• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Kim Hằng

- ---

Cố Nguyễn ngẩng đầu lên nhìn Parker, vẻ mặt đã lạnh lùng: "Tránh ra."

Parker vẫn cười, một dáng vẻ bất cần đời: "Tại sao chúng ta không cùng nhau thảo luận về cuộc thi?"

"Tôi thực sự có việc, bạn trai tôi đang đợi, mong anh tránh ra để tôi đi."

Cố Nguyễn cắn chặt da thịt mềm mại trong miệng, nghĩ cách thoát khỏi tên khốn kiếp cứng mềm đều không ăn này.

Sắc mặt Parker ngưng trọng một lúc, nhưng anh ta vẫn luôn không có nguyên tắc, sau đó liền cười nghiêng người lại gần: "Thế hỏi thử bạn trai của cô xem, có để ý khi cô có thêm một người bạn trai nữa không?"

"Để ý."

Giọng nói đột nhiên vang lên ở sau lưng, kéo theo một cơn lạnh thấu xương, anh ta bị đẩy ra xa một cách không thương tiếc.

Parker lảo đảo, đến tiếng Trung không chuẩn của mình cũng không buồn nói nữa, trực tiếp chửi thô bạo bằng tiếng Anh.

"Fuck! Anh là ai!"

Sau đó nhìn thấy một thiếu niên kéo tiểu tiên nữ lạnh lùng của anh ta ôm vào trong lòng.

Tiểu tiên tử của anh ta còn ngọt ngào làm nũng với người đó: "Bảo bảo, sao anh lại ở đây?"

Tư Cẩn sờ vào gương mặt của cô gái ở trong lòng, cảm thấy hơi lạnh, anh cởi khăn quàng cổ của mình xuống mang vào cho cô: "Chỉ là tình cờ đi xuống, mặt lạnh như vậy, sao không mặc thêm quần áo?"

Cố Nguyễn cười ôm lấy anh: "Anh ôm em thì sẽ không lạnh nữa."

Tư Cẩn nhìn thiếu niên dưới ngọn đèn đường bên kia đường với vẻ mặt phức tạp, thiếu niên đó bắt gặp tầm mắt của anh thì nở nụ cười.


Sau đó cậu ta quay người, bước vào nhà hàng ở bên kia.

"Này, anh rốt cuộc là ai thế?" Parker nói.

Thiếu niên trẻ tuổi lạnh lùng liếc nhìn anh ta rồi tuyên bố chủ quyền: "Bạn trai cô ấy."

Trong nhà hàng, Đinh Tư Hòe kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Du Tĩnh.

Du Tĩnh cắn một miếng đồ ăn, nói chuyện mơ hồ không rõ: "Cậu đi đâu thế?"

Đinh Tư Hòe nhàn nhạt nói: "Toilet."

Cậu vẫn luôn lạnh nhạt, Du Tĩnh cũng không hỏi nữa, chuyên tâm ăn phần của mình.

Cậu cúi đầu uống bát canh trước mặt, tóc mái rũ xuống che đi cảm xúc trong mắt.

Cậu biết thân thế của mình, nên đã luôn chán ghét mẹ mình suốt bao nhiêu năm.

Người phụ nữ đó quả thực không chịu thay đổi, gả cho ba cậu không quá hai năm lại ngựa quen đường cũ, mê chơi đến không có chừng mực.

Người ba ngu ngốc kia của cậu lại còn một mực yêu bà ta, giống hệt người đàn ông tên Tư Kình kia.

Nhưng dù sao ba cậu cũng không ngược đãi cậu như Tư Kình, cậu không muốn ở căn nhà đó nên một mình đến thành phố B, ở trong một ngôi nhà to lớn, thỉnh thoảng chỉ có những người làm việc theo giờ đến dọn dẹp nhà cửa.

Nếu không phải do quá nhàm chán, cậu sẽ không học khiêu vũ, cũng không đi tập huấn.

Nhưng cậu khác Tư Cẩn, cậu dù sao cũng là con trai của Thẩm Nam Chi và Đinh Nghiễm, mặc dù bà ta rất thích chơi bời, nhưng đối xử với Đinh Nghiễm và Tư Kình rất khác nhau.

Thật ra bà ta đối với cậu cũng không tệ lắm, sẽ có quan tâm, cũng sẽ hoàn thành thiên chức làm mẹ.

Nhưng cậu không muốn tiếp nhận, mẹ cậu là cái dạng này, cậu thật sự không muốn thừa nhận rằng cậu và ba mình đã phá nát tổ ấm của một người đàn ông khác.

Cho nên cậu không quay về nữa.

Thỉnh thoảng người phụ nữ đó sẽ gọi điện hỏi han ân cần: "A Hòe, con có muốn về nhà chơi hai ngày hay không? Hai ngày đó mẹ sẽ ở nhà với con."

Nhưng cậu trước sau vẫn không chấp nhận.



Cậu đã bí mật đến nhìn Tư Cẩn, người anh trai cùng mẹ khác cha của mình.

Hôm đó Tư Cẩn đang tham gia một cuộc thi kiến ​​thức, anh đứng trên sân khấu, anh hoàn toàn khác với đám người vò đầu bứt tai kia, anh chỉ bình tĩnh, khôn ngoan và hiểu biết.

Người đặt câu hỏi vừa đọc xong câu hỏi, anh liền nhướng mi dài tự tin nói câu trả lời.

Ngày hôm đó anh đã đứng đầu, còn bỏ xa vị trí thứ hai rất nhiều điểm. Các giáo viên và bạn cùng lớp ở trường đã vây quanh chúc mừng và khen ngợi anh. Anh cũng chỉ cười lịch sự rồi rời đi sau khi nhận tiền thưởng.

Khi rời đi, cậu gặp được anh trai ở lối thoát hiểm, nhưng cậu không để anh ấy nhìn thấy cậu, chỉ lén nhìn anh ấy, anh trai rất đẹp, khuôn mặt cũng rất giống với cậu.

Nhưng cậu không dám nói chuyện với anh, anh trông lạnh lùng và xa cách như một vị thần không thể đến gần.

Có lẽ trong mắt anh trai, cậu chỉ là một tên đáng ghét đã cướp đi mẹ mình.

Cậu nhìn anh ngày càng gầy đi cùng ít lời qua nhiều năm, nhưng gần đây mọi chuyện đột nhiên thay đổi, có một cô gái bên cạnh anh trai, hai người sẽ cùng nhau hẹn hò, cùng nhau cười nói.

Cậu giống như đã tìm thấy cơ hội thích hợp, nóng lòng muốn tìm Cố Nguyễn để kiểm tra, phát hiện ra quả thật giống với cậu suy nghĩ.

Anh trai...thật sự chán ghét cậu.

"Anh!" Parker không phục, "Làm sao Cố tiểu thư có thể có một người bạn trai bất lịch sự như anh được!"

Cố Nguyễn luôn không chịu được khi có người nói một câu không tốt về Tư Cẩn, cô nghe anh ta nói thế lập tức muốn nhảy lên chửi anh ta, nhưng chưa kịp làm gì đã bị Tư Cẩn kéo lại vào trong lòng ngực anh.

Đôi mắt của Tư Cẩn ẩn chứa một sự lạnh lùng đầy đe dọa: "Về sau tôi còn thấy anh lại đến làm phiền bạn gái tôi nữa thì sẽ không phải chỉ là bất lịch sự như vậy thôi đâu."

Nói xong, anh mang theo Cố Nguyễn rời đi, để lại Parker tức giận ở đó.

Nhà hàng họ đến cách khách sạn không xa, Tư Cẩn đã đặt chỗ khi nhận được tin nhắn của Cố Nguyễn nên khi họ đến thì phục vụ đã bưng đồ ăn lên đầy đủ.

Tư Cẩn đem đĩa bít tết đã cắt của mình đưa qua cho Cố Nguyễn: "Nguyễn Nguyễn, em ăn cái này đi."

Cố Nguyễn mỉm cười với anh, không khách khí nhận lấy, sau đó xiên một miếng thịt bò bỏ vào trong miệng.

Mùi vị rất ngon, ngoài mùi thơm còn có chút ngầy ngậy do có gân trong xương, nhìn không quá mềm nhưng rất phù hợp với khẩu vị của Cố Nguyễn.

Hôm nay cô vốn đói bụng, liên tiếp ăn mấy phần, bỗng nhiên cô phát hiện ra Tư Cẩn vẫn luôn nhìn trộm cô từ nãy đến giờ.

Anh lập tức cúi đầu khi bắt gặp ánh mắt của cô, giống như một đứa trẻ phạm lỗi.

Cố Nguyễn nhịn cười, cố ý hung dữ với anh: "Không được nhìn em nữa."

"Thật xin lỗi, Nguyễn Nguyễn, anh biết sai rồi."

Nụ cười của Cố Nguyễn đông cứng một lúc, cô cảm thấy mình có chút thất bại, bạn trai nhà cô lúc nào cũng phải xin lỗi, mỗi ngày anh đều lo lắng rằng mình làm cái này không tốt, làm cái kia khiến cô tức giận.

Cô thật sự hoài nghi tính tình của mình có phải quá kém hay không.

"Sai ở đâu?" Cô cố ý lạnh giọng.

Tư Cẩn siết chặt con dao và nĩa trong tay, giọng nói trầm thấp như viên sỏi lăn trên cát: "Vừa rồi anh có thể xử lý tốt hơn, nhưng anh đã chọn cách ngu ngốc nhất và khiến em phải mất mặt."

"Mất mặt? Em không hề cảm thấy mình mất mặt ở chỗ nào cả, tại sao anh lại nghĩ như vậy? Tư Cẩn, để em nói cho anh biết, anh không thể cả ngày cứ suy nghĩ miên man, em sẽ không dễ dàng mà tức giận với anh, trừ khi anh không quan tâm đến thân thể của mình hoặc phản bội em, nếu không em vĩnh viễn đều sẽ không tức giận với anh."

Đây là lần đầu tiên Cố Nguyễn gọi anh bằng giọng điệu nặng nề như vậy, cô luôn đối xử với anh như Tư Cẩn của kiếp trước, luôn dỗ dành anh mỗi khi anh đau đớn. Đến bây giờ cô mới nhận ra rằng hai người không giống nhau, anh lúc này luôn lo được lo mất, quá thiếu tự tin vào bản thân, tâm lý như vậy sẽ không tốt cho cả hai người họ.

Tư Cẩn mím chặt môi không nói chuyện, Cố Nguyễn đã đứng dậy: "Hôm nay em cũng mệt, anh về nghỉ ngơi trước đi, anh nghĩ kỹ rồi đến tìm em."

Ngay lúc cô muốn rời đi, Tư Cẩn đã kéo tay cô lại, thiếu niên hơi dùng lực, Cố Nguyễn đã ngã vào vòng tay của anh, ngay sau đó là nhiệt độ nóng rực của thiếu niên lao đến.

Cố Nguyễn vẫn còn tức giận trong lòng, cô tránh đi.

Cảm nhận được sự từ chối của cô, lần đầu tiên Tư Cẩn không nhượng bộ, thay vào đó, anh ôm chặt cô hơn, cánh tay anh siết chặt làm lưng Cố Nguyễn đau nhói.

Nụ hôn của Tư Cẩn lần này không hề rối loạn nữa, đàn ông vốn có thiên phú trong việc này, môi lưỡi dây dưa khiến Cố Nguyễn không rút lui được.

Nó cũng không ôn nhu như trước, ngược lại còn mang theo tính xâm lược cường đại.

Dù sao cũng không thể đẩy ra, mà Cố Nguyễn cũng không muốn đẩy anh ra, cô nghiêm túc đáp lại anh, học cách dùng lưỡi chạm vào môi anh, nhưng lại bị phản công dữ dội hơn.

Đã qua giờ ăn cơm, nhà hàng có rất ít người, huống hồ họ ngồi ở vị trí trong góc, mặc dù làm ra động tĩnh lớn như vậy cũng không có ai chú ý đến.



Hơn nữa nước M tương đối cởi mở, các cặp đôi thường hôn và vuốt ve nhau, điều này không có gì lạ.

Một lúc lâu sau, Tư Cẩn buông cô ra, khuôn mặt của hai người đỏ bừng, Tư Cẩn nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ hồng của Cố Nguyễn, nhịn không được lại hôn lên một cái.

Cố Nguyễn ngồi trên đùi anh, cô vòng tay qua cổ anh, tư thế vô cùng ái muội, cô hôn lên má Tư Cẩn: "Còn cảm thấy bản thân làm sai không?"

Tư Cẩn lắc đầu.

"Lần sau còn suy nghĩ lung tung nữa không?"

Lại lắc đầu.

"Nói chuyện."

Tư Cẩn cúi đầu, mặt chôn vào hõm vai của Cố Nguyễn, hít vào mùi thơm ngọt ngào của cô, giọng nói vô cùng trầm khàn: "Nguyễn Nguyễn, anh khó chịu."

