Cô có một cuộc thi biện luận cần chuẩn bị, nằm trên bàn trong phòng khách để kiểm tra thông tin, Tư Cẩn cũng ngồi trên sô pha với cô.
Nhắc đến việc Nghê An mời họ đi chơi vào ngày Quốc khánh, thật ra Tư Cẩn không phải rất nguyện ý, đối với anh, ở nhà cùng với Cố Nguyễn càng hợp tâm ý của anh hơn.
Hơn nữa Cố Nguyễn có vẻ như rất thích Nghê An, luôn thân thiết gọi cô ấy một tiếng Nghê Nghê, càng như thế anh càng không muốn họ ở cạnh nhau.
"Bảo bảo, anh nghĩ như thế nào? Em nghe anh." Dù Tư Cẩn luôn chiều theo cô, nhưng cô vẫn muốn nghe lời anh.
"Chúng ta..."
Ngay khi Tư Cẩn định nói, điện thoại di động của Cố Nguyễn đột nhiên đổ chuông, là ba Cố.
"Con nghe đây ba."
"Nguyễn Nguyễn, con quên sinh nhật lần thứ 70 của bà nội vào ngày 5 tháng 10 rồi sao? Con về sớm đi, đừng đến lúc đó lại sốt ruột." Cố Nguyễn vỗ trán, cô sao có thể quên mất chuyện quan trọng như vậy chứ.
"Con biết rồi." Cố Nguyễn nói.
"Đúng rồi, bà của con cũng nói, bạn trai nhỏ kia của con, nếu con thích thì đưa đến đây cho họ hàng nhìn xem." Ba Cố nói.
"...Được ạ."
Cúp điện thoại, Cố Nguyễn nói với Tư Cẩn: "Chúng ta phải trở về thành phố H, là sinh nhật lần thứ 70 của bà nội, trong nhà hẳn là đã thu xếp tốt, bà nội nói, chúng ta hãy tham dự cùng nhau."
Nói xong, Cố Nguyễn mím môi dưới, nhớ lại lần Tư Cẩn khẩn trương khi gặp bà nội Cố trước kia, có chút chần chừ: "Nếu anh không muốn thì có thể không đi."
Nhưng Cố Nguyễn vẫn hy vọng Tư Cẩn sẽ tham dự, tại trường hợp này mà dẫn theo bạn nam, thì cơ bản có thể xác định là đối tượng kết hôn trong tương lai của cô.
Chồng tương lai của đại tiểu thư Cố gia.
Cho dù là để công khai, hay để tạo mối quan hệ và mở đường cho Tư Cẩn, đó đều là một cơ hội hiếm có.
Tuy nhiên, những kẻ xảo quyệt trong lĩnh vực kinh doanh cũng không dễ đối phó, không có ai đứng sau giúp đỡ Tư Cẩn, làm không tốt còn có thể bị coi thường.
Vì vậy cô vẫn phải tôn trọng nguyện vọng của Tư Cẩn, cho dù anh có làm gì đi chăng nữa thì cô cũng sẽ ủng hộ anh vô điều kiện.
"Anh sẽ đi." Tư Cẩn nhìn di động của cô, giọng nói mang theo ý cười: "Anh muốn đi để nói cho mọi người biết, em là của anh."
-
Mừng thọ bà nội, Cố Nguyễn không thể quá keo kiệt trong khâu chọn lễ vật, cô muốn tìm một cái gì đó có thể làm cho bà nội vui vẻ.
Lúc tuổi già bà nội Cố đột nhiên yêu thích tranh thủy mặc, trong lĩnh vực đó, bậc thầy về tranh phong cảnh là đại sư Lý Duyên.
Cố Nguyễn từ sớm đã hỏi thăm qua, Lý Duyên gần đây sống ở thành phố B, nhưng cô đã nghe nói rằng Lý Duyên có tính khí kỳ quặc và thậm chí không gặp bất kỳ khách hàng nào, càng không nói đến việc mua tranh của ông.
Cố Nguyễn bực bội vò đầu bứt tóc, bức tranh này của Lý Duyên là sự lựa chọn số một, nếu không được thì mua một bộ ấm trà hay đồ trang sức gì đó...
