“Lãnh An Thần , anh muốn làm gì?” Đoan Mộc Mộc ra sức bảo vệ ngực mình, khiếp sợ nhìn người đàn ông trước mắt, nhịp tim vì hoảng sợ mà nhảy dựng lên.
“A ——” một giây kế tiếp, thân thể của cô như bay lên không, cả người bị Lãnh An Thần vác lên ép vào bồn rửa mặt lạnh lẽo, cảm giác lạnh lẽo này nhất thời như xuyên vào xương tủy, cô giùng giằng muốn đứng dậy, nhưng bắp đùi lại bị anh mạnh mẽ tách ra.
“Không được chạm vào tôi!” Đoan Mộc Mộc theo bản năng khép hai chân lại, nhưng lại bị anh mở ra.
“Không phải muốn cùng tôi làm vợ chồng thật sự sao? Tôi sẽ thành toàn cho cô. ” Lãnh An Thần cười lạnh, bàn tay tháo quần lót của cô ra, ngón tay cũng bỗng dưng xâm nhập vào trong cơ thể cô.
Đau đớn nhục nhã chưa bao giờ có, như một lưỡi dao sắc bén cắm vào thân thể của cô, cũng làm đau nhói trái tim cô, cô giãy giụa, muốn thoát khỏi Lãnh An Thần , nhưng anh hoàn toàn không cho cô cơ hội, ngược lại còn tách đùi cô ra hết cỡ, đem nơi tư mật của người thiếu nữ hoàn toàn bại lộ trong đáy mắt.
Đoan Mộc Mộc lập tức run rẩy, có lạnh lẽo, có sợ, còn có thẹn thùng. . . . . .
“Đây mới chỉ là bắt đầu, tôi còn chưa đụng cô, đừng vội vàng thỏa mãn như vậy.” Run rẩycủa cô ở trong mắt anh biến thành một loại phản ứng kích tình, anh vừa nói vừa kéo thắt lưng của mình, gần như trong nháy mắt hung khí to như vậy liền bị thả ra ngoài, gân xanh nổi lên phía trên, dữ tợn khiến người ta kinh khiếp, Đoan Mộc Mộc sợ hãi thét chói tai.
“Khốn kiếp, anh buông tôi ra, tôi không muốn. . . . . .”
“Đoan Mộc Mộc, hôm nay tôi muốn cho cô nhớ, ai mới là người đàn ông của cô. ” Lãnh An Thần vịn vào hung khí của mình đâm vào, nhưng vì cô giãy giụa khiến anh không thành công, không biết thì không sao, nhưng hôm nay chứng kiến cô và Tô Hoa Nam ôm nhau thì anh cảm thấy như có ngọn lửa như thiêu đốt anh.
Thân phận của người đàn ông kia vốn là cấm kỵ của anh, không ngờ hắn ta lại léng phéng với vợ mình, mặc dù cô không phải là người phụ nữ anh muốn, nhưng khi cô còn treo mác là vợ của Lãnh An Thần anh, thì động tác thân mật của họ chính là sự nhục nhã của anh .
Anh không cho!
Vật to lớn cứng rắn nóng rực chỉa vào cô, cùng chỗ tư mật ở giữa hai chân cô đi loạn, Đoan Mộc Mộc nô nóng, cô không muốn tưởng tượng ra mình bị đâm, tay dùng sức giơ cao lên, bụp một tiếng đánh tới anh .
Tất cả động tác bỗng dưng dừng lại, sau đó Đoan Mộc Mộc cảm giác có một dòng dịch nóng hổi rơi xuống bụng cô, từng giọt từng giọt. . . . . .
Cúi đầu, phát hiện toàn là máu. . . . . .
Lãnh An Thần chảy máu, cô đánh anh chảy máu, sau giây phút kinh hoảng ngắn ngủi, Đoan Mộc Mộc trấn định lại, đáng đời anh, ai bảo anh khi dễ cô?
Đoan Mộc Mộc nhanh chóng cầm khăn tắm ở một bên che kín thân thể của mình, đúng lúc này, tiếng gõ cửa bên ngoài truyền tới: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, lão phu nhân cho gọi hai người qua.”
Nghe nói như thế, Đoan Mộc Mộc như bắt được cọng rơm cứu mạng, nhấc chân muốn chạy, nhưng cánh tay đột ngột bị níu lại, cho rằng anh lại muốn làm gì? Đoan Mộc Mộc lập tức hoảng sợ trừng mắt về phía anh, nhưng khi nhìn đến thấy anh đang cầm cái áo rách tan tành của cô lau máu mũi: “Đoan Mộc Mộc, cô nhớ kỹ cho tôi, nếu dám cho tôi cắm sừng, tôi sẽ khiến cô chết rất khó coi.”
“Tôi không xấu xa như anh tưởng.” Đoan Mộc Mộc không nhịn được quay lại liếc anh .
“Vậy sao? Sao tôi lại thấy hai người ôm chặt. . . . . . Có phải rất muốn nhóm lại tình cũ?” Tròng mắt Lãnh An Thần lộ ra ánh sáng ngang bướng nguy hiểm, giống như lúc nào cũng có thể giết cô.
Nghĩ đếnviệc anh cho rằng mình và Tô Hoa Nam tình cũ nhóm lại, Đoan Mộc Mộc cũng không cần thiết phải phủ nhận: “Có khả năng này!”
Có lúc giải thích sẽ khiến người ta cảm thấy giấu đầu hở đuôi, chẳng thà thoải mái thừa nhận, huống chi anh và cô chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.
“Cô dám!” Cằm của cô đột nhiên lại bị anh nắm lên, hơi lạnh từ trong miệng anh phun ra, dường như đủ để đóng băng cô lại.