Việc anh đồng ý hiến tủy cho Thẩm Nam Chi cô cũng không kinh ngạc, anh vốn là người dễ mềm lòng.
Huống hồ, người kia là mẹ ruột của anh.
Kể cả bà chưa từng yêu thương anh.
Làm kiểm tra, độ tương thích của hai người không cao lắm, mặc dù anh mang trong mình nửa dòng máu của bà nhưng rất dễ có phản ứng bài xích, dù sao đây cũng là cơ hội cuối cùng của Thẩm Nam Chi.
Đinh Nhiễm trước sau vẫn ở bên cạnh bà, chỉ có Đinh Tư Hòe là chạy tới chạy lui theo sau bọn họ.
Nhìn kết quả, ánh mắt chờ mong của chàng trai trẻ ảm đạm đi không ít.
Bởi vì thường xuyên rút máu làm kiểm tra, lúc sau còn phải tiêm thuốc động viên, cũng vì cách Thẩm Nam Chi khá xa, anh cũng không đi thăm bà.
Trong phòng bệnh an tĩnh, Tư Cẩn nằm ngủ, Cố Nguyễn cũng yên lặng lướt di động.
Một lát sau, có y tá gõ cửa: "Đã tới giờ tiêm."
Cố Nguyễn thở dài, đi tới mép giường khẽ gọi: "Bảo bảo, tỉnh lại đi."
Tư Cẩn mở mắt, bên trong con ngươi tràn đầy sự mệt mỏi, khoảng thời gian này phải rút máu quá nhiều, cơ thể xảy ra phản ứng, khuôn mặt tái nhợt, môi khô nứt.
Cố Nguyễn đau lòng muốn chết, rót một cốc nước nâng tới chỗ bờ môi của anh: "Bảo bảo, uống nước cho đỡ khô miệng."
Tư Cẩn ngồi dậy, ngoan ngoãn dựa vào đầu giường uống ngụm nước.
Thể chất của anh có chút mẫn cảm, ngày hôm qua tiêm xong, xương cốt ở eo bắt đầu bị đau, buổi tối đau đến mức đầu óc mơ hồ, đừng nói có thể ngủ hay không.
Nửa đêm rạng sáng mới đỡ nên ngủ được một lúc.
Cố Nguyễn vô cùng đau lòng, bây giờ chỉ hận không thể bảo anh từ bỏ, rõ ràng lúc trước tra tư liệu, hiến một chút tủy không có hại gì, Cố Nguyễn cũng tùy theo ý anh, không ngờ mới giai đoạn chuẩn bị thôi đã gian nan vô cùng.
Cố Nguyễn cúi đầu hôn trán anh: "Ngoan nha, chúng ta tiêm xong lại ngủ tiếp."
Tư Cẩn gật đầu, khuôn mặt tái nhợt dựa vào bờ vai của Cố Nguyễn.
Hộ sĩ đã thay người, không phải là y tá trưởng hôm qua, thay vào đó là một người trẻ tuổi.
Y tá này không nghĩ tới người tiêm hôm nay lại đẹp như vậy, sắc mặt của Tư Cẩn tái nhợt, đuôi lông mày ủ rũ, giống thiếu niên bệnh tật trong truyện tranh.
Động tác không khỏi nhẹ đi, tiêm xong còn nói: "Nếu hạ thể không thoải mái phải gọi bác sĩ ngay lập tức."
Y tá đi rồi, Cố Nguyễn vuốt ve đầu tóc Tư Cẩn: "Có đói bụng không? Chúng ta ăn sáng rồi ngủ tiếp nhé?"
Thiếu niên mỉm cười: "Được."
Lúc Cố Nguyễn mua đồ ăn về, anh đã rửa mặt sạch sẽ, quay mặt nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Cô nhìn thoáng qua, cũng không có gì đặc biệt, chỉ có một người mẹ đang tản bộ với đứa con gái bị bệnh của mình.
Người con gái có chút mệt, tựa đầu vào vai người mẹ, người phụ nữ kia nhẹ cười, lấy tay xoa mồ hôi trên trán cho con gái.
Nhưng Tư Cẩn lại chuyên chú đến xuất thần.
Cố Nguyễn đặt đồ lên bàn, nhẹ nhàng gọi anh: "A Cẩn, ăn cơm thôi.''
"A Cẩn, em mua cháo đậu đỏ mà anh thích nhất, em còn bảo ông chủ cho thêm ít đường, rất ngọt, anh nếm thử đi."
Tư Cẩn múc miếng cháo cho vào miệng, mặt mày cong lên: "Rất ngọt."
Ngày lấy tủy hôm ấy trời mưa rất to, vừa lúc ngăn chặn cái nóng của ngày hè.
Tư Cẩn kiên quyết không cho cô đi cùng lúc phẫu thuật, cô đành phải đứng chờ ở ngoài.
Lúc ấy trùng hợp có một người mẹ đang chờ đợi, bên trong là con gái cô ấy, bởi vì con gái tuổi vị thành niên nên cô ấy phải ký tên.
Cố Nguyễn thấy cô ấy xem xong thì khóc lóc ký tên.
Người mẹ ngồi bên cạnh nước mắt lạch cạch rơi xuống, Cố Nguyễn đưa cho cô ấy một tờ khăn giấy, người mẹ trẻ tuổi lau nước mắt nói: "Sau tôi có thể nhẫn tâm như vậy, trên đó viết, nếu phẫu thuật thất bại có khả năng dẫn tới tê liệt, thậm chí là tử vong, con gái của tôi...."
Cố Nguyễn nghe xong, trong lòng run lên, dù biết bây giờ không còn đường lui, cô chỉ có thể lo lắng chờ Tư Cẩn đi ra.
Phẫu thuật rất thuận lợi, nhưng vì vẫn còn thuốc mê nên buổi chiều Tư Cẩn mới tỉnh lại, tuy rằng có chút mệt mỏi và khó chịu, nhưng Cố Nguyễn cảm thấy tâm tình của anh nhẹ nhõm hơn rất nhiều, bình thường hơn lúc mới biết Thẩm Nam Chi mắc bệnh.
Tục ngữ nói : "Tâm nhẫn sự, nghe thiên mệnh."
Tư Cẩn làm con cái, dù như thế nào cũng đã tẩn hiếu, kết quả như thế nào, không phải thứ bọn họ có thể quản.
Chuyện này bọn họ không nói cho Tư Kình, lúc xuất viện Cố Thành trực tiếp đón bọn họ về Cố gia.
Người già rồi, vô cùng yêu thương con cháu, bà nội Cố vuốt tóc Tư Cẩn thở dài: "Con là đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan."
Ngày Thẩm Nam Chi xuất viện, Đinh Nghiễm gọi điện tới, ngữ khí hết sức cảm kích: "Cố Nguyễn tiểu thư, bây giờ bệnh tình của bà ấy đã ổn định, Đinh mỗ có dịp rảnh rỗi, có thể mời cô và Tiểu Tư tiên sinh một bữa cơm, không biết hai người có rảnh không?"
Người nhận điện thoại là Cố Nguyễn, cô ngẩng cao đầu nhìn Tư Cẩn, anh đang ngồi trên ghế mây ở ban công đọc sách, thiếu niên đeo gọng kính vàng, cả người càng thêm thanh lãnh xuất trần.
Cố Nguyễn không tự tiện đáp ứng, che ống nghe hỏi Tư Cẩn: "Đinh Nghiễm muốn mời chúng ta đi ăn cơm, anh có muốn đi hay không?"
Ánh mắt Tư Cẩn rời khỏi trang sách, được một lúc thì khẽ lắc đầu.
Tư Cẩn không muốn thì Cố Nguyễn sẽ không đáp ứng, lễ phép xa cách mà cự tuyệt: "Ăn cơm thì không cần, Đinh tổng chiếu cố tốt phu nhân là được."
Đinh Nghiễm cũng đoán được là bọn họ không đồng ý, cũng không cưỡng cầu, hai người hàn huyên vài câu thì cúp máy.
Chỉ là câu cuối lại là thỉnh cầu Thẩm Nam Chi muốn gặp cô.
Tầm mắt của Cố Nguyễn dừng trên người Tư Cẩn, thiếu niên dường như cảm nhận được ánh mắt, ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn cô.
Cố Nguyễn mím môi, rốt cuộc cô vẫn đồng ý.
Tắt điện thoại, Cố Nguyễn cọ tới chỗ bên cạnh Tư Cẩn, thấy anh đang nghiêm túc đọc sách, bắt đầu trêu anh: "Bảo bảo, em muốn ăn bánh khoai."
Tư Cẩn đặt sách lên bàn trà, đem người ôm vào lòng rồi hôn lên đỉnh đầu cô.
Cố Nguyễn là một thiếu nữ tinh xảo, mỗi lần gội đầu đều sử dụng rất nhiều tinh dầu gì đó thoa lên, kết hợp mùi hương lại rất đặc biệt, anh rất thích.
"Sắp tới giờ cơm chiều rồi, tới lúc đó lại ăn không nổi." Anh nói.
Cố Nguyễn hiện tại làm nũng đã trở thành hạ bút thành văn, giống như mèo nhỏ cọ cọ ở hõm vai anh: "Không sao, em thật sự muốn ăn."
Tư Cẩn thở dài xoa đầu cô, thật là hết cách.
Đừng nói là bánh khoai, chỉ cần một lần làm nũng của cô, ngay cả mạng anh cũng cho.
Tư Cẩn dẫn cô xuống phòng bếp, lấy tạp dề ra rồi đưa cho cô: "Giúp anh đeo nó."
"Được rồi."
Chuyện này cô rất sảng khoái mà đồng ý, lúc sau còn vuốt mông ngựa: "Bạn trai em đúng là đẹp nhất, đeo tạp dề mà vẫn đẹp."
Tư Cẩn hết cách chỉ có thể bất đắc dĩ cười, vỗ nhẹ lên đầu cô: "Ra phòng khách chờ, sẽ nhanh xong thôi."
Cố Nguyễn lắc đầu: "Không, em sẽ trợ giúp anh."
Nói là trợ giúp, nhưng chính là đứng một bên làm phiền, Tư Cẩn nấu khoai viên, cô ở bên cạnh chốc chốc thì xoa tóc của anh, lát sau tay nhỏ không thành thật len lỏi vào trong quần áo anh sờ cơ bụng.
Tuy rằng Tư Cẩn thích thân cận với Cố Nguyễn, nhưng chung quy vẫn thẹn thùng nội liễm, đặc biệt trong nhà vẫn còn bà nội Cố, anh bị cô trêu chọc cũng không có biện pháp, bàn tay nắm lấy tay cô: "Đừng nghịch nữa."
Cô gái nhỏ không để bụng, nhưng mà nhìn bạn trai mặt đỏ bừng bừng, không hề được một tấc lại tiến một bước, trấn an hôn sau tai anh, đại ý mình sẽ không náo loạn nữa.
Tư Cẩn cắt miếng xoài đút cho cô: "Có ngọt không?"
Cố Nguyễn gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm trong nồi, anh thấy vậy thì buồn cười: "Chờ một lát là được ăn rồi."
Vừa lúc bà nội Cố xuống lầu rót nước, thấy bộ dáng ham ăn của cháu gái trong phòng bếp và thiếu niên thuần thục cắt trái cây thành từng miếng nhỏ.
"Tiểu Cẩn vội làm gì vậy?"
"Cháu làm bánh khoai, bà nội muốn nếm thử không ạ?"
Bà nội Cố mỉm cười: "Bà không ăn, đây là đồ ăn mấy cô gái nhỏ thích ăn." Bà chọc nhẹ vào trán Cố Nguyễn rồi quay sang phía Tư Cẩn trêu chọc: "Cháu a, phải quản nó lại, dù sao chiều hư cũng là con chịu."
Cô dậm chân, hờn dỗi nói: "Bà nội!"
Tư Cẩn ngoan ngoãn cười cười, xoa xoa mái tóc của cô: "Không có, Nguyễn Nguyễn rất tốt."
"Được rồi, các con kẻ muốn cho người muốn nhận, là ta nói nhiều rồi ~"
Bà nội Cố đi lên lầu.
Chuyện muốn gặp mặt Thẩm Nam Chi, Cố Nguyễn cũng không gạt Tư Cẩn.
Buổi tối, Cố Nguyễn ngồi ở trước gương bôi kem dưỡng da.
Trên bàn có rất nhiều thứ, Tư Cẩn đối với mấy chai lọ của cô vẫn rất tò mò.
Thấy anh ghé vào bên cạnh xem, Cố Nguyễn xoa xoa, trực tiếp đưa một chai cho anh: "Giúp em một chút."
"Cái này là cái gì?"
"Kem dưỡng da mặt."
Anh cầm lấy một cái khác: "Còn cái này?"
"Kem dưỡng mắt."
Xoa kem dưỡng, cô vừa mát xa vừa giải thích cho A Cẩn: "A Cẩn, Thẩm Nam Chi nói muốn gặp em, em đáp ứng rồi."
Tư Cẩn không nói chuyện ngay, không khí đại khái lặng im mười mấy giây, anh mới trả lời: "Anh đã biết."
Cô gặp Thẩm Nam Chi vào chủ nhật trước khi trở lại thành phố B, đã cuối tháng tám, nhưng nắng gắt vẫn không giảm bớt chút nào.
Cố Nguyễn mặc chiếc vào chiffon dài màu lam, tóc chia làm hai bên, từ trên đỉnh chia đều ra, dùng chiếc kẹp cặp gọn phía sau, lộ ra gương mặt trẻ trung, trắng nõn.
Tư Cẩn đối với việc Cố Nguyễn muốn đi gặp Thẩm Nam Chi này có chút lo lắng, Thẩm Nam Chi oán hận thâm hậu với anh, anh sợ Cố Nguyễn sẽ bị khi dễ.
"Anh đi cùng em được không?" Tư Cẩn nhíu mi.
"Thật sự không cần." Đây là lần thứ bảy Cố Nguyễn trả lời trong sáng nay rồi.
Cố Nguyễn không hài lòng với lông mi, đang nhìn vào trong gương chỉnh lại, thấy bạn trai nhà mình lo sợ bất an, cong môi cười, ở trước mặt anh xoay vòng một cái.
Làn váy bay lên, tiên khí nhanh nhẹn.
Hỏi anh: "Em đẹp sao?"
Tư Cẩn tự nhiên gật đầu.
"Vậy buổi tối muốn đi hẹn hò không?" Cố Nguyễn quyết định tìm chút chuyện khác dời đi lực chú ý của bạn trai, bằng không anh có chút quá mức khẩn trương.
Tư Cẩn ngơ ngác ngẩng đầu: "Hẹn hò?"
Cố Nguyễn khó có lúc nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của anh, vui tươi hớn hở hôn anh một chút: "Không được sao?"
"Đương nhiên có thể, em muốn làm gì?" Tư Cẩn hỏi, đề tài từ khi nào chuyển từ việc hẹn Thẩm Nam Chi sang việc hẹn hò?
Anh đỡ đỡ trán, đề tài chiều ngang có chút quá lớn.
Cố Nguyễn nhún vai, biểu tình vô tội: "Đây là việc của bạn trai thân ái, em đi trước, nhớ tới đón em."