“A ——” cô bị anh túm lưng quần kéo vào một gian phòng, nặng nề quẳng cô vào chiếc giường lớn của khách sạn, cảnh vật trước mắt cô nhất thời nghiêng ngả xoay tròn.
Cô biết mình đã đưa tài liệu tới chậm, nhưng chỉ có mấy phút mà thôi, sao anh có thể phát giận lớn như vậy?
Đoan Mộc Mộc chống hai cánh tay ngồi dậy, hướng tới anh rống lên, “Anh lại nổi điên gì đấy? Là thang máy bị hư, tôi mới đưa muộn .”
Thang máy bị hư, anh biết, nhưng anh lại không biết trong lúc thang máy hư, cô và một người đàn ông khác ở bên trong làm gì? Mới vừa rồi anh đứng ở đó, từ góc độ kia nhìn sang, thấy người đàn ông hôn cô, sau đó cô còn thể hiện vẻ mặt ngây ngất.
Người phụ nữ này sao lại không an phận như vậy?
Từ đáy lòng, sự tức giận như một miếng bọt biển bị ngấm nước bành trướng, tức giận đó như muốn vỡ tung ra, bóng dáng cao lớn ép xuống, cách cô quá gần, dường như còn có thể ngửi được mùi vị của một người đàn ông khác trên người cô.
Giờ phút này, anh càng khẳng định suy đoán của mình hơn, lửa giận càng bùng phát điên cuồng, một tay kẹp cổ của cô, “Đoan Mộc Mộc, cô thật có bản lĩnh mạnh mẽ, một Tô Hoa Nam còn không đủ, bây giờ lại thêm một, anh ta là ai? Đến tột cùng cô có mấy người tình?”
Lãnh An Thần không biết tại sao, chỉ vừa nghĩ tới thân thể của cô bị người đàn ông khác vuốt ve, đoạt lấy, anh đã cảm thấy phát điên, hận không lật đổ được cả thế giới này.
“Anh…anh nói nhăng nói cuội gì đó?” Đối điện với vẻ mặt giận ngút trời của anh, Đoan Mộc có chút ngây ngốc, chuyện này là sao, cô thì thế nào?
“Nói, người đàn ông vừa rồi là ai?” Thấy cô còn giả bộ mơ hồ, Lãnh An Thần bèn khẳng định chắc chắn là cô giấu đầu hở đuôi.
Đoan Mộc Mộc thấy anh hỏi như vậy thật sự không hiểu ra sao, giơ tay lên đẩy ra, “Nhàm chán, không hiểu anh đang nói gì?”
Thấy cô vẫn không nói, một tia kiên nhẫn cuối cùng của Lãnh An Thần cũng mất hết, cười lạnh một tiếng, “Cô đừng nghĩ rằng mình không nói, thì tôi sẽ không điều tra được. . . . . . Nếu để cho tôi biết cô phản bội tôi, Đoan Mộc Mộc, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!”
“Tùy tiện.” Dù sao thì Đoan Mộc Mộc cũng không làm việc gì trái với lương tâm, cũng không sợ quỷ gõ cửa, cô đứng dậy, đem tài liệu đưa tới trước mặt Lãnh An Thần, “Tổng giám đốc Lãnh, tài liệu đã cầm đến, nếu như không còn dặn dò gì khác, tôi phải đi.”
Nhìn cô vội vã rời đi như vậy, Lãnh An Thần càng tức giận, “Đứng lại!”
Đoan Mộc Mộc cau mày, quay đầu lại, “Tổng giám đốc Lãnh, còn có chỉ thị gì?”
Yết hầu Lãnh An Thần giật giật, hừ lạnh một tiếng, “Gấp gáp đi như vậy, không phải là muốn cùng tình nhân nhỏ hẹn hò chứ?”
Nghe thấy những câu trào phúng của anh, Đoan Mộc Mộc cũng hào phóng cười một tiếng, “Đúng thế thì sao?”
“Cô dám!” Lãnh An Thần chỉ cần hai sải chân đã bước sát tới, Đoan Mộc Mộc bị đè ép trên ván cửa, “Đoan Mộc Mộc, dám cho tôi đội nón xanh, cô chán sống rồi.”
Lần này, Đoan Mộc Mộc cũng không còn sợ anh như mấy lần trước, cô thản nhiên giơ tay lên sửa lại cổ áo sơ mi cho anh, “ông xã, cả ngày anh luôn miệng nói tôi cho anh cắm sừng, đây là đang cố ý nhắc nhở tôi sao? Nếu như anh muốn, tôi có thể giúp anh thực hiện. . . . . .”
“Cô lặp lại lần nữa xem?” Lãnh An Thần bị người phụ nữ này chọc cho tức điên rồi, anh biết cô nhanh mồm nhanh miệng, nhưng lại không ngờ những câu nói này của cô có thể khiến tim anh đau nhức.
“Thật ra thì nếu mầm mống của anh thật sự không được tốt, thì tôi có thể mượn bên ngoài giúp anh, anh cũng biết bà nội đã ra lệnh, phải hoàn thành sớm đúng không?” Dù sao đã chọc giận anh, vậy thì để cho tức giận triệt để luôn đi.
Đôi mắt đen nhánh của Lãnh An Thần nhất thời mây đen giăng đầy, “Cho nhà họ Lãnh một đứa con hoang? Đoan Mộc Mộc cô tự đâm đầu vào chỗ chết, ” Nói xong, anh dùng lực vung mạnh, cô bị anh đẩy ra ngoài.
Cạch một tiếng, chiếc bình hoa ở góc tường cũng bị ném vỡ vụn, cơ thể Đoan Mộc như mất đi trọng lực ngã xuống.