• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Được anh trai nhắc nhở phải đi học, Đinh Tư Hòe vui mừng khôn xiết, từ nhỏ đến lớn không có ai quản cậu, trong mắt ba chỉ có mẹ, mà mẹ cậu lại ích kỷ đến cực đoan, đây là người đầu tiên nhắc cậu phải đi học.

Cậu cố chấp mà cho rằng, chỉ có người nguyện ý quản cậu, mới thật sự muốn tốt cho cậu.

"Anh, mọi người hiện tại đang ở đại học B sao? Anh thấy trường trung học phụ thuộc đại học B thì sao?" Đinh Tư Hòe hứng thú hừng hực.

"Tùy cậu." Tư Cẩn đứng lên, đặt ly lên bàn trà, ngữ khí lãnh đạm hơn nhiều.

Nói xong thì đi vào phòng bếp.

Trong phòng bếp, Cố Nguyễn đang chiến đấu với nồi sủi cảo.

"A a a, nhiều muối như vậy chắc không sao chứ? Ai nha, thật muốn ra hỏi A Cẩn nha nhưng hình như có chút mất mặt? Vừa rồi mình nói như vậy rồi..." Cố Nguyễn cầm thìa muối, khuôn mặt nhỏ đều nhăn thành một đoàn.

"Nếu em còn không đổ muối thì sủi cảo chín luôn rồi." Tư Cẩn dựa vào khung cửa, nhìn rất buồn cười.

Cố Nguyễn bị anh dọa nhảy dựng, quay đầu lại nhìn, Tư Cẩn đứng ở nơi đó, vẫn là bộ dáng thiếu niên mảnh khảnh, nhưng trong ánh mắt không còn vẻ lạnh băng, mà thay vào đó giống như ánh sao trời, sáng rực đến lóa mắt.

Bởi vì trong phòng bật máy sưởi, anh chỉ mặc quần áo đơn giản, áo len trắng với quần dài đen. Ánh đèn chiếu xuống gương mặt trắng nõn thanh nhã của anh, khóe mắt, đuôi lông mày đều nhiễm ý cười, cả người ôn nhu quá mức.

Cố Nguyễn nhìn anh đến xuất thần, muối trong tay đổ hết vào nồi.

"Nha, xong rồi xong rồi xong rồi..." Cố Nguyễn kinh hoảng thất thố muốn chữa lại, Tư Cẩn sợ cô hoảng loạn tự làm mình bị bỏng, chạy nhanh qua.

"Được rồi, đồ ngốc, để anh làm cho." Tư Cẩn vừa cười nói, vừa cầm lấy chiếc thìa trên tay cô.

Cố Nguyễn không có ý kiến, anh đã vào đây, vậy cô đành giao cục diện rối rắm này cho anh.


Tay nghề của Tư Cẩn tất nhiên không phải là thứ mà Cố Nguyễn có thể so sánh được, thành thạo vớt sủi cảo ra bát, sau đó pha nước chấm.

Đinh Tư Hòe tự nhiên cũng ân cần mà tới hỗ trợ, Cố Nguyễn tiếp đón cậu: "Đừng khách khí, mau ăn đi."

Đứa trẻ đang lớn ăn rất nhiều, hơn nữa thi đấu lại khiến người ta mệt mỏi, cuối cùng một nồi sủi cảo to bị hắn ăn hết phân nửa.

Đinh Tư Hòe có chút xấu hổ, gãi gãi đầu, gương mặt đỏ bừng: "Chị Cố, có phải em ăn quá nhiều rồi hay không?"

Cố Nguyễn tự nhiên sẽ không nói như vậy, ha ha cười: "Nào có, em đang trong tuổi ăn tuổi lớn, ăn như vậy là bình thường, không giống anh của em, mỗi lần ăn cơm đều làm người ta lo lắng muốn chết, cái này không cái kia cũng không ăn, mỗi bữa chỉ ăn một chút, em xem gầy như vậy, nhìn thấy đã khó chịu."

Đinh Tư Hòe nhìn anh trai nhà mình khinh phiêu phiêu liếc mắt nhìn chị Cố, ánh mắt kia ——

Chậc chậc chậc.

Đinh Tư Hòe nhanh chóng chạy đi.

Cố Nguyễn đứng ở cửa, cười tủm tỉm nhìn như mèo chiêu tài: "Em trai lần sau lại đến chơi nha."

Tiễn xong Đinh Tư Hòe, quay người lại đụng phải ngực Tư Cẩn, thiếu niên tuy mảnh khảnh nhưng rốt cuộc vẫn là đàn ông, ngực nóng rực độ ấm làm Cố Nguyễn có chút chột dạ: "A Cẩn, anh làm gì vậy?"

"Anh làm em lo lắng?"

"Quá gầy?"

