• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Kim Hằng

- ---

Tư Cẩn ở phòng của cô đang ngủ ngon giấc, Cố Nguyễn không dám làm phiền anh, buổi tối cô ngủ ở phòng Tư Cẩn.

Nghĩ đến sinh nhật Tư Cẩn, cô cảm thấy nên đưa anh ra ngoài chơi, nhưng cô không có ý tưởng gì.

Lăn qua lộn lại, cô vẫn là nên cầu cứu Đàm Thanh Thanh: 【 Thanh Thanh, ngủ rồi sao? 】

Đàm Thanh Thanh là một thiếu nữ nghiện Interner, mấy giây liền trả lời: 【 Không có nha, làm sao vậy, có chuyện gì sao? 】

【 Không có việc gì, chỉ là muốn hỏi cậu một chút, bình thường khi hẹn hò thì nên làm cái gì? 】

【 Cậu muốn cùng học thần hẹn hò à, thế cũng tốt, tâm tình hiện tại của học thần chắc chắn không tốt, tình yêu là sự chữa lành tốt nhất, cậu đưa học thần ra ngoài chơi chắc chắn cậu ấy sẽ rất vui. 】

【 Cậu muốn hỏi nên làm gì sao, cậu hỏi đúng người rồi, làm một thiếu nữ với kinh nghiệm đọc ngôn tình đã nhiều năm, từ những buổi hẹn hò của những cặp đôi chính thì tớ đã ghi nhận được 100 điều, hôm nay đặc biệt truyền thụ lại cho cậu. 】

【 Danh sách 100 điều mà các cặp đôi nên làm -- tình yêu ngọt ngào đến bùng nổ. 】

Khóe môi Cố Nguyễn giật giật: 【 Cảm ơn cậu Thanh Thanh, lần sau sẽ mời cậu đi uống trà sữa. 】

【 Không cần cảm ơn, mời gọi tớ là Lôi Phong. 】

【 Bất quá tớ vẫn muốn trà sữa, phải nhiều trân châu tớ mới chịu đấy. 】


【 Không thành vấn đề, để tớ kêu Tư Cẩn mua cho cậu. 】

Đàm Thanh Thanh đang uống nước, đọc xong câu này lập tức phun ra, mẹ Đàm ghét bỏ nhìn cô ấy, sau đó cách xa con gái mình ra một chút, Đàm Thanh Thanh lấy khăn giấy chùi miệng: 【 Không cần không cần, Nguyễn Nguyễn ngoan, học thần mua cho thì tớ sợ sẽ bị sặc trân châu mà chết mất. 】

Cố Nguyễn có chút buồn cười, Đàm Thanh Thanh sao lại sợ Tư Cẩn như vậy chứ: 【 Cậu đến mức này sao? Tư Cẩn rất ôn nhu, anh ấy lại không đánh cậu. 】

Đàm Thanh Thanh dùng tin nhắn thoại: 【 Không, đó chỉ là ảo giác của cậu mà thôi, học thần quá lạnh, cậu không biết đâu, thời điểm sơ tam có một nữ sinh thổ lộ với cậu ấy, kết quả học thần căn bản không để ý tới cô ta, bình tĩnh viết xong bộ bài thi vật lí, sau đó ngẩng đầu nói với cô gái đó: "Cậu có thể đi rồi." Từ đó về sau, đại danh của học thần vang xa. Cậu nhìn thử xem, trong trường học nữ sinh liếm nhan cậu ấy có rất nhiều, nhưng có em gái nào dám thổ lộ với cậu ấy đâu chứ? 】

Cố Nguyễn: 【......】

Cô bấm vào danh sách rồi nhìn nội dung bên trong, xác thật đều là một ít việc nhỏ, những việc này nếu có thể làm cùng người mình thích, hẳn là sẽ rất ngọt ngào.

Mấy ngày nay anh ở trường học khẳng định là không ổn, cô dứt khoát quyết định xin phép nghỉ luôn, từ khi cô cùng Tư Cẩn ở bên nhau, hình như chưa có buổi đi chơi nào đàng hoàng.

Có lẽ bởi vì tác dụng của thuốc, Tư Cẩn ngủ một đêm liền hết nóng, vì đã mơ mơ màng màng ngủ thật lâu nên hôm nay anh tỉnh rất sớm, anh nhìn thoáng qua thời gian thì phát hiện chỉ mới ba giờ rưỡi sáng.

Tối hôm qua vì bệnh nên không cảm nhận rõ, hiện tại đã khỏe lại nên anh cảm nhận rất rõ ràng mùi hương của Cố Nguyễn trên chiếc giường này.

Ngọt ngào, thơm tho, giống với kẹo dâu tây mà anh ăn lúc nhỏ.

Không biết từ bao giờ mà nó đã lan tràn khắp người anh.

Nhớ lại đủ loại tư thế của cô gái trong giấc mộng đêm qua của anh, anh cảm thấy cơn nóng sốt của mình như bùng trở lại.

Anh co người lại, thân hình cao lớn đáng thương cuộn lại thành một cục, gương mặt vùi vào gối đầu, mùi hương của cô lại càng thêm rõ ràng.

Ngón tay thon dài nắm chặt gối đầu, lông mày anh nhíu chặt, cái trán toát ra mồ hôi, yết hầu liên tục lên xuống, hơi thở của anh có chút dồn dập.

Anh đã thành niên, anh biết cơ thể mình hiện tại đang phát sinh biến hóa gì.

Các nam sinh ở trường đã biết thừa dịp ba mẹ không có ở nhà rủ nhau về nhà xem một số đĩa phim cấm.

Bọn họ cũng không rủ Tư Cẩn, mà Tư Cẩn cũng không muốn tham dự.



Nhưng việc này không có nghĩa là anh không hiểu cái gì, anh đã xem qua rất nhiều sách liên quan đến sinh học cơ thể người cùng......giáo dục giới tính.

Các sách có liên quan cũng có những nội dung như thế.

Chỉ là anh đã sống như một ông cụ non quá lâu nên không có cảm giác gì, chỉ sau khi cùng Cố Nguyễn ở bên nhau anh mới mơ ước đến nó.

Trong mơ, Cố Nguyễn xinh đẹp động lòng người.

Anh cực lực khống chế bản thân mình, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, nhưng quần đã ướt một mảng lớn, anh cắn răng, tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.

Anh sợ Cố Nguyễn nhìn thấy được bộ dạng này của anh.

Anh nhẹ nhàng mở cửa, lấy quần áo từ trên ban công xuống, sau đó nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh.

Tắm rửa đơn giản, anh đem chăn nệm cùng gối đầu của Cố Nguyễn bỏ vào máy giặt.

Anh nóng lòng muốn xóa đi những vết tích còn sót lại, đứng bên cạnh vòi nước nhanh chóng tẩy rửa quần áo của mình.

Cố Nguyễn bị tiếng nước đánh thức, mơ mơ màng màng đứng dậy muốn rót một cốc nước uống.

Nhìn thấy Tư Cẩn đang giặt quần áo, cô nhịn không được lên tiếng: "Mới sáng sớm mà anh làm gì thế?"

Cánh tay đang giặt quần áo của Tư Cẩn run rẩy, thanh âm có chút khẩn trương: "Không...... Không có gì, tối hôm qua ra nhiều mồ hôi nên anh muốn giặt sạch."

Cố Nguyễn đi tới, duỗi tay chạm vào trán anh, một cánh tay khác thì dán vào trán của mình: "Không còn nóng nữa rồi."

Ngón tay ẩn dưới làn nước của Tư Cẩn siết chặt, sợ bị cô phát hiện, khiến anh cảm thấy hoảng loạn.

May mắn Cố Nguyễn vội vã đi uống nước, cô xoay người đi vào phòng bếp.

Anh nhân cơ hội này tốc chiến tốc thắng, nhìn quần áo của mình đang đung đưa trong gió mà thở phào nhẹ nhõm.

Khi đi đến phòng khách, nhìn thấy Cố Nguyễn còn chưa về phòng, cô đang nằm trên sô pha, ôm gối mơ màng sắp ngủ.

Chiếc váy ngủ dài đến đầu gối bị kéo lên theo tư thế của cô, lộ ra hơn phân nửa đôi chân dài thon thả tinh tế.

Tư Cẩn cảm thấy yết hầu lại có chút khô khốc.

Tư Cẩn sợ cô bị cảm lạnh, đi đến đó giúp cô kéo váy lại: "Sao lại không về phòng ngủ?"

Cô tự động vòng tay qua eo anh, gương mặt cô dán vào ngực anh cọ cọ, thanh âm mềm mại: "Muốn anh ôm."

Cô gái mà mình tâm tâm niệm niệm đang chủ động muốn ôm, Tư Cẩn không có lí nào lại không chịu tiếp nhận.

Khóe môi Tư Cẩn nhếch lên cao, ánh mắt nhu hòa, má lùm đồng tiền càng thêm rõ ràng.

Thấy Cố Nguyễn đã sắp ngủ mất, anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, ôn nhu mà sủng nịch: "Nằm ở đây một lát, anh đi làm bữa sáng được không?"

Kĩ năng nấu nướng của Cố Nguyễn hoàn toàn không được thắp sáng, tối hôm qua cô chỉ lo cho anh ăn cháo, anh sợ cô đói bụng.

Cố Nguyễn tối hôm qua có chút mất ngủ, ừ một tiếng muốn tiếp tục ngủ.

Đột nhiên cô nhớ đến cái gì, bừng tỉnh: "Không được, hôm nay là sinh nhật anh, để em làm!"

Cố Nguyễn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, chỉ là chiên cái trứng, nướng cái bánh mì và rót một cốc sữa bò nhưng nhìn cô như cứ như đang gặp đại địch.

Nướng bánh mì đã có lò nướng bánh mì, không thành vấn đề.



Muốn sữa bò nóng đã có lò vi sóng, không thành vấn đề.

Khi Cố Nguyễn đã chiên hỏng đến cái trứng gà thứ tư, Tư Cẩn rốt cuộc nhịn không nổi, đi qua bế cô ngồi lên cái bàn bên cạnh, rồi rót cho cô một cốc sữa bò: "Ngoan ngoãn ngồi ở đây."

Cố Nguyễn nhìn Tư Cẩn hoàn hảo chiên một cái trứng gà hoàn toàn không có chút trở ngại nào: "......"

Lại nhớ tới câu hỏi dại dột vừa rồi của cô: Bảo bảo, cái này cần bao nhiêu dầu?

Tư Cẩn đã giúp cô đổ dầu vào.

Sau đó dầu nóng lên, cô đổ trứng gà vào, dầu bắn tung tóe trong chảo, cô hoảng sợ mà ném đi cái sạn.....

Thật ngốc mà.

Tư Cẩn đem đĩa trứng gà đi qua, liền nhìn thấy Cố Nguyễn đang chống cằm bộ dạng lo lắng sốt ruột thì có chút buồn cười, Nguyễn Nguyễn từ trước đến nay luôn rất bình tĩnh, thậm chí còn làm nũng với anh, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh thấy bộ dạng... ngốc nghếch đáng yêu này của cô.

Anh nhịn cười: "Nguyễn Nguyễn, làm sao vậy?"

Cố Nguyễn bĩu môi liếc anh, cô có chút ủy khuất: "Đến chiên trứng em còn không làm được, anh có ghét bỏ em không? Anh tốt như vậy, lớn lên lại đẹp trai như vậy, tính tình cũng rất tốt, sẽ nấu cơm, còn sẽ giặt quần áo... Không giống em, cái gì đều không biết..."

Tay đang cầm đĩa trứng của Tư Cẩn run nhẹ, người nên sợ hãi bị vứt bỏ là anh, Nguyễn Nguyễn của anh tốt như vậy, anh làm sao có thể không cần cô.

Cô chính là mạng của anh.

Cơm nước xong xuôi, Cố Nguyễn một hai phải rửa chén, Tư Cẩn đành phải đi lau nhà.

Trên cái bàn ở phòng anh có một mảnh giấy, còn có nét chữ xinh đẹp phía trên -- Danh sách những hoạt động cho sinh nhật của bảo bảo.

Anh còn chưa kịp nhìn kĩ, thanh âm của Cố Nguyễn đã vang lên: "Bảo bảo, đừng lau, hôm nay là sinh nhật anh, chúng ta ra ngoài chơi đi, hôm nay chúng ta phải chơi thật vui vẻ."

Cô đi vào, nhìn thấy đồ vật trong tay Tư Cẩn, kinh ngạc lại mất mát: "Bị anh thấy được rồi, tối hôm qua em đã nghĩ rất lâu, vốn dĩ là muốn cho anh bất ngờ."

Cô nhướng mày, giống như một con mèo nhỏ muốn được khen ngợi: "Em có phải rất lợi hại hay không, chúng ta hôm nay làm như vậy được không? Chúng ta không có đồ đôi, cũng chưa xem qua một bộ phim điện ảnh nào, anh nói xem hôm nay chúng ta nên xem gì đây, em nghe nói phần bốn của loạt phim kia đã được phát hành, chúng ta xem cái này nhé? Còn cửa hàng đồ gốm kia được đánh giá rất cao trên mạng, em muốn tự tay làm cho anh một món quà, còn có còn có, công viên trò chơi nhất định phải đến..."

Tư Cẩn một chữ cũng không nghe vào, anh nhìn chằm chằm đôi mắt của Cố Nguyễn, ánh mắt chuyên chú mà thâm trầm, thanh âm khàn khàn: "Nguyễn Nguyễn, cảm ơn em."

Cố Nguyễn bỗng nhiên có chút chua xót, bảo bảo của cô chắc chắn từ nhỏ đến lớn còn chưa từng được nhận quà sinh nhật, cô còn nhớ kiếp trước cô cũng chuẩn bị bất ngờ cho anh, đôi mắt của anh lúc ấy sáng chói, ôm chặt lấy cô, giọng nói vui mừng lại xúc động: "Nguyễn Nguyễn, trước nay đều không có ai tặng quà sinh nhật cho anh, anh thật sự rất vui, cảm ơn em."

Cố Nguyễn trang điểm đơn giản cho mình, cộng với phần mắt hồng và son môi đầy sức sống.

Nhấp môi dưới, cô rất vừa lòng.

Lần đầu tiên hẹn hò phải nghiêm túc một chút.

Tư Cẩn cũng không nhàn rỗi, đem mấy cái áo khoác của mình ra thử đi thử lại, chải mái tóc đen lên trên rồi soi gương, cảm thấy hơi lạ, vẫn là đem tóc mái thả xuống dưới.

Kem dưỡng da mà Cố Nguyễn mua cho anh vẫn chưa mở ra, anh mở ra rồi xoa xoa gương mặt mình, sau đó nhìn mình trong gương, cảm giác không có tác dụng gì.

Nghĩ nghĩ, anh lấy di động ra, xin giúp đỡ: Lần đầu tiên cùng bạn gái đi ra ngoài chơi, không đúng, xóa bỏ -- Hẹn hò thì nên mang theo thứ gì?

Câu trả lời đầu tiên -- ví tiền. Không có thứ gì ngoài chiếc ví căng phòng của bạn trai làm bạn gái vui vẻ hơn được nữa.


Tư Cẩn sờ sờ túi tiền trong áo khoác, lần trước ZERO trả cho anh 500 vạn và chỉ trả tiền cho Tào Nguyên kia 20 vạn, hẳn là căng phồng đi.


Còn về hào phóng, anh hận không thể mua hết tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất cho Cố Nguyễn.


Tư Cẩn khóa kỹ cửa, muốn cầm giúp cô cái túi nhỏ, Cố Nguyễn nghiêng người không đưa cho anh, cô nói: "Nó không nặng, anh xem, cái túi xách này kết hợp với cái váy em đang mặc có phải rất hợp không, đẹp hay không đẹp?"


Tư Cẩn cũng không biết như thế nào là hợp hay không, anh chỉ cảm thấy chỉ cần là Nguyễn Nguyễn của anh thì mặc cái gì cũng đẹp, thành thật trả lời: "Rất đẹp."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK