• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Tư Cẩn xuống dưới liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy:

Cô gái của anh ngồi trên xích đu, còn có một nam sinh đứng bên cạnh.

"Nơi này thật đẹp, là nơi nào thế?" Đây là Cố Nguyễn nói.

Cô gái của anh mặc một chiếc váy đỏ xinh đẹp, dù sắc trời đã có chút tối nhưng cô vẫn giống như một đóa hoa hồng kiều diễm.

Nhưng bên người cô không phải là anh.

"Là ở Phần Lan, một phần của Phần Lan nằm trong vùng cực quang, cho nên khá thích hợp để ngắm nhìn, nơi đó rất đẹp." Nam sinh tên là Dương Mạch, cậu ta giải thích với Cố Nguyễn.

"Còn cái này thì sao?"

"Cái này là ở sa mạc Sahara, vì để quay đoạn video này mà chúng tôi chịu khổ không ít..."

Tư Cẩn nhíu chặt mày, lạnh lùng mà nhìn về hướng kia, sau đó bước nhanh đi qua đó.

Sắc mặt của anh rất khó coi, trong lòng bị bao phủ bởi bực bội và lệ khí, anh vốn biết Nguyễn Nguyễn nhà anh rất dễ trêu hoa ghẹo nguyệt, quả nhiên không nên để một mình cô ở chỗ này.

"Nguyễn Nguyễn."

Cố Nguyễn nghe thấy thì quay đầu lại, Tư Cẩn nhà c bước ra từ cây cột bóng, cau mày nhìn về phía cô, nhìn qua tâm tình của anh vô cùng không tốt.

Cố Nguyễn bất giác nhớ tới bên cạnh cô có một nam sinh đang đứng, nhanh chóng buông camera ra, đứng lên đi đến bên người anh, tuy rằng cô cũng không làm cái gì, nhưng nhìn thấy khuôn mặt thâm trầm của anh vẫn khó hiểu mà có chút chột dạ, cô nhỏ giọng kêu anh: "A Cẩn."

Dương Mạch cũng biết Cố Nguyễn đang đợi người, lúc nãy cậu ta còn nghĩ rằng nếu tình cảm của Cố Nguyễn và bạn trai không tốt, hoặc là người bạn trai đó không xứng với Cố Nguyễn, cậu ta có thể thuận thế mà kết bạn WeChat với cô.

Cậu ta vất vả lắm mới gặp được người hợp mắt mình, chỉ cần chờ cũng chưa chắc là không thể.

Nhưng khi cậu ta nhìn thấy Tư Cẩn thì tâm tư đó lập tức biến mất, đều là nam sinh, cậu ta chỉ cần liếc mắt là thấy được sự xuất sắc, còn có cả... dục vọng chiếm hữu mãnh liệt của anh.


Cùng với sự quan tâm mà Cố Nguyễn dành cho Tư Cẩn, cậu ta biết mình tuyệt đối không có cơ hội.

Cậu ta thở dài một hơi nhỏ đến không thể phát hiện được, cầm lấy camera trên xích đu, sau đó cười về hướng hai người, cố gắng hết sức để tạm biệt một cách phóng khoáng: "Tạm biệt chị gái nhỏ, có duyên nhất định sẽ gặp lại."

Tư Cẩn lạnh lùng ngước mắt, quét mắt qua bên đó.

Dương Mạch cười, sau đó cũng không đợi Cố Nguyễn đáp lại, xoay người đi về hướng các đồng đội của cậu ta.

Cố Nguyễn đứng tại chỗ, nhìn Dương Mạch rời đi với các đồng đội của cậu ta, từng người từng người một đi vào phòng ở lầu một.

Trực giác nói cho cô biết, tâm trạng của Tư Cẩn đang cực kì không tốt, cô nhất thời không biết nên làm sao để động đậy, ánh mắt tình cờ dừng trên xích đu.

Nhưng trong mắt của Tư Cẩn, cô là đang nhìn vào nơi Dương Mịch vừa đứng.

"Luyến tiếc cậu ta?" Tư Cẩn nói, sự ghen tuông cùng ủy khuất trong giọng nói vô cùng rõ ràng.

"Đương nhiên là không có! Anh nghĩ cái gì thế!" Cố Nguyễn lập tức phủ nhận, tuy rằng cô cảm thấy để bạn trai ăn chút dấm có thể gia tăng cảm tình, nhưng hiện tại Tư Cẩn rõ ràng rất nghiêm túc, cô không dám chọc anh giận thêm.

Tư Cẩn nhìn gương mặt nghiêm túc của cô: "Ồ."

Ồ là có ý tứ gì? Anh là tin hay không tin đây?

Vẻ mặt của Cố Nguyễn lúc này có chút mù mịt, Tư Cẩn dùng ngón tay nhẹ nhàng búng một cái vào trán cô: "Được rồi, đi ăn cơm."

Ý thức được nguy cơ đã được giải trừ, Cố Nguyễn nhanh chóng ôm lấy cánh tay anh: "Được."

Nhà hàng cách đó không xa, đi hơn mười phút là tới.

Cố Nguyễn chưa từng đến Thành Đô, kiến thức của cô đối với thành phố này đều đến từ ca sĩ dân gian Triệu Lôi.

"Bảo bảo, chúng ta ăn cơm xong tìm một quán rượu nhìn xem nhé?" Cố Nguyễn nói.

"Ừ."

Bữa tối là Cố Nguyễn chọn, là một nhà hàng món cay Tứ Xuyên rất nổi danh.

Tới Thành Đô đương nhiên phải nếm thử món cay Tứ Xuyên, nhưng hai người bọn họ đều không thể ăn quá cay, nhưng nhà hàng Tứ Xuyên này chủ yếu là các món ăn thanh đạm, Cố Nguyễn tìm đã lâu mới chọn được.



Trong tiệm trang hoàng cũng cũng không tệ lắm, nơi nơi đều là gỗ đặc, nhìn qua cổ xưa trang nhã, rất có cảm giác như năm tháng lắng đọng lại, giống như thành thị vậy.

Sau bữa tối, đèn đã được thắp sáng khắp nơi trong thành phố, thành phố về đêm trông lộng lẫy hơn ban ngày, đèn neon nhấp nháy trông rất lãng mạn.

Tư Cẩn theo thói quen bước ra ngoài, hai người đi đến quán rượu.

Quán rượu không ở trên đường phố náo nhiệt, mà là ở một góc đường không phồn hoa, Cố Nguyễn ngay từ đầu đã thề thốt: "Em biết đường, anh theo em đi, chị đây đưa cưng đi mua vui."

Tư Cẩn cũng không nói lời nào, khóe môi gợi lên, giống như một con mèo già vui vẻ nhìn con chuột đang nhảy nhót trong lòng bàn tay.

Họ đã đi qua đi lại ba lần trên cùng một con đường, Cố Nguyễn cầm di động đi ở phía trước, bản đồ trên di động không ngừng kêu gào: "Rẽ trái sau 300m nữa."

Tư Cẩn đi theo phía sau cô, không nhắc nhở cô, rất có hứng thú mà đi theo sau cô, chờ cô mở miệng nhờ anh.

Cố Nguyễn lại một lần mang theo bạn trai quay lại chỗ cũ, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật rằng mình bị mù đường, yếu ớt mở miệng: "Tư Tiểu Cẩn..."

"Làm sao vậy? Tới chỗ để mua vui rồi sao?" Tư Cẩn nhướng mày, cố ý trêu chọc cô.

"Ai nha, không tìm được đường, em đúng là tìm không được đường đó được chưa!" Cố Nguyễn thẹn quá hóa giận.

Tư Cẩn xoa xoa tóc cô: "Được rồi."

Tư Cẩn duỗi tay ra, Cố Nguyễn không hiểu: "Làm gì thế?"

Tư Cẩn nhẹ nhàng nâng tay cô lên, nắm trong lòng bàn tay anh: "Dắt em đi."