Ai nha, thật là khó chịu.
Tư Cẩn nhìn tư liệu của Lý Duyên trên màn hình, cầm lấy máy tính của cô, ấn ngón tay mảnh khảnh một hồi, hơi cong môi, vuốt tóc cô: "Đừng vò đầu nữa."
Cố Nguyễn dùng miệng thổi lọn tóc trước trán: "Anh có cách gì không?"
Tư Cẩn gật đầu: "Lý Duyên là ba của Lý Nghị."
"Lý Nghị là ai?" Cố Nguyễn cảm thấy dường như mình đã nghe qua tên này ở đâu rồi.
"Người thầy lần trước." Tư Cẩn nói.
Nghĩ đến đây Cố Nguyễn liền tức giận, Tư Cẩn bây giờ càng ngày càng tệ, anh rõ ràng không cần ghi chép, lại hại cô phải chép lâu như vậy.
Nếu anh nói anh có cách, cô cũng đâu cần hỏi qua nhiều như vậy.
Vào sáng thứ Hai, Tư Cẩn đến văn phòng khoa của khu phức hợp.
"Vào đi." Giọng nói của Lý Nghị vang lên.
Tư Cẩn đẩy cửa đi vào, nhìn thấy người tới là Tư Cẩn, trên mặt Lý Nghị liền nở một nụ cười đắc ý, đặt cuốn sách trong tay xuống, nhấp miếng trà rồi nói: "Là em sao, có chuyện gì vậy, thay đổi chủ ý rồi?"
Cấp dưới của Lý Nghị mang đến một nhóm dự án không người lái, ban đầu đây là cuộc thi của sinh viên năm hai và năm ba, kết quả là gần đây, khóa học chính của sinh viên năm ba đã xảy ra vấn đề nên dự án không thể tiếp tục.
Nhưng không có cách nào tiếp tục được cũng thì thôi, cứ để bọn trẻ vui chơi rèn luyện là được.
Mấu chốt là lần này ông đã cá cược với tên xấu xa ở khoa máy tính đại học Q bên cạnh, nếu thua sẽ bị tên đó cười chết mất.
Tư Cẩn tuy mới chỉ là sinh viên năm nhất nhưng năng lực lại vượt xa so với các sinh viên năm nhất khác, hai tuần nay ông đã cố tình thử cậu ta một chút, nhưng khiến ông ngạc nhiên chính là, đến chính ông cũng chưa chắc đã có thể vượt qua cậu ta.
Khi biết được điều này, tiểu nhân trong lòng Lý Nghị liên tục hò reo, lần này ông nắm chắc phần thắng rồi.
Hơn nữa nếu ông mang theo sinh viên năm nhất đến thi với sinh viên năm hai và năm ba bên đại học Q, nếu thắng thì không phải càng có mặt mũi hơn sao?
Kết quả, ông nói qua chuyện này với Tư Cẩn, thế mà Tư Cẩn lại không chút do dự mà từ chối.
Lý do là... lãng phí thời gian.
Lý Nghị: "......"
Được thôi, cậu lợi hại, cậu định đoạt tất.
Nhưng bây giờ đứa nhỏ này lại đến đây tìm ông, e rằng mọi chuyện vẫn có cơ hội thay đổi.
Trên mặt Lý Nghị không hiện ra biểu tình gì, quả thật là một bộ dạng lúc trước tôi tìm cậu thì cậu không nắm lấy cơ hội, hiện tại cậu đổi ý, hãy xem xem cái tư thái cao quý lãnh diễm này của tôi có cho cậu cơ hội hay không.
Biểu tình của Tư Cẩn ôn nhuận, ánh mắt bình tĩnh, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, cũng không vội vàng: "Giáo sư Lý, em muốn nhờ thầy giúp một chút."
"Ồ?"
"Giúp em gặp ba của thầy một lần." Tư Cẩn đi thẳng vào vấn đề, cũng không vòng vo với ông.
"Lý do." Lý Nghị có chút kinh ngạc khi Tư Cẩn đưa ra yêu cầu này, trong trường đại học dường như rất ít người biết ba ông là ai.