"Nhìn đã khó chịu?"

Ba câu hỏi tâm hồn.

Được rồi, vừa rồi cô không nên nâng cao dẫm thấp, bây giờ sắp xảy ra chuyện.

Cố Nguyễn nuốt nước miếng, mạnh mẽ giải thích: "Không phải sợ em trai anh xấu hổ sao, em thuận miệng, thuận miệng nói thôi."

Biểu tình chất vấn của Tư Cẩn đột nhiên thay đổi, trở nên ủy khuất, mắt to rũ xuống, vẻ mặt đau khổ: "Thì ra hiện tại anh ở trong mắt Nguyễn Nguyễn không còn quan trọng như vậy sao, Nguyễn Nguyễn có thể vì cậu ta mà nói anh như vậy."



Cố Nguyễn trong lòng hô to, oan uổng nha, đại nhân người đừng đùa nữa, em quỳ xuống còn không được sao?

"Không không không, em sai rồi, em không nên nói như vậy." Cố Nguyễn biết nghe lời, đối với sếp Cẩn, cô căn bản không có tiết tháo.

Cô và Tư Cẩn dường như đã đổi vai trong tiểu thuyết, cô lúc này, chỉ cần Tư Cẩn yếu thế, cô hận không thể dâng mạng cho anh.

"Nguyễn Nguyễn biết sai rồi thì tốt, hiện tại Nguyễn Nguyễn tới xem một chút xem rốt cuộc anh gầy hay không gầy." Tư Cẩn thong thả ung dung mà nói.

Sau đó kéo tay Cố Nguyễn qua, chậm rãi xốc vạt áo của mình lên, cơ bụng tám múi xuất hiện.

Một chút cũng không gầy yếu.

Cố Nguyễn: A a a, cái tên yêu tinh này, buông tha cho em đi.

Buổi tối Cố Nguyễn nằm trên giường vẫn còn suy nghĩ, là sai ở nơi nào, rõ ràng lúc đầu chỉ cần chạm vào Tư Cẩn là anh đã đỏ mặt, đời trước anh cũng nội liễm, đừng nói là khoe cơ bụng, ngay cả xương quai xanh lộ ra anh đã cảm thấy quá lộ liễu.

Hiện tại anh lại biến thành như vậy.

Cố Nguyễn sờ mũi, bất quá, cô đỏ mặt lấy chăn che kín mặt, dưới đáy lòng hét lên một tiếng, thật sự rất đẹp trai.

Mấy ngày nay tuyết vẫn đang rơi, ba Cố tới tìm Tư Cẩn một lần, đưa anh ra ngoài hai ngày, chỉ nói với Cố Nguyễn là muốn xuất ngoại, đi gặp đối tác.

Tư Cẩn nói với cô không cần nghĩ nhiều, sẽ không nguy hiểm, anh sẽ nhanh chóng trở về.

Bọn họ đưa Cố Nguyễn đến đại trạch thì xuất phát. Hai ngày sau, lúc hai người trở về, trời đổ tuyết dày đặc, nhưng cảm xúc của hai người tăng vọt, giống như chuyện đã lâu rốt cuộc cũng được giải quyết.

Nhưng lúc hai người trở về tinh thần không tốt lắm, ba Cố còn đỡ, nhìn Tư Cẩn mệt mỏi, trong mắt tràn đầy tia máu.

Cố Nguyễn nhìn đau lòng muốn chết, bảo anh mau đi nghỉ ngơi.

Ba Cố cười cười, xua xua tay bảo anh mau đi, Tư Cẩn được Cố Nguyễn dẫn vào phòng.

Tư Cẩn có phòng trong biệt thự nhỏ của Cố Nguyễn, nhưng đại trạch thì không có.

Sau khi về phòng, Tư Cẩn đi tắm rửa, Cố Nguyễn trở lại biệt thự nhỏ cầm quần áo cho anh.

Cố Nguyễn đi cùng anh về phía giường, dựa vào đầu giường, thiếu niên vòng qua eo cô, đặt đầu trên cái bụng phẳng mềm mại của cô, trong tư thế mệt mỏi lại không muốn rời xa.

"Nguyễn Nguyễn, anh rất nhớ em." Có lẽ bởi vì quá lâu chưa mở miệng nên giọng nói của anh khàn khàn.

Cố Nguyễn cúi đầu hôn lên thái dương còn ướt đẫm vì vừa tắm xong của anh: "Em cũng vậy."

Sợ tóc anh bị ướt đi ngủ sẽ bị cảm nên Cố Nguyễn cầm máy sấy sấy khô tóc cho anh, vừa bật lên, làn gió ấm áp thổi lên đầu, làm anh bắt đầu thiu thiu ngủ.