Tư Cẩn tìm đường giỏi hơn cô rất nhiều, anh nắm tay cô đi vòng quanh qua kia, một cửa hàng xuất hiện trước mặt họ, trông có vẻ kín tiếng ở giữa một thành phố xa hoa trụy lạc.

Nhưng mặt tiền của cửa hàng không nhỏ, mặt tiền cửa hàng đều là cửa sổ bằng kính, chủ yếu có ô màu lục lam.

Bởi vì trời tối, biển hiệu của cửa hàng được thắp sáng, sử dụng kiểu chữ đơn giản bằng mực, ba ký tự cho quán rượu được viết lần lượt bằng tiếng Trung, tiếng Anh và tiếng Pháp.

Chỉ cần đứng ở ngoài cửa, có thể nghe thấy tiếng ca hát bên trong, dân ca rất đơn giản, Cố Tư chưa từng nghe qua, nhưng giai điệu lại vô cùng hay.

Tư Cẩn mở cửa, ông chủ ăn mặc bảnh bao bước tới chào họ: "Chào mừng đến với quán rượu."

Quán rất sôi động, có không gian rộng và nhiều người, sân khấu không lớn và có một người đàn ông đang chơi ghita trên đó.

Đèn trong quán vẫn là loại đèn chùm xanh từ những năm 90. Ánh sáng vừa đủ, pha chút vàng, trong khung cảnh này càng khiến người ta có cảm giác hoài cổ.

Trên tường treo nhiều ảnh cũ, có phong cảnh và con người.

Có rất nhiều sách và tạp chí trên kệ.

Trong cửa hàng có một số quầy bar hình chữ U, mọi người ngồi quây quần uống rượu, nghe nhạc và trò chuyện.

Tư Cẩn và Cố Nguyễn ngồi trong góc, ông chủ nhanh chóng bưng hai ly rượu tới: "Lần đầu tiên đến phải không? Đây là Green Ant Wine. Ly thứ nhất miễn phí."

Những chiếc cốc rất đơn giản không có hoa văn, có chút giống rượu gạo, Cố Nguyễn ngửi thử, mùi rượu rất nhạt nhẽo: "Cảm ơn ông chủ."

Ông chủ mỉm cười: "Mọi người đến đây là duyên số, tối nay sẽ có hoạt động, mọi người có thể lên hát, hai người muốn hát thì có thể tự lên."

"Được, cám ơn ông chủ."

Trong cửa hàng có rất nhiều khách, ông chủ vừa nói vài câu liền vội vàng rời đi, Cố Nguyễn nói nhỏ vào lỗ tai Tư Cẩn: "Không khí ở đây thật tốt, em cảm thấy như mình như đã trở thành một nghệ sĩ."

Khuôn mặt trắng nhợt lạnh lùng của Tư Cẩn trong ánh sáng này dường như ấm áp hơn nhiều. Anh có vẻ không hứng thú lắm với nơi này, chỉ cúi đầu chơi đùa ngón tay của Cố Nguyễn.

Anh không quan tâm nhiều đến những thứ này, nhưng anh thích ở bên Cố Nguyễn, chỉ cần cô vui vẻ là được.

Trên sân khấu vô tình có một người khác, chắc là rất thích một người, hát đến đoạn cao trào thì có chút nghẹn ngào: "Anh nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía em, em không thể bỏ đi một mình..."

Tư Cẩn nghiêng đầu nhìn Cố Nguyễn, ánh mắt của cô gái nhỏ sáng lấp lánh, chắc là do quá cảm động, Tư Cẩn xoa tóc cô, cười bất đắc dĩ.

Vừa lúc người trên sân khấu đã hát xong, Tư Cẩn đứng dậy, Cố Nguyễn nắm chặt tay anh: "Anh đi làm gì thế?"

Tư Cẩn nói: "Hát cho em nghe."

Tư Cẩn từng rất ghét chỗ đông người, có lẽ là do khi còn nhỏ chịu quá nhiều ùy khuất, luôn cảm thấy đông người sẽ vô cùng cô độc và nguy hiểm.