"Bà của bạn gái em rất thích những bức tranh của ba thầy, đã sắp đến lễ mừng thọ của bà ấy. Em và bạn gái muốn mua một bức tranh của ba thầy để làm quà. Hy vọng giáo sư Lý có thể thành toàn."
Ngữ khí của Tư Cẩn rất chân thành, khi nhắc đến bạn gái, cảm xúc luôn luôn bình đạm lại lộ ra vài phần ôn nhu.
Rất khác với vẻ thờ ơ lạnh nhạt mà Lý Nghị thường thấy.
"Nếu giáo sư Lý vẫn còn giữ yêu cầu ngày trước, em rất hy vọng có được cơ hội rèn luyện này."
Lý Nghị: Thằng nhóc này lần trước rõ ràng không phải nói như vậy!
Tuy rằng suy nghĩ của ông và ba ông luôn luôn mâu thuẫn, cũng không phải rất hoàn thuận, nhưng mà...
Cũng đã lâu rồi ông chưa trở về gặp ba già của mình, dẫn một sinh viên của mình đến làm khách, ba ông hẳn là sẽ không trách móc đâu.
"Được rồi, nếu em đã nói như vậy, vị giáo sư này sẽ cho em một cơ hội, phải quý trọng nó đấy." Lý Nghị vội vàng xuống dốc.
"Vâng, cảm ơn giáo sư Lý." Tư Cẩn cười thỏa mãn, chân thành cảm ơn.
"Đã giải quyết xong rồi, buổi tối đến phòng làm việc của thầy sau khi tan học, thầy mang em đi gặp ông ấy."
Thật ra trong lòng Lý Nghị có chút phức tạp, ông ta đã lớn tuổi như vậy mà còn phải dựa vào người ba già của mình.
Haiiiii.
"Được, vậy em đi trước."
"Chờ đã." Lý Nghị gọi anh lại, người tới độ tuổi như ông luôn là có chút bát quái, ông rất tò mò, cậu nhóc Tư Cẩn này nhìn qua rất lạnh lùng, cô gái nào mà có thể làm cậu ấy thay đổi, tình nguyện làm chuyện mình không muốn để nhờ ông hỗ trợ.
"Không phải là tặng quà cho bà của bạn gái sao? Đến lúc đó đưa bạn gái em cùng đến đi."
"Cầu còn không được, cảm ơn giáo sư Lý."
Tư Cẩn rời khỏi văn phòng, vốn định gọi điện cho Cố Nguyễn, kiểm tra thời gian, mới nhận ra giờ này cô vẫn còn trên lớp.
Cả hai đều có thời khóa biểu của nhau, cô cũng sắp tan học rồi, vì vậy anh quyết định đến phòng học của cô, đứng chờ cô tan học.
Cuối tháng chín, có thể coi là cuối hè, những hàng cây bên đường vẫn xanh tươi.
Tư Cẩn lặng lẽ đi lên tầng năm, trên người vẫn còn sạch sẽ thoải mái, sườn mặt anh tuấn tao nhã.
Anh dựa vào cây cột ở góc hành lang, đợi Cố Nguyễn đi ra khỏi lớp.
Đôi mắt anh dõi theo ánh nắng xuyên qua cửa sổ và tìm thấy cô gái của mình trong đám đông dày đặc.
Cô đang không tập trung nghe giảng, ngón tay của cô đang di chuyển trên điện thoại, đôi mắt thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn giáo viên, giống như một chú chuột lang nhỏ đang làm chuyện xấu.
Khóe miệng Tư Cẩn nhếch lên, Cố Nguyễn bây giờ so với lần đầu gặp mặt càng rộng rãi hơn, anh vẫn còn nhớ rất rõ, khi đó, tuy rằng là Cố Nguyễn cười với anh, nhưng trong mắt dường như luôn có điều gì đó ưu thương.
Buổi tối cô ngẫu nhiên sẽ bừng tỉnh, ngồi ngoài ban công khóc, anh ở cách vách có thể nghe được, chỉ là cô không nói, anh cũng chưa từng hỏi qua.
Giống như có một cảm xúc khác không nên thuộc về linh hồn của cô.
Đã sắp tan học, mọi người đều có chút bồn chồn, trên cơ bản đều dùng điện thoại di động xem giờ, có người lại bồn chồn nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyệt vọng nhìn mặt trời đang treo cao.
Đã gần đến tháng 11, và thời tiết vẫn còn nóng như vậy.
Tuy rằng Tư Cẩn cũng muốn vào học tiết này với Cố Nguyễn, nhưng khi anh đang đoạt khóa thì hệ thống bị đóng băng, không thể cướp được tiết học cùng với Cố Nguyễn.
Một số cô gái tinh mắt nhìn thấy Tư Cẩn, khí chất anh lịch sự ưu nhã, cô ấy ngừng nghịch điện thoại và bắt đầu nói nhỏ. Giờ học sắp kết thúc, giáo viên trên bục giảng cũng mặc kệ.
Nói xong câu tan học, liền rời khỏi phòng học trước.
"Anh trai bên ngoài học chuyên ngành nào thế?"
"Hình như là bên học viện máy tính."
"Đẹp trai quá, không biết đã có bạn gái hay chưa..."
Năm nay Tư Cẩn cũng đã hơn 18 tuổi, hoàn toàn giống như một sinh viên đại học bình thường.
Không còn là thiếu niên u ám trải qua nhiều bi kịch của đời trước.
Ở cùng người con gái anh yêu, anh đã trở thành một chàng trai tuy có chút quạnh quẽ nhưng nội tâm lại ấm áp mềm mại.
Trong nắng hè ấm áp, lưng chàng trai thẳng tắp, tựa như một cây thông cô đơn.
Nghê An chạm vào Cố Nguyễn, người vẫn đang chơi vui vẻ, "Nhìn xem, đó có phải là Tư Cẩn nhà cậu không?"
Cố Nguyễn nhìn ra ngoài cửa sổ, mỉm cười ấm áp với anh.
Chuông báo hết giờ học vang lên, Cố Nguyễn xách cặp đi về phía anh, Tư Cẩn ân cần nắm tay cô trong tầm mắt của mọi người: "Đi thôi."
Tư Cẩn kể cho Cố Nguyễn nghe về chuyện của Lý Duyên trong khi ăn trưa, Cố Nguyễn rất ngạc nhiên: "Thật sao?!"
Tư Cẩn gật đầu: "Sau khi tan học, chúng ta sẽ đi cùng giáo sư Lý."
Cố Nguyễn vui vẻ hôn lên má anh, nhưng vì chiều cao chênh lệch nên nụ hôn rơi xuống cổ Tư Cẩn.
Khi đi ra ngoài cô còn tô son, giờ phút này dấu son in rất rõ trên cổ thiếu niên, Cố Nguyễn thấy rõ, trộm cười không nói với anh.
Ý xấu nhìn Tư Cẩn mang theo dấu hôn này đi học cả buổi chiều.
Khi tan học, Tư Cẩn đến đón Cố Nguyễn, vừa thấy mặt Tư Cẩn đã kéo cô đến góc cầu thang ở khu dạy học.
Khuôn mặt thiếu niên thâm trầm, ánh mắt đen tối không rõ, Cố Nguyễn nghĩ mình đã vui đùa quá trớn rồi, hại anh xấu mặt cả buổi chiều.
"Em không phải cố ý..."
Thiếu niên không nói gì, không cho cô kháng cự mà cúi người hôn xuống, thời gian không lâu lắm, nụ hôn này có chút vội vàng và cường thế, trong loại chuyện này, thiếu niên lớn như vậy luôn không chịu được sự trêu chọc.
Có trời mới biết anh đã phản ứng như thế nào khi nhìn thấy vết son này trong hình phản chiếu của điện thoại.
Áp lực cả buổi chiều, chỉ muốn hung hăng hôn cô.
Cuối cùng, Tư Cẩn ôm lấy cô, thở hổn hển, giọng nói khàn khàn mang theo vẻ bất mãn và tủi thân: "Nguyễn Nguyễn, em không thể đối với anh như vậy, anh chịu không nổi..."