Đột nhiên di động trên đầu giường của Tư Cẩn vang lên, Cố Nguyễn sợ phiền tới anh duỗi tay chuẩn bị tắt đi.

Người bên kia lại tắt máy, âm thanh WeChat vang lên ——

【 Đồng chí Tư Cẩn, sao cậu lại không nghe điện thoại?】

【 Đang bận việc sao? 】

【 Thật ra tôi cũng không có việc gì, chỉ là muốn cảm ơn cậu.】

【 Việc lần này ít nhiều cũng may có đồng chí Tư Cẩn, chúng tôi mới có thể dễ dàng bắt được lão Thiết và đồng bọn.】

【 Tôi nhất định sẽ xin trong cục cho cậu một cái bằng khen.】

Mặc dù cả Cố Nguyễn và Tư Cẩn đều xem điện thoại của đối phương, không có bí mật muốn gạt nhau, nhưng bọn họ không cần ở trước mặt người làm minh bạch, anh hết chỗ chê, cô cũng không hỏi nhiều, có đôi khi là tốt cho mình.



Lần này là ngoài ý muốn.

Nhưng biết Tư Cẩn mệt mỏi bên ngoài lần này để xử lí chuyện của lão Thiết, trong lòng Cố Nguyễn mềm nhũn.

Buông di động, Cố Nguyễn nhẹ nhàng mơn trớn hôn lên chỗ giữa lông mày của anh.

Tư Cẩn thật sự quá mệt mỏi, ngủ một giấc tới tận chạng vạng mới tỉnh thì Cố Nguyễn đã không ở trong phòng.

Anh cũng không vì vậy mà cảm thấy bất an, cũng không đến mức vừa tỉnh dậy không thấy cô đã khó chịu.

Quần áo mới của anh đã được đặt chỉnh tề ở đuôi giường, anh đứng dậy chỉnh trang lại bản thân.

Tiếng cười quen thuộc từ cửa sổ truyền vào, là giọng nói của Cố Nguyễn, vừa nghe đã biết cô đang vui vẻ.

Anh đi đến bên cửa sổ, xốc tấm rèm lên phát hiện tuyết đã ngừng rơi, trong sân tuyết rơi đọng một lớp dày.

Cố Nguyễn ở trong sân đắp người tuyết, bà nội Cố mặc quần áo thật dày ngồi ở hành lang, mỉm cười nhìn cô.

Mái tóc trước đây của Cố Nguyễn chỉ dài đến bả vai, trong khoảng thời gian này lại dài rất nhanh, tóc dài rối tung trên vai, đuôi tóc bị cô búi thành một túm nhỏ phía sau, nhìn qua có chút nghịch ngợm.

Thiếu nữ mặc một chiếc áo bông nhỏ màu trắng, phía dưới phối với một chiếc váy nỉ, đôi chân thon dài tinh tế đeo đôi tất màu đen vì muốn nghịch tuyết nên cô đeo luôn một đôi giày đen cao đến đầu gối.

Trên cổ quàng chiếc khăn màu đỏ thẫm mà Tư Cẩn mua, mặt trên còn thêu một con nai, nước da hồng hào, tư dung tuyệt mỹ, tiếng cười vui như tiên tử trên trời.

Tư Cẩn nhìn đến xuất thần, ở trong phòng Cố Nguyễn, phía trước cửa sổ có chiếc bàn nhỏ, mặt trên bày ra một tờ giấy Tuyên Thành được chẹn lại cẩn thận, mực trên giấy hơi khô giường như đã viết được một lúc lâu.

Tư Cẩn lại nhìn thoáng qua người con gái phía dưới, đột nhiên nghĩ tới câu thơ của Dư Quang Trung ——

Nhược phùng tân tuyết sơ tễ, mãn nguyệt đương không

Hạ diện bình phô trứ hạo ảnh

Thượng diện lưu chuyển trứ lượng ngân

Nhi nhĩ đái tiếu địa hướng ngã bộ lai

Nguyệt sắc dữ tuyết sắc chi gian

Nhĩ thị đệ tam chủng tuyệt sắc.*

Cố Nguyễn với anh, không chỉ có là ánh trăng cùng tuyết sắc, trên thế giới này, chuyện khác đều là màu xám, chỉ có Cố Nguyễn là ánh sáng duy nhất.

* Nếu gặp tuyết ngừng rơi, ánh trăng đầy trời

Đất bằng trải ra trắng xóa

Mặt đất trôi, chuyển thành ánh bạc

Còn bạn mỉm cười đi về phía tôi

Giữa ánh trăng và ánh tuyết

Bạn là tuyệt sắc thứ ba


Ánh trăng thêm vào ánh tuyết phản quang


Đó là bản sắc của bạn


Đã vô cùng xuất sắc


Tất cả, hợp dịch lại thành sắc đẹp càng thêm tuyệt sắc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK