- --
Một tay Tư Cẩn nắm tay Cố Nguyễn, tay kia đẩy vali rồi mở cửa phòng.
Cố Nguyễn nhìn xung quanh, còn chưa kịp nói gì thì đã bị Tư Cẩn ôm từ phía sau, thân hình của thiếu niên mảnh khảnh nhưng sức lực lại rất lớn, ôm chặt đến mức giống như anh muốn khảm cô vào bên trong thân thể mình.
Hơi thở nóng rực của thiếu niên phả vào tai cô, Cố Nguyễn gian nan quay đầu lại, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại: "Bảo bảo?"
Giọng nói của Tư Cẩn trầm khàn: "Nguyễn Nguyễn, đừng nói chuyện, để anh ôm một lát."
Thái độ nghiêm chỉnh và sự kiên nhẫn của anh lúc ở cửa ban nãy đều sụp đổ ngay lúc anh bước vào đây, anh chỉ muốn ăn vạ trong lòng ngực của cô thôi.
"Bảo bảo, thời gian hiện tại vẫn còn sớm, cứ đứng như thế này thì cũng không ổn lắm đâu, sao chúng ta không làm một việc có ý nghĩa nào đó?" Giọng của Cố Nguyễn có chút run rẩy.
Chân của cô đã tê cứng cả rồi, đứng ở đây đã nửa giờ rồi, sao lại không định thay đổi động tác thế này.
Ít nhất cũng phải nâng lên ôm ấp rồi hôn hít các thứ chứ, nãy giờ chỉ đứng ở chỗ này, cô còn đang chờ bảo bảo nhà cô hành động mà.
Tư Cẩn ngước mắt lên, vẻ mặt không thể tin được, hai má trắng nõn ửng đỏ, đến cả hai bên tai cũng đỏ bừng: "Thật sự phải làm chuyện đó sao?"
Cố Nguyễn: "???" Cô chỉ là đang kiếm cớ thôi mà, anh đỏ mặt cái gì chứ?
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, mặt Cố Nguyễn cũng đỏ bừng: "Ý em nói là... là muốn xem phim, anh đang nghĩ cái gì thế?"
"Xem phim? Hai người chúng ta cùng xem sao? Thật ra thì...anh, anh, anh không cần xem đâu." Tư Cẩn nói lắp bắp, ngượng ngùng một nhóm.
Cố Nguyễn hận không thể tát vào mặt anh, trong lòng mặc niệm đây là bảo bảo của mình, phải nhịn xuống.
Cô hít một hơi thật sâu và nói: "Tư Cẩn, anh có cần thanh lọc tư tưởng không?"
Tư Cẩn: "......"
Là em nói, muốn xem... xem phim mà.
Cố Nguyễn trở về phòng lấy nước và thức ăn, nhân tiện nói vài câu với Nghê An, Tư Cẩn đã thu dọn mọi thứ và đang mở một bộ phim trên TV.
Là một bộ phim tình cảm.
Tên phim là , một bộ phim kinh điển từ rất lâu rồi, doanh thu phòng vé và độ truyền miệng rất cao, thực ra Cố Nguyễn đã xem nó với Nghê An trước đó, cảm thấy giọng văn và cốt truyện rất đặc sắc.
Tuy rằng bọn họ đã từng cùng nhau như vậy trước đây, nhưng thật ra không có nhiều thời gian xem TV trên ghế sa lông một cách nhẹ nhàng như vậy.
Hoặc là cô đang tập luyện không ở nhà, hoặc là bị cuốn vào nhiều thứ khác.
Cô nép vào bên cạnh Tư Cẩn, mở hộp sữa chua đưa cho Tư Cẩn, thoáng thấy hộp có vị sô cô la, cô chợt nhớ đến Đinh Tư Hòe, cô ngẩng đầu lên hỏi Tư Cẩn: "Mà này, anh có biết người tên Đinh Tư Hòe không?"
Tư Cẩn sửng sốt một chút, thay vì trả lời trực tiếp, anh hỏi: "Sao vậy?"
Anh nhìn TV, Cố Nguyễn không nhìn ra ý vị khác lạ chợt lóe lên trong mắt anh, cô có chút tò mò: "Anh thật sự biết cậu ta à, em chỉ cảm thấy anh và cậu ta trông khá giống nhau..."
Tư Cẩn cau mày nhìn cô, khóe mắt hơi rũ xuống, có vẻ có chút không vui khi Cố Nguyễn nói vậy, Cố Nguyễn nhanh chóng sửa miệng: "Nhưng bảo bảo của em đẹp trai hơn..."
"Cậu ta là con trai của mẹ anh."
Cố Nguyễn còn chưa nói xong, Tư Cẩn đã nói một câu như vậy, Cố Nguyễn kinh ngạc: "Mẹ của anh? Thế vì sao lại họ Đinh?"
Nói xong Cố Nguyễn liền hận không thể tát mình một cái, sao cô lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy chứ.
Đôi mắt của Tư Cẩn tối sầm lại, những sự việc xảy ra ngày hôm đó hiện ra trước mặt anh, mẹ anh, người luôn trông xinh đẹp và cao quý ấy đang hôn một người đàn ông mà bà gọi là bạn tâm giao trên chiếc ghế sofa ở nhà, trước mắt anh...
Tư Cẩn đột nhiên đẩy Cố Nguyễn ra, chưa kịp mang dép vào đã chạy vào phòng tắm, khóa chặt cửa lại.
Anh cảm thấy buồn nôn khi nghĩ đến những chuyện của vài năm trước, nhưng đã lâu rồi không tái diễn lại, hôm nay anh lại lộ ra bộ dáng chật vật như vậy trước mặt Cố Nguyễn.
Mặc dù Cố Nguyễn đã nhìn thấy anh bị thương và bị bệnh, anh hoàn toàn không cần lo lắng cô sẽ chán ghét mình, nhưng anh vẫn chỉ muốn cho cô thấy những gì tốt đẹp nhất của anh.
Thiếu niên gầy gò hai tay ôm cái bồn rửa mặt, cái lưng luôn thẳng đứng uốn cong, không ngừng nôn khan, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy nước mắt vì nôn mửa.1
Anh nhìn mình trong gương, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, đôi môi khẽ run lên, khó coi chết đi được.
Cố Nguyễn ngây người, cô muốn vào phòng tắm nhìn anh nhưng thấy cửa khóa chặt, cô lo lắng đến mức nước mắt đều rơi, cô vỗ cửa: "Bảo bảo, anh làm sao vậy? Anh đừng làm em sợ."
"Bảo bảo, anh mở cửa ra đi."
"Tư Cẩn, anh mở cửa ra, anh có nghe thấy hay không..."
Thật ra không mất bao lâu để Tư Cẩn nghe được giọng nói của Cố Nguyễn trộn lẫn thêm tiếng khóc của cô, anh cố gắng kìm nén cơn buồn nôn trong dạ dày đang trào ngược lên cùng cảm giác nóng rát ở thực quản và cổ họng, sau đó rửa mặt bằng nước lạnh.
Mở cửa ra, Cố Nguyễn ngoài cửa vẫn đang khóc, thấy anh ra ngoài, cô vội vã đến ôm lấy anh: "Anh làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào sao? Chúng ta đến bệnh viện nhé?"
Nếu hỏi Cố Nguyễn sợ nhất là gì, thì không gì hơn là Tư Cẩn bị thương cùng bị bệnh.
Đôi khi cô gặp ác mộng và mơ thấy bộ dáng khô héo khi anh chết trong kiếp trước.
Nó thường sẽ dọa cô tỉnh dậy, sau đó nửa ngày đều không thể bình tĩnh lại được.
Nhìn thấy Cố Nguyễn hoảng sợ, Tư Cẩn vừa thương tiếc vừa tự trách mình, anh cúi đầu hôn lên đôi mắt đang rưng rưng nước mắt của cô.
Anh nhẹ giọng dỗ dành cô: "Anh không sao, em đừng lo lắng."
Vừa mới rửa mặt bằng nước lạnh, môi anh vẫn còn ướt lạnh, Cố Nguyễn trấn tĩnh lại, nhỏ giọng hỏi: "Anh rốt cuộc bị sao vậy? Có phải do hôm nay đi đường dài nên mệt hay không?"
"Anh chỉ nghĩ đến cảnh tượng có chút kinh tởm thôi, không có gì đáng ngại cả, lát nữa sẽ ổn thôi, anh quen rồi." Cảm xúc của Tư Cẩn rất bình tĩnh, thậm chí còn nở nụ cười.
Trong lòng Cố Nguyễn chua xót cực kì, nắm tay Tư Cẩn kéo anh lại ngồi trên ghế sô pha, rót cho anh một cốc nước nóng rồi cho anh uống.
Không hề nói về Đinh Tư Hòe và mẹ của anh, nhưng Đinh Tư Hòe chắc chắn sẽ tham gia cuộc thi, Tư Cẩn muốn đến hiện trường để xem cô thi đấu, tất nhiên sẽ nhìn thấy cậu ta, đến lúc đó phải làm sao bây giờ?
Cố Nguyễn nhíu chặt mày, Tư Cẩn nghĩ cô vẫn còn lo lắng, nên anh cúi đầu dùng cằm cọ mặt cô, cười bất lực: "Anh thật sự không sao, em đừng lo lắng nữa."
Hai mắt Cố Nguyễn đẫm lệ ngước lên nhìn anh, cô khóc nức nở: "Sau này anh không được phép khóa cửa lại rồi để em ở bên ngoài, như thế sẽ dọa chết em đấy anh có biết không?"
Ngón tay thon dài trắng nõn có chút mát lạnh, anh nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, nhẹ giọng dỗ dành: "Là anh sai, không khóc nữa, ngày mai mắt nhất định sẽ sưng lên."
Cảm xúc của cả hai dần bình tĩnh lại, họ điều chỉnh tiến độ của bộ phim, rồi dựa vào nhau như trước, vừa xem phim vừa nói chuyện phiếm.
"Bảo bảo, em thật sự rất lo lắng với tình trạng hiện tại thì liệu em có thể thi đậu đại học hay không."
"Đừng lo lắng."
"Anh dạy bù cho em được không?"
"Nếu em muốn, anh có thể bổ túc cho em."
"Bảo bảo, anh muốn vào trường đại học nào?"
"Đều có thể."
"Anh tự tin như vậy sao? Đại học tùy tiện là có thể đậu được sao? "Cố Nguyễn trêu chọc anh, mặc dù đó là sự thật.
"Ý anh là, em muốn học trường nào anh sẽ học trường đó."
Cố Nguyễn cười rộ lên, chẳng qua cô chỉ đưa ra giả thiết mà thôi, cô không có khả năng tự mình chơi vui vẻ rồi làm cho Tư Cẩn thành tích tốt như vậy mà cùng cô đến một trường đại học không một chút chất lượng nào.
Hơn nữa đã sống lại một đời, cô cũng sẽ không thể nào không chịu trách nhiệm cho tương lai của mình.
Khi cuộc thi này kết thúc, cô phải nhanh chóng học tập để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học.
Nhưng đối với con gái mà nói, bạn trai của mình có thể nói ra những lời như vậy, trong lòng chắc chắn sẽ vui vẻ.
Sau đó không biết cô đã ngủ say như thế nào, trong giấc mơ, Tư Cẩn của kiếp trước cùng Tư Cẩn của kiếp này cứ đan xen vào nhau, hại cô cả đêm đều ngủ không ngon giấc.
Chỉ khi tiếng chuông báo thức của điện thoại vang lên, cô mới thoát khỏi cơn mộng mị.
Cô nhắm mắt muốn tìm điện thoại, định tắt chuông báo thức, nhưng cô lại sờ vào một thứ gì đó ấm áp, cô chợt mở mắt ra.
Đôi mắt do tối hôm qua khóc quá nhiều bây giờ sưng lên rất khó chịu, tầm mắt có chút mờ mịt, nhưng điều này cũng không ngăn cản được cô thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.
Thiếu niên như họa đang nằm nghiêng, nửa bên mặt vùi vào gối trắng ngủ yên.
Dưới bộ đồ ngủ mỏng manh, phần eo và bụng mờ ảo hiện ra, đôi chân thon thả chồng lên nhau.
Ánh sáng buổi sớm xuyên qua rèm cửa, chiếu vào cơ thể của thiếu niên, như được mạ một tầng ánh sáng vàng.
Cố Nguyễn không nhịn được mà dùng tay nhẹ nhàng phác họa những đường nét trên khuôn mặt của anh, đôi lông mày được tạo hình đẹp đẽ mà không cần cắt tỉa, hàng mi rõ ràng, chiếc mũi cao và đôi môi mê người.
Giống như là bị động tác của cô quấy nhiễu, Tư Cẩn khẽ cau mày, mang theo một tia ủy khuất khi bị người khác quấy rầy.
Cô chụp lại mấy bức ảnh, chọn một bức hoàn hảo nhất rồi đặt nó làm hình nền di động.
Lại nhìn thêm vài lần nữa, aaaa, bảo bảo nhà cô đẹp quá đi mất.
Cô cầm điện thoại di động chuẩn bị đứng dậy về phòng thay quần áo, nhưng lại bị thiếu niên kéo lại rồi ôm chặt cô vào trong lòng ngực anh.
Hơi thở của Tư Cẩn có chút gấp gáp, anh cúi đầu hôn lên phía sau tai cô, hơi thở như thiêu đốt phả vào cổ cô khiến cô run lên.
Giọng nói bình thản như ngày thường còn mang theo sự trầm khàn chưa tỉnh ngủ: "Nguyễn Nguyễn, ngủ một lát nữa đi."
Cố Nguyễn dùng sức ngẩng đầu trong lòng ngực anh, đặt lên môi anh một nụ hôn, nói: "Bảo bảo, em xin lỗi, hôm nay chúng em phải đến trung tâm dạy khiêu vũ để họp trước trận đấu và bốc thăm số thứ tự thi đấu, bây giờ em không thể ở cùng anh được, buổi tối chờ em lại quay lại tìm anh được không?"
Tư Cẩn miễn cưỡng mở mắt ra, trong ánh mắt còn mang theo chút cô đơn, giống như một con chó lớn mà dụi dụi khuôn mặt cô, ngoan ngoãn buông cô ra.
Ngón tay xinh đẹp mảnh khảnh nắm lấy góc áo của cô, nhẹ nhàng kéo kéo, làm nũng như trẻ con: "Buổi tối em nhất định phải đến tìm anh."
Cố Nguyễn mỉm cười gật đầu, gác một chân lên mép giường, vuốt ve đầu anh như vuốt mèo con, làm cho tóc tai của anh rối bù: "Biết rồi."
Tư Cẩn không những không phản kháng mà còn để cô lộn xộn trên đầu mình, còn đưa đầu mình lại gần để con tiện hành động.
Cố Nguyễn làm sao có thể bỏ qua cơ hội này, lại xoa nắn mặt anh, xúc cảm thật tốt, cô vui vẻ hôn lên môi anh: "Anh thật đáng yêu."
Cố Nguyễn kiểm tra thời gian, thấy không thể trì hoãn thêm nữa, vì vậy cô vội vàng trở về thay quần áo.
Tư Cẩn ôm chăn bông thở dài: Nguyễn Nguyễn mới đi có mấy phút, nhớ cô ấy, nhớ cô ấy, nhớ cô ấy.