Nhưng Cố Nguyễn thích náo nhiệt, khi ở bên cô anh cảm thấy có nhiều quá cũng không sao, bởi vì khi đó trong mắt anh chỉ nhìn thấy mình cô.



Giống như bây giờ.

Các nhạc cụ trên sân khấu thuộc quyền sở hữu của ông chủ và có thể tùy ý sử dụng, nhưng thường ít người sử dụng.

Hầu hết các ca sĩ lang thang thích sử dụng nhạc cụ của riêng họ.

Tư Cẩn chọn một cây guitar acoustic cũ trong góc và thử âm thanh trước.

Dáng vẻ của anh ở nơi này thật ra rất khác biệt, khí chất lại quá đỗi hoang vắng và cao quý, mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, không giống người hát trong quán rượu, mà giống như đi dự hội nghị học thuật.

Điều này khiến khán giả bên dưới rất thích thú, có người còn huýt sáo, ánh mắt của Tư Cẩn đảo qua đám đông, cuối cùng rơi vào người Cố Nguyễn.

Đặt ngón tay dài lên môi, ra hiệu cho mọi người giữ im lặng.

Các đường nét trên khuôn mặt của anh quá đẹp, anh trông rất khiến cho người khác rung động dưới ánh đèn như vậy.

Tiếng guitar vang lên, khúc dạo đầu không dài, sau đó là giọng ca trẻ trung.

"Mối tình nồng nhiệt ấy, dù sao cũng không thể nói ra cho rõ

Cho dù thế giới có đánh giá như thế nào, anh cũng hiểu và tha thứ

Bởi vì họ mãi mãi cũng không biết được

Trong trạng thái anh yêu em, có biết bao nhiêu sự kiên cường

Cho dù không có cánh, anh vẫn có thể bay

Cứ cho rằng có lúc vận mệnh an bài thật trớ trêu,

Tôi vẫn không hoài nghi đến tận cuối cùng

Chúng ta vẫn sẽ ôm nhau thật chặt cả những điều nhỏ bé và những điều vĩ đại.

SHAKESPEARE

Những lời dự đoán về những câu chuyện tình yêu lãng mạn của ông

Khiến biết bao người thương cảm khôn nguôi

SHAKESPEARE

Những lời tiến đoán về những câu chuyện đầy cảm thương của ông

Sẽ không bao giờ cũ

Như một bài ca hát đến vô tận...

Cố Nguyễn mới nghe khúc dạo đầu cũng đã nghe ra được, đó là một buổi chiều ấm áp, bài hát chủ đề mà cô và Tư Cẩn nghe lúc xem phim.

Bộ phim kể về chuyện xưa của một đôi thanh mai trúc mã, khi xem phim Cố Nguyễn đã khóc không ngừng, lúc sau cũng nghe bài hát chủ đề này rất nhiều lần.

《Shakespeare Vô Tận》.

Mối tình của Romeo và Juliet.

Nhưng đôi thanh mai trúc mã kia lại có một kết thúc tốt đẹp.

Cô và Tư Cẩn cũng vậy, dù trải qua bao nhiêu thử thách thì cuối cùng cả hai cũng được ở bên nhau, những đau khổ trước đây không còn được coi là đau khổ nữa.

Cố Nguyễn nghĩ về cuộc hành trình này, dù là kiếp trước hay kiếp này, thống khổ và bi thương, cuối cùng sau những lần hôn môi và những cái ôm đều biến thành hạnh phúc và vui vẻ.


Chỉ cần nghĩ về nó, cô lại rơi nước mắt.


Thiếu niên đã hát gần xong. Sau khi hát xong, thiếu niên cầm cây đàn và đi qua đám đông đến trước mặt Cố Nguyễn, có chút bất đắc dĩ: "Sao em lại khóc rồi?"


Cố Nguyễn thút tha thút thít nức nở: "Cảm động."


Tư Cẩn qua quầy bar, đưa tay lau nước mắt cho cô: "Bé ngoan không khóc, anh thổ lộ với em là để cho em vui vẻ, em cười lên một cái nào."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK