• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Kim Hằng

- --

Bảy ngày nghỉ cũng rất nhanh đã sắp kết thúc, ngày cuối cùng là vào cuối tuần, Cố Nguyễn tiếc nuối khi không thể đi công viên trò chơi vào ngày sinh nhật của Tư Cẩn nên tâm tâm niệm niệm muốn đi.

Tư Cẩn luôn ủng hộ mọi thứ cô muốn làm, cả hai sẽ đi vào sáng sớm.

Cố Nguyễn đặt đồng hồ báo thức trước khi đi ngủ, còn dặn Tư Cẩn hãy kêu cô dậy sớm, để cô trang điểm thật đẹp.

Tư Cẩn đối với việc đi ra ngoài chơi với Cố Nguyễn luôn rất có hứng thú. Ngày hôm sau anh tỉnh dậy rất sớm, anh chưa từng đi đến loại công viên trò chơi này.

Mẹ anh không bao giờ dẫn anh đi, về sau anh sống quá nội tâm, dần dần có chút sợ đám đông, thậm chí ít muốn đi đến nơi có nhiều người đứng gần sát nhau như vậy.

Nhưng lần này thì khác, với Cố Nguyễn, anh có thể đi bất cứ đâu.

Anh rửa mặt thật sạch sẽ, còn làm cho Cố Nguyễn vài chiếc bánh nhỏ và chè nóng, gói chúng trong một cái hộp giữ nhiệt, rồi cẩn thận cho vào túi.

Cất hết khăn giấy và khăn ướt mà Cố Nguyễn thường dùng, lúc này Cố Nguyễn vẫn đang ngủ.

Anh ngồi trên ghế sô pha để xem các hạng mục trò chơi trong công viên, trước tiên phải hiểu rõ những thứ này, tránh để lúc đó cái gì cũng không biết khiến Cố Nguyễn cảm thấy xấu hổ.

Kim đồng hồ chỉ đến 8 giờ, cuối cùng anh cũng không đợi được nữa, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng của Cố Nguyễn.

Cố Nguyễn đã quen với việc bật máy sưởi, nhiệt độ trong phòng cao hơn bên ngoài rất nhiều, chăn bông của cô bị hất sang một bên, chiếc váy ngủ của cô bị kéo đến vòng eo.

Lộ ra một vùng da thịt trắng nõn mềm mại, chân trái hơi cong lên, đôi chân trắng nõn dài và tinh tế.


Đường viền cổ của chiếc váy ngủ lớn, những vết đỏ trên chiếc cổ trắng ngần của Cố Nguyễn hiện rõ dưới mái tóc đen dài.

- -Là do anh lưu lại.

Lửa nóng trong người thiếu niên lúc sáng sớm đã nặng nề, nhìn thấy cảnh này, Tư Cẩn càng không chịu nổi, đột nhiên mũi có chút ấm áp, anh đưa đầu ngón tay lên chạm vào, lọt vào trong mắt là một mảnh đỏ rực.

Anh thậm chí còn không thèm gọi cô, chật vật lao vào phòng vệ sinh.

Anh dọn dẹp sạch sẽ rồi mới vào phòng Cố Nguyễn lần nữa, lúc này cô đã tỉnh, quần áo chỉnh tề hơn một chút, híp mắt ngây ngốc ngồi trên giường.

Tư Cẩn nghiêng người, nhẹ nhàng gọi cô: "Nguyễn Nguyễn, đã đến giờ dậy rồi. Hôm nay chúng ta sẽ ra ngoài chơi."

Cô gái có chút ủy khuất nhíu mày, vươn đôi cánh tay trắng nõn và dịu dàng về phía anh, giọng nói mềm mại: "Nhưng em vẫn chưa ngủ đủ."

Thân thể thiếu niên cứng đờ, vẻ mặt của cô gái trước mặt mơ màng, đôi mắt to nhắm nghiền, lông mi dài rũ xuống trên gương mặt như hai cánh bướm.

Môi cô ửng hồng sau khi thức dậy, vừa mềm mại vừa đáng yêu.

Anh lập tức ôm Cố Nguyễn vào lòng, cô cũng tự động dán vào người anh, vòng tay qua eo anh, áp má vào ngực anh rồi cọ tới cọ lui vào trong vô thức.

Tim anh nhảy loạn cả lên, cảm thấy hoàn toàn thỏa mãn.

Anh quả thật là yêu chết dáng vẻ ỷ lại vào anh này của Cố Nguyễn.

Tư Cẩn ân cần hôn cô, thì thầm với cô như một đứa trẻ: "Thế hôm nay không đến công viên trò chơi nữa nhé? Ở nhà nghỉ ngơi thật tốt được không?"

Chỉ cần ở cùng Cố Nguyễn, dù là nơi nào anh đều vui vẻ.

Cô gái chợt bừng tỉnh, mở to mắt: "Aaa, phải ra ngoài chơi, mấy giờ rồi?"

Tư Cẩn sửng sốt, theo bản năng trả lời: "Hơn tám giờ rưỡi rồi..."

Cố Nguyễn cũng không lãng phí thời gian để trang điểm, tùy tiện thu thập một chút liền cùng Tư Cẩn xuống lầu bắt taxi đến công viên trò chơi.



Hai người mặc đồ đôi đã mua vào ngày hôm đó, áo khoác giống nhau và giày vải cao cổ màu trắng, vì Tư Cẩn mặc quần tây đen nên Cố Nguyễn mặc một chiếc quần tất đen, trông rất hợp nhau.

Thật ra, lúc đầu Cố Nguyễn mặc một chiếc váy ngắn màu đen, nhưng khi cô bước ra khỏi phòng, những tưởng Tư Cẩn sẽ khen cô đẹp như trước đây, nhưng anh lại nhíu mày nói: "Nguyễn Nguyễn, đổi cái khác được không?"

Nhưng Cố Nguyễn cũng đã mang một chiếc vớ dài dưới váy, nhưng trong mắt Tư Cẩn, cô chỉ mặc một chiếc váy ngắn ngủn, đôi chân xinh đẹp đều bị lộ ra bên ngoài, anh sợ cô bị lạnh, lại càng sợ cô ra ngoài sẽ bị người khác nhìn.

Cô là của anh... không thể bị người khác nhìn thấy.

Cố Nguyễn cúi đầu nhìn váy của mình, chán nản nói: "Nhưng em chỉ có một cái váy đen này thôi, trông không đẹp sao?"

Tư Cẩn trái lương tâm mà lắc đầu, nhưng thật ra rất đẹp.

"Được rồi." Cố Nguyễn quay lại và tìm thấy một chiếc quần bó màu đen, đường nét của vũ công đều đẹp, chân dài thẳng tắp, loại quần này cũng rất hấp dẫn.

Nhưng nếu anh lại nói không hợp, anh sợ Cố Nguyễn sẽ cảm thấy anh thật phiền toái.

Khi họ đến công viên trò chơi thì đã có rất nhiều người, ở mỗi ô cửa sổ cũng có rất nhiều người, Tư Cẩn nói: "Anh sẽ xếp hàng, em đến băng ghế kia ngồi đợi anh nhé?"

Cố Nguyễn nhìn qua băng ghế, quả thật có rất nhiều cô gái đang chờ bạn trai xếp hàng mua vé ngồi ở đó, nhưng cô không muốn để Tư Cẩn một mình giữa đám đông.

Anh đẹp như vậy, lỡ bị người khác nhớ thương thì phải làm sao đây?

Cô vẫn tiếp tục nắm lấy bàn tay anh: "Không sao, em muốn xếp hàng cùng anh."

Tư Cẩn cười không từ chối, dẫn cô về phía sau hàng, Cố Nguyễn ôm lấy cánh tay anh: "Em phải trông chừng anh thật kĩ, đỡ cho anh lại chọc phải đào hoa."

Lỗ tai Tư cẩn yên lặng đỏ lên, anh trước nay chưa từng chọc đào hoa, rõ ràng chỉ có cô sẽ thích anh.

Hai người cùng nhau chơi tất cả các trò chơi trong công viên giải trí, Cố Nguyễn cảm thấy mình càng ngày càng giống một đứa trẻ, muốn đem những thứ mình chưa từng được trải qua đều chơi qua một lần.

Cô đeo một chiếc băng đô nhỏ có hình thiên sứ, Tư Cẩn đeo hình ác quỷ nhỏ, cô nắm tay Tư Cẩn, một tay kia đếm lại những trò chơi đã chơi qua: "Bảo bảo, chơi thật vui, lần sau chúng ta lại đến nữa được không?"

Tư Cẩn gật đầu, giữ chặt Cố Nguyễn đang muốn bước tới lối ra: "Còn một cái."

Bước chân của Cố Nguyễn dừng lại, nghi hoặc nhìn theo tầm mắt của Tư Cẩn.

Vòng đu quay.

Cô thậm chí đã quên trò này! Cô nhớ rằng trong các quyển ngôn tình thiếu nữ đều có nhắc đến, trong đó nói rằng nếu một cặp đôi hôn nhau ở điểm cao nhất của vòng đu quay, nhất định sẽ bên nhau dài lâu.

Không ngờ Tư Cẩn lại biết chuyện này.

*

Khi vòng đu quay dần lên đến đỉnh, ánh mắt Tư Cẩn càng lúc càng nóng bỏng, sáng bừng nhìn cô.

Cô cong mày cười, chủ động hôn lên đôi mắt, sống mũi và khuôn hàm xinh đẹp của anh.

Chỉ còn môi nữa thôi.

Hôn môi phải đợi đến chỗ cao nhất.

Đôi mắt sáng của Tư Cẩn tối lại, hô hấp ngày càng gấp gáp, hơi thở phả vào mặt Cố Nguyễn.

Cố Nguyễn, người luôn chủ động trong việc thân mật bây giờ lại có chút hoảng loạn, theo bản năng lùi lại một bước, cô có chút hụt hẫng.

Tình cảm của cô và Tư Cẩn ở kiếp trước vì cảm xúc của Tư Cẩn không thể bị kích động, phần lớn thời điểm đều là vì tình cảm, luôn ngừng lại khi đến bước cuối cùng, lúc đầu cô dựa vào tuổi tác tinh thần của mình nên luôn luôn chủ động, thật ra thứ cô hiểu được cũng không nhiều hơn Tư Cẩn.

Rút lui một bước lúc này càng làm người kích động, Tư Cẩn làm sao có thể cho phép cô lui lại, hai tay gắt gao giam cầm cô trong lòng ngực, cúi đầu, chuẩn xác hôn lên đôi môi đỏ mọng lúc nãy còn tác oai tác oái trên gương mặt anh của cô.



Tư Cẩn trước tiên thử dán lên, mang theo ôn nhu cùng khắc chế, nhưng cái chạm vào ấm áp và mềm mại khiến anh vô cùng phấn khởi, động tác không nhịn được mà mạnh hơn.

Một lúc lâu sau, anh khẽ ngước mắt, hầu kết của anh bất an lăn lộn, nhìn phản ứng của cô gái trong lòng ngực anh.

Cô gái nhỏ của anh nhắm mắt lại, hai má ửng hồng, lông mi run rẩy, giống như quả táo đỏ đang chờ người hái.

Cố Nguyễn thè đầu lưỡi liếm đôi môi vị bị hôn mà nóng rực đỏ ửng, nhưng lại làm hơi thở của Tư Cẩn trở nên nặng nề hơn, anh lại hôn thật sâu, so với lần trước thì ôn nhu hơn.

Khi vòng đu quay sắp hạ cánh, anh buông cô ra, Cố Nguyễn mở to đôi mắt sáng ngời nhìn anh, gương mặt thanh tú của anh cũng ửng đỏ, khuôn mặt như tranh vẽ của anh tựa như mang theo ánh sáng nhu hòa.

Giống như thần tiên bị khinh miệt bởi người phàm là cô.

Tư Cẩn mím môi cười ngượng ngùng, nhưng rõ ràng là rất hài lòng: "Mới nãy ở chỗ cao nhất, anh đã hôn em, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau."

Tim Cố Nguyễn mềm nhũn, sờ vào khuôn mặt sạch sẽ và mái tóc ngắn của anh, cảm nhận được anh chủ động cọ cọ lòng bàn tay cô, tim cô lại càng run rẩy, giọng nói ngọt như trộn lẫn đường: "Ừ, sẽ luôn bên nhau."

*

Ngày hôm sau cô phải về hiệp hội, cô ngồi trước bàn trang điểm, bóng dáng thiếu niên cao gầy lắc lư ở cửa hết lần này tới lần khác.

Rốt cuộc cũng được chính miệng Cố Nguyễn cho phép anh vào.

Tâm trạng của anh có chút mất mát, hơi ấm mà anh có được trong những ngày qua là quá nhiều, bây giờ lại sắp mất đi, anh cảm thấy như trái tim bị đào sâu, trống rỗng đau đớn.

Cố Nguyễn cau mày, có chút lo lắng, tối hôm qua sau khi trở về, trạng thái của Tư Cẩn luôn uể oải, nấu đồ ăn xong còn quên tắt lửa, nếu không phải cô vào nhanh, tay anh có lẽ sẽ bị bỏng mất.

Khi xem TV trên sô pha, anh luôn dính vào người cô mà ôm chặt lấy cô, nháo đến mức cô chịu không nổi, muốn quay về phòng ngủ, nhưng cô có thể thấy rõ ánh sáng trong mắt anh đã mờ đi không ít.

Cô tháo dây buộc tóc xuống rồi đeo vào cổ tay thiếu niên: "Cho anh cái này, đây là dấu ấn đại biểu cho việc anh đã có bạn gái, không được ở nhà hái hoa bắt bướm!"

Hai mắt Tư Cẩn sáng ngời, đưa cổ tay lên sát chóp mũi, hương thơm thoang thoảng giống như mùi thơm trên tóc của Cố Nguyễn.

Anh luôn nhìn thấy các nam sinh có đối tượng đều đeo dây buộc tóc của bạn gái vào cổ tay, đã sớm muốn đòi Cố Nguyễn một cái, nhưng mỗi khi đến gần Cố Nguyễn, anh lại quên hết.

Nhìn Tư Cẩn giống như được cho bảo bối gì, mũi Cố Nguyễn đột nhiên chua xót, chủ động ôm lấy eo của anh: "Bảo bảo, nếu anh thật sự luyến tiếc, em sẽ không đi nữa, được không?"

Mặc dù cô thích khiêu vũ nhưng cô càng không thể từ bỏ Tư Cẩn.

Tư Cẩn bỗng chốc tỉnh táo bởi những lời này, là anh quá mức dính người, buổi tối khi ở nhà một mình mà không ngủ được, anh đã đọc rất nhiều sách về tình yêu, rất nhiều cặp đôi vì yêu nhau mà từ bỏ đi thứ mà mình mơ ước.

Nhưng trong tương lai, họ đều sẽ vì những việc này mà sinh ra oán hận, đổ lỗi cho đối phương vì đã khiến mình mất đi quá nhiều.

Anh không thể như vậy.

Anh bất đắc dĩ lắc đầu, tỏ vẻ hào phóng mà nâng cổ tay lên: "Anh có cái này ở cùng là được rồi."

Thật ra trong lòng anh khó chịu như sắp chết đi vậy.

Nhìn thấy anh lắc đầu, Cố Nguyễn cũng không vạch trần, buổi tối anh ngủ đều ôm áo ngủ của cô, còn nói là không luyến tiếc.

Cô thầm thề rằng lần sau cô sẽ không bao giờ tham gia vào cái loại hình đào tạo khép kín này nữa, khiêu vũ ở đâu không phải là khiêu vũ chứ.

Cô đi xuống nhà với chiếc túi nhỏ của mình, Tư Cẩn đã gọi xe và đợi ở dưới nhà.


Cô ngồi ở hàng ghế sau, nhìn thấy Tư Cẩn đứng ở trước tiểu khu đáng thương vô cùng mà nhìn cô.


"Bác tài xế, đợi cháu một chút."


Sau đó chạy nhanh đến chỗ Tư Cẩn, hôn lên môi anh, liên tục dặn dò: "Muốn ngủ ở phòng em thì đừng có mà nằm dưới đất, đồ vật anh có thể tùy tiện chạm vào, em không ngại, một ngày ba bữa phải ăn đầy đủ, không được để bản thân gầy đi, nếu không em sẽ tức giận." Sau đó cô dừng một chút, giả vờ hung dữ đe dọa anh: "Càng không được trêu chọc cô gái khác, nếu không em nhất định sẽ đánh anh."


Tư Cẩn cười ôn nhu, không muốn xa rời mà hôn lên trán cô: "Tuân mệnh, công chúa của anh."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK