anh đột nhiên hạ thấp nhiệt độ, nên vội vàng nói sang chuyện khác, “Không có việc gì, chỉ là tôi muốn học vẽ tranh, buổi tối ở nhà rất nhàm chán, cho nên. . . . . .” Cô dùng đại một lý do.

“Vậy sao?” Lãnh An Thần lạnh lùng hừ một tiếng, “Giống như Tô Hoa Nam?”

A!

Đoan Mộc Mộc thề là cô không hề có suy nghĩ kia, nhưng khi cô muốn giải thích, thì Lãnh An Thần đã cúi đầu, ánh mắt lại chăm chú nhìn tài liệu.

Chẳng lẽ người tặng tranh và kẹo cho cô thật sự là Tô Hoa Nam, nhưng hiện tại rõ ràng anh ta không có ở nhà họ Lãnh a!

Đại não của Đoan Mộc Mộc dường như cũng rối loạn, dường như bị chập mạch rồi!

*********************************************

“Mang vào cho tôi ly cà phê!” Lãnh An Thần vừa cầm điện thoại lên liền mở miệng, nhưng nói xong mới phát hiện điện thoại hoàn toàn không ai nhận.

Điện thoại vang lên từng tiếng lại từng tiếng, từ đầu tới cuối không có người nào nghe, đáng chết, người phụ nữ này lại đi đâu?

Lãnh An Thần đứng dậy, hướng phòng làm việc của cô đi tới, đẩy cửa, bên trong quả nhiên không có ai, trong lúc anh xoay người sắp đi, thì nghe điện thoại trên bàn làm việc của cô vang lên.

Điện thoại di động cũng không mang?

Anh sửng sốt một chút, đi tới, thậm chí có chút tò mò ai gọi điện thoại cho cô? Có phải là Tô Hoa Nam hay không?

Dãy số trên điện thoại không không có tên tuổi, nhưng có thể xác định dãy số này không phải của Tô Hoa Nam, cảm giác này khiến trong lòng anh thoải mái, nhìn điện thoại vẫn vang lên rất kiên nhẫn, Lãnh An Thần đang chần chờ có muốn nghe hay không, thì điện thoại cúp, anh cười một tiếng, mới vừa để điện thoại di động xuống, ai ngờ trong điện thoại đột nhiên có âm thanh quái dị phát ra ——

“A. . . . . . A, muốn, nhanh lên một chút. . . . . . Ừ. . . . . .”

Âm thanh như vậy đối với Lãnh An Thần cũng không xa lạ gì, dù không nhìn hình ảnh, anh cũng có thể biết đó là cái gì?

Đáng chết! Người phụ nữ này lại ngang nhiên lưu trong điện thoại di động những thứ đồ hỗ độn này, anh còn tưởng rằng cô là rất thuần khiết chứ?

Anh tức giận, một lần nữa cầm điện thoại di động lên, nhưng khi thấy hình ảnh video thì nhất thời cả người sửng sốt, đây không phải là Hà Mật Nhi sao? Còn người đàn ông đang đè trên người Hà Mật Nhi đó không phải là anh?

“Lãnh tổng, anh tìm tôi?” Đoan Mộc Mộc từ phòng vệ sinh ra ngoài, nghe cô thư ký khác nói Lãnh An Thần vào phòng làm việc của cô, cô vội vàng chạy tới.

Trên mặt của Lãnh An Thần u ám như mây đen tháng bảy, dường như chỉ một giâynữa là sẽ mưa to, còn trên tay anh đang cầm điện thoại di động của cô, “Nói, chuyện gì xảy ra?”

Đoan Mộc Mộc không hiểu ra sao, nháy mắt mấy cái, “Cái gì?”

Tha thứ cô đã sớm quên mất chuyện video này, sau khi quay cảnh đó, ngoại trừ mở ra chia cho bạn tốt của mình là Đường Tịch Nhan và Giảm Ưu, thì cô thật sự không xem qua nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK