Giờ phút này, gương mặt nhỏ nhắn của Đoan Mộc Mộc đỏ hồng không giải thích được, hàm răng đều như ngọc cắn cánh môi đỏ như hoa, đôi mắt màu đen ánh lên vẻ quật cường, chuyện này không liên quan đến cô.
Nhìn bộ dáng cô khí thế nghiêm chỉnh như con mèo nhỏ, lại khiến Lãnh An Thần nhất thời không thể tức giận được.
“Nói đi, cô tính chịu trách nhiệm thế nào?” Anh xoay người, hai chân bắt chéo ngồi trên ghế sa lon, ánh mắt thu lại sự tức giận lúc trước, nhưng vẫn còn sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Đoan Mộc Mộc cũng hiểu được sự kiện xì căng đan lần này rất lớn, huống chi cái cô Hà Mật Nhi gì đó mấy ngày trước còn tìm tới cửa nói mình mang thai, bây giờ lại có đoạn video này, Lãnh An Thần có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Lãnh An Thần không phải là người bình thường, xì căng đan ồn ào không sao, nhưng anh là gốc rễ của Lãnh thị, chỉ cần một chút biến động nhỏ cũng sẽ mang đến ảnh hưởng rất lớn cho Lãnh thị, cho nên lần này cô biết mình đã gây họa không nhỏ.
“Chúng ta ly hôn đi!” Cô chợt mở miệng, câu nói nhẹ nhàng, nhưng rơi vào lòng anh, lại như ném một tảng đá, tạo thành vòng xoáy khổng lồ, tức giận anh mới đè xuống, không hiểu sao lại dâng lên.
“Ly hôn?” Âm thanh của Lãnh An Thần cất cao, “Lúc này mà cô đòi ly hôn với tôi? Đoan Mộc Mộc, cô muốn bên ngoài mọi người gán cho tôi tội danh phản bội sao?”
Đoan Mộc có chút ngơ ngẩn, dường như cô không ngờ tới điều này, nhưng ly hôn là trừng phạt đối với cô a, cô chỉ nghĩ như vậy thôi.
“Đoan Mộc Mộc, cô nghe kỹ cho tôi, đừng mơ tưởng ly hôn, đừng mơ tưởng!” Anh từ trên ghế sa lon đứng lên, hai tay lúc thì đút trong túi quần lúc lại lấy ra, hình như không biết nên làm gì mới có thể phát tiết tức giận trong đáy lòng.
Đoan Mộc Mộc sợ hãi chớp chớp mắt, rất lo lắng anh lại như lửa cháy, một quả đấm lao tới, đập cô nát bét.
“Lãnh tổng, cái đó tôi. . . . . .” Đoan Mộc Mộc muốn giải thích.
Chỉ có điều còn chưa đến gần, đã thấy người đàn ông đang đưa lưng về phía mình mãnh liệt xoay người lại, “Biến, cút!”
Anh chỉ ra cửa, âm thanh rống to gần như có thể chấn động tòa nhà này sụp xuống.
Đoan Mộc Mộc nào còn dám lại ở lại, bèn chạy nhanh như làn khói, chỉ có điều khi vừa đóng cửa lại, liền nghe “bụp” một tiếng ——
Ai, không biết cái gì đã gặp họa!
Lãnh An Thần nhìn màn hình TV LED bị chính mình đập nát, vẫn cảm giác tức giận tràn đầy trong ngực còn chưa tiêu, hình như muốn căng vỡ bộ ngực của anh.
Người phụ nữ này luôn là có bản lãnh chọc tới anh!
Đáng chết! Khốn kiếp!
Anh tức giận đặt mông ngồi xuống ghế sa lon, bên tai vang lên câu nói của cô—— chúng ta ly hôn đi!
Chẳng biết tại sao, khi nghe cô nói ly hôn, trong nháy mắt trái tim của anh dường như ngừng đập, như có đồ vật gì đó nhanh chóng chạy mất.
Vừa nghĩ tới chuyện cô muốn rời khỏi mình, sau này không còn người nào ồn ào tranh đấu với mình, anh giống như mất đi một thứ gì đó, giống như là đấu vật tay, đột nhiên có một ngày đối phương nói tôi không chơi nữa, mình anh chơi đi.
Chính là loại cảm giác, so với thất bại còn bết bát hơn!
So với lửa giận trong lòng Lãnh An Thần, Đoan Mộc Mộc lại là tự trách, thậm chí giờ phút này ngồi ở trong phòng làm việc ảo não ôm đầu, cô không ngờ chuyện sẽ ầm ĩ thành ra như vậy, lại càng không biết lão phu nhân có biết không?
Vừa nghĩ tới sắc mặt nhà họ Lãnh hận không thể bắt được cái đuôi nhỏ của cô hung hăng đạp lên, Đoan Mộc Mộc thật muốn chết cho xong.
Giàu sang a giàu sang, thật là vừa vào trong đó đã thấy sâu như biển a!
Đoan Mộc Mộc cảm khái còn chưa xong, cửa phòng làm việc bị mở phanh một tiếng, “Đi theo tôi!”
Là Lãnh An Thần, giờ phút này trên mặt anh không còn là lửa giận, mà là gấp gáp!
“Sao thế?” Đoan Mộc ngơ ngác, còn có chút sợ.
“Đi!” Anh kéo cô qua, Đoan Mộc Mộc cảm giác vết thương sau lưng lại lập tức rách ra.