Cố Nguyễn cũng không phải thiếu nữ chưa trải sự đời, nhìn phản ứng này của anh làm sao có thể không hiểu, cô xấu hổ mà động đậy cơ thể, nhưng lại đụng vào nơi không nên đụng, thân thể liền cứng đờ.

Tư Cẩn hoảng loạn ôm chặt Cố Nguyễn: "Nguyễn Nguyễn đừng đi, một lát nữa là tốt rồi." Anh âu yếm cọ mặt cô: "Em đau lòng anh đi."

*

Vào ngày thi đấu, Trung tâm khiêu vũ quốc tế thậm chí còn điều động ba đội vệ sĩ để bảo vệ an toàn và trật tự tại hiện trường, hiện trường được kiểm soát chặt chẽ, tất cả mọi người vào sẽ được kiểm tra thân thể nghiêm ngặt.

Khi Cố Nguyễn thức dậy vào buổi sáng, cô đã mặc một chiếc váy để thi đấu và một chiếc áo khoác trắng.

Cả đội khởi hành từ rất sớm, cô đã dặn dò Tư Cẩn khi nào anh đến thì hãy gọi cho cô, cô sẽ ra đón anh.

Tư Cẩn chuẩn bị cho bản thân, cẩn thận tạo một kiểu tóc đẹp, xịt gel định hình, lộ ra hàng lông mày đẹp.

Kiểu tóc mới này làm cho anh càng trông thành thục hơn.

Chiếc áo khoác trắng của Cố Nguyễn và chiếc áo khoác đen của anh là đồ tình nhân, anh đã ủi chúng cẩn thận.

Đôi giày màu trắng trên chân anh không nhiễm một hạt bụi, trước khi ra cửa, anh nhìn bản thân trong gương.

Rất ổn.

Sẽ không làm Cố Nguyễn mất mặt.

Anh nhìn thời gian, hiện tại còn sớm nên anh đi đến nơi khác trước.

Trong một cửa hàng hoa cách đó không xa, ngón tay mảnh khảnh của Tư Cẩn lần lượt vuốt ve những bông hoa mỏng manh.

Chủ cửa hàng hoa là một cô gái nhỏ, sao có thể cưỡng lại sự cám dỗ của sắc đẹp như vậy, cô ấy đang định tiến lên bắt chuyện thì thấy tay anh đang đặt trên bông hồng đỏ, cô ấy thầm thở dài anh chàng đẹp trai này đã thuộc về người khác.

Nhưng dù sao cô ấy cũng là chủ, bước tới đó: "Thưa anh, anh cần bao nhiêu? Tôi có thể chọn và đóng gói cho anh."

Tư Cẩn lắc đầu: "Cảm ơn cô, nhưng tôi muốn tự mình chọn."

Hoa tặng cho Cố Nguyễn, anh muốn mỗi đóa đều do anh chọn.

Chín mươi chín bông hoa hồng được lựa chọn cẩn thận, những cành hoa được cắt tỉa tỉ mỉ, từng cành hoa được kiểm tra xem để xác định chúng không có gai trước khi được gói lại, sau đó anh chọn thêm những bông hoa gypsophila xung quanh.

Thời gian trôi nhanh, sau khi đã gói xong, anh trả tiền và chạy ngay đến hiện trường thi đấu.

Anh gọi cho Cố Nguyễn, Cố Nguyễn bên kia đang trang điểm, nên anh cũng không để cô ra đón, quyết định đi theo đám đông đến khán phòng.

Anh chọn một vị trí sát góc phía trước, an tĩnh ngồi ôm hoa.

Những điệu múa của những người trên sân khấu rất đẹp, các dân tộc khác nhau, màu da, kiểu múa khác nhau nhưng đều mang một tinh thần chung đó là tình yêu với khiêu vũ.


Anh có một góc nhìn rất tốt, từ vị trí này có thể nhìn thấy bảng điểm số trên màn hình lớn, người cao nhất hiện là thí sinh đến từ nước R.


Cố Nguyễn vẫn chưa lên sân khấu.


Cô bốc trúng thứ tự phía dưới, như vậy rất không chiếm ưu thế, bởi vì lúc này ai cũng đã mệt, nhất là ban giám khảo, sau khi xem rất nhiều tiết mục khác nhau, nếu bài nhảy của cô không thu hút được sự chú ý ngay từ đầu thì điểm số sẽ không được cao.


Ngón tay Tư Cẩn véo dải ruy băng buộc chặt bó hoa và xoa nhẹ, đợi Cố Nguyễn xuất hiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK