Cắm đầu chạy, Đoan Mộc Mộc cũng không biết mình chạy đi đâu, chỉ cảm thấy như có một lỗ trong tim đang bị xé rách, sau đó biến thành một cái lỗ khổng lồ, dường như muốn nuốt chửng cả người cô.
Những câu nói nhục nhã của Lãnh An Thần quanh quẩn ở bên tai, anh nói không sai, cô vì tiền nên mới kết hôn với anh, nhưng cái kiểu nhục nhã trắng trợ như thế thì cô vẫn cảm giác không chịu nổi.
“Không, tôi không phải tham tiền, nếu như không phải ba tôi bị bệnh, tôi sẽ không lấy anh. . . . . . Lãnh An Thần, anh khốn kiếp, khốn kiếp. . . . . .”
Những đèn nén trong lòng bùng phát khiến cô hét to lên một tiếng, đồng thời bên tai cũng vang lên tiếng thắng xe chói tai.
Trong nháy mắt, trời đất dường như tĩnh lặng, chỉ có vô số chiếc đèn neon đang nhấp nháy, lúc sáng lúc tối.
Cô đau lòng nên cắm đầu chạy, hoàn toàn không chú ý tới mình đã đứng giữa dòng xe đang chạy ngang dọc không dứt trên đường. . . . . .
“Thưa cô, cô không sao chớ?” Âm thanh có vẻ rất quen thuộc vang lên bên tai, Đoan Mộc Mộc quay đầu, đối diện với một đôi mắt đen, sáng ngời như muôn có muôn ngàn ngôi sao nhỏ trong đó, đột nhiên chiếu vào cô.
“Là anh?” Đoan Mộc Mộc không thể tin nhìn người đàn ông trước mắt.
Khang Vũ Thác cũng sửng sốt một chút, tiếp đó lại cười vẻ bất đắc dĩ, “Cô thật đúng là âm hồn bất tán, tôi tới nước Pháp rồi mà cũng có thể đụng vào cô.”
Có lẽ là quá uất ức, nên giờ phút này khi nhìn thấy thần tượng của mình, nước mắt của Đoan Mộc Mộc không kềm chế nổi nữa cuồn cuộn chảy ra, từng giọt nước tròn xoe như viên ngọc chảy xuống gương mặt của cô, nhưng lại như sao băng xẹt qua lòng người khác.
“Thấy tôi, không đến nỗi kích động như thế chứ?” Khang Vũ Thác nhạo báng, sau đó đưa tay lau khóe mắt cho cô, lau đi dòng nước mắt lạnh bạc này, âm thanh mềm nhẹ giống như một làn gió mát trong bóng đêm, thổi vào chỗ trống trong lòng cô.
“Sao anh cũng ở đây?” Cho đến khi ngồi lên xe của anh, Đoan Mộc Mộc mới nhớ tới vấn đề này.
Khang Vũ Thác cười nhạt, “Tôi tới đây quay phim, cô thì sao?”
“Tôi. . . . . .” Đoan Mộc Mộc rũ mí mắt xuống, nói ra hai chữ rất nhỏ, “Nghỉ phép!”
Người đàn ông gật đầu một cái, ánh mắt xẹt qua bộ lễ phục trên người cô, cười nhẹ một tiếng, “Nghỉ ở đâu, tôi đưa cô về.”
Đoan Mộc Mộc cắn cắn môi, nói ra địa chỉ, xe bằng phẳng đi về phía trước, hai người trầm mặc không nói câu gì.
Xe vừa tới đầu phố đối diện với khách sạn, Đoan Mộc Mộc liền kêu ngừng, “Cám ơn anh đã đưa tôi về.”
Khang Vũ Thác cười cười, xuống xe theo cô, ngắm nhìn con đường đối diện khách sạn, “Cô còn chưa nói cho tôi biết tên của cô.”
Đây đã là lần thứ tư gặp mặt, mà anh vẫn chưa biết cô tên gì.
“Đoan Mộc Mộc.” Nói xong, cô tính đi, nhưng một giây kế tiếp thấy ngang hông căng thẳng, cả người bị anh ôm vào trong ngực.
“Này, anh làm gì đấy. . . . . .”
Vang lên bên tai tiếng gầm rú chói tai của xe môtô, mười mấy chiếc xe mô tô vút qua bên cạnh họ, tạo ra từng cơn gió lạnh.
Đoan Mộc Mộc sợ hãi nhắm mắt lại, cho đến khi người lái xe phát ra những tiếng hú hưng phấn, cô mới chậm rãi mở mắt, lại thấy khóe môi người đàn ông ôm cô đang mỉm cười, “Những người này đang đua xe ở đây!”
Nhịp tim đập thình thịch, còn có nhiệt độ cách lớp áo sơ mi tản mát ra, khiến lòng Đoan Mộc Mộc hoảng hốt, nhưng cũng khiến cô có chút tham luyến, giống như một người sắp chết chìm trong biển rộng, đột nhiên chộp được chiếc bè gỗ cứu mạng.
“Sau này nên cẩn thận một chút, thành phố này thường có những tay đua xe liều mạng kiểu này.” Âm thanh của anh dễ nghe như vậy, giống như một người có đôi tay diệu kỳ đang tấu trên chiếc đàn đàn vi-ô-lông-xen, ngay cả khóe mắt và đuôi lông mày của anh cũng dịu dàng động lòng người.
Đoan Mộc Mộc ngước nhìn anh, ánh mắt có chút si mê, lần đầu tiên cảm giác được người khác yêu thương lại tốt đến như vậy.
“Cô đang si mê tôi sao?” Cong cong môi, Khang Vũ Thác lại cười giỡn.
Nghe nói như thế, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Đoan Mộc Mộc đỏ lên, vội vàng thoát khỏi ngực anh, bộ dáng ngượng ngùng giống như một cô vợ nhỏ, Khang Vũ Thác nhìn thấy mà bật cười không nhịn được.
Tiếng cười kia càng làm cho Đoan Mộc Mộc quýnh muốn độn thổ cho xong, thậm chí ngay cả câu chào tạm biệt cũng quên nói, chạy thẳng tới khách sạn đối diện.
Nhìn bóng lưng của cô, Khang Vũ Thác ngưng cười, lớn tiếng nói, “Cô gái đáng yêu, tôi đang mong đợi lần sau gặp lại nhau.”