Buổi sáng thứ hai hôm nay bầu trời đầy nắng, vì thời tiết đã vào đầu thu nên cảm giác hơi mát lạnh, chất lượng không khí rất tốt, Cố Nguyễn đứng trên ban công lười biếng duỗi eo, mang đồng phục huấn luyện quân sự mới giặt phơi khô vào trong.
Tối hôm qua vì hơi khó ngủ nên Tư Cẩn vẫn còn ngủ nướng, Cố Nguyễn ôm đồng phục quân sự vào trong ngực, vào trong kêu anh rời giường.
Thiếu niên trên giường vẫn còn ngủ say, hoàn toàn bất đồng với Cố Nguyễn hận không thể lăn lộn khắp giường, tư thế ngủ của Tư Cẩn rất đoan chính, Cố Nguyễn thậm chí hoài nghi không biết có phải cả tối hôm qua đến sáng nay Tư Cẩn đều ngủ trong tư thế này không.
Chiếc chăn sẫm màu che đi bờ môi anh, chỉ lộ ra chiếc mũi cùng độ cong của cái trán không khác gì tác phẩm điêu khắc nghệ thuật, mỗi một chỗ đều phập phồng gãi đúng chỗ ngứa.
Tầm mắt hạ xuống, dừng trên tay trái ở ngoài chăn, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, đường gân sắc nét.
Đây quả thực là phúc lợi của tay khống.
Kể cả Cố Nguyễn được nhìn ngắm hàng ngày cũng không có sức chống cự.
Tay chân nhẹ nhàng bước đến gần, Cố Nguyễn lén lút nửa quỳ trên đầu giường, như vậy vừa vặn nhìn thấy lông mi của Tư Cẩn thật dài, dưới mắt có hiện lên cái bóng nhỏ.
Cố Nguyễn nhìn chuyên chú, hoàn toàn không chú ý tới vành tai của thiếu niên đã ửng đỏ, thân thể căng chặt.
Giấc ngủ của Tư Cẩn luôn không được sâu, Cố Nguyễn vừa mở cửa thì anh đã tỉnh, nhưng vì Cố Nguyễn cứ đứng im ở cửa không nhúc nhích, anh có thể cảm giác được tầm mắt nóng bỏng của Cố Nguyễn vẫn đang nhìn chằm chằm anh, anh cũng không dám mở mắt.
Kết quả tiếng hít thở của Cố Nguyễn càng ngày càng gần, anh có chút không kiềm chế được.
Lúc nhắm mắt, các giác quan đều trở nên nhạy cảm, anh có thể ngửi thấy hương thơm và độ ấm trên người cô.
Hô hấp không tự giác mà nặng thêm.
Hiện tại anh ức chế không trợn trừng mắt, trái tim nhảy thình thịch, có chút tiến thoái lưỡng nan.
Giây tiếp theo ——
Tay Cố Nguyễn dần dần vuốt ve chiếc cằm xinh đẹp của anh, cảm thụ được cơ bắp của thiếu niên đột nhiên căng chặt, nâng dần lên, sờ gương mặt anh.
"Tư Tiểu Cẩn anh lại học hư, sao anh lại giả bộ ngủ, lỗ tai đều đỏ cả rồi anh còn không mở mắt..."
Tư Cẩn mở mắt ra, ánh mắt vừa ngủ dậy nên ngấn nước, ngoan mềm nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cố Nguyễn nhất thời chịu không nổi ánh mắt của anh, đây là đang dụ dỗ cô phạm tội có phải không.
Cố Nguyễn muốn điên rồi, quỳ một gối ở trên mép giường: "Đừng nhìn em như vậy, chờ lúc em bắt nạt anh thì đừng có mà tức giận."
Tư Cẩn ngồi dậy, tối hôm qua tắm rửa quần áo không cẩn thận rơi xuống đất nên hơi ướt, anh dứt khoát trực tiếp cứ mặc như vậy mà đi ngủ, theo động tác, chăn rơi xuống dưới, thân trên trần trụi trắng nõn mảnh khảnh, bụng ẩn ẩn cơ bụng sáu múi đẹp đẽ lại không khoa trương cứ như vậy lộ ra trong ánh sáng buổi sớm.
Còn hiện ra trong mắt Cố Nguyễn.
Cố Nguyễn mới sáng sớm liên tiếp nhận mấy lần bạo kích, vừa rồi còn huyên náo muốn bắt nạt người ta, bây giờ lại đỏ mặt chạy trối chết.
Tư Cẩn nhìn bóng lưng của cô, đầu tiên là ngẩn người, rõ ràng là chưa kịp phản ứng hàng loạt hành động này của cô.
Ngón tay dừng ở trên bụng, xác thật, so với cơ thể bệnh tật trước kia đẹp hơn nhiều.
Sau đó không nhịn được mà bật cười, thì ra là Nguyễn Nguyễn thích cái dạng này.
——
Cố Nguyễn sống cả hai đời đều chưa trải qua khóa huấn luyện quân sự, nói thật, cô có chút kích động, lúc ở trên xe còn hứng thú bừng bừng.
"Bảo bảo, chúng ta có thể cầm súng lúc học quân sự sao?"
"Aiz Bảo bảo, anh nói xem huấn luyện viên quân sự đặc biệt lợi hại đúng không?"
"Có phải đặc biệt đẹp trai hay không? Thật chờ mong."
Tư Cẩn không quá nguyện ý cùng Cố Nguyễn nói về đề tài quá mức rối rắm này, hơi rũ mắt, cảm xúc không quá khích như Cố Nguyễn.
Ánh mắt dừng trên chiếc kẹp tóc màu đen ghim lấy mũ quân sự, mũ của cô có vẻ hơi lớn.
"Lại nghiêng rồi."
Cố Nguyễn dứt khoát xoay thân, lấy một chiếc kẹp nhỏ trong túi đưa cho anh: "Anh giúp em cài lại bên kia đi."Tư Cẩn duỗi tay tiếp nhận, động tác vừa cẩn thận vừa nhẹ nhàng, giống như đang sờ món bảo vật trân quý.
"Được rồi." Tư Cẩn nói.
Cố Nguyễn sờ sờ, lại thử nghiêng đầu, khá tốt, không có bị rơi.
Nhìn mấy động tác nhỏ đáng yêu của Cố Nguyễn, trong mắt Tư Cẩn tràn đầy yêu thương và sủng nịch.
Bởi vì ở kí túc xá trong trường, anh không thể giống như bây giờ mỗi giây mỗi phút đều được ở bên Cố Nguyễn, chuyên ngành cũng không giống nhau, khả năng một ngày cũng không thể nhìn thấy mặt.
Cho nên anh cảm thấy rất bực bội và chán nản suốt hai ngày nay, thậm chí tối hôm qua lại có chút mất ngủ, chỉ là ở trước mặt Cố Nguyễn anh phải khắc chế thực tốt, không thể để cô phát hiện.
Giờ phút này Cố Nguyễn ở trong mắt anh trẻ trung năng động, anh bất động thanh sắc mà hít sâu một hơi, đợi giảm bớt phiền muộn trong lòng.
Chung cư của bọn họ cách trường học không xa, sắp tới nơi, anh nhanh chóng nói: "Nguyễn Nguyễn, anh để hai bình nước trong ba lô của em, bình giữ nhiệt có bỏ thêm một chút muối, nếu chảy nhiều mồ hôi thì nên uống một ít, cái còn lại có đường, nếu cảm thấy choáng váng đầu óc thì uống, còn có xịt dưỡng ẩm với miếng dán hạ nhiệt đều ở bên trong, nhớ phải sử dụng, nếu trời nóng quá không chịu được thì nhớ phải xin huấn luyện viên cho nghỉ, không được cố..."
Hiếm khi anh nói nhiều như vậy, Cố Nguyễn cũng không biết trong ba lô nhỏ của cô bị anh bỏ bao nhiêu đồ vật.
Cố Nguyễn gật đầu, tỏ vẻ chính mình đã nhớ kỹ, nghiêng đầu cọ cọ cánh tay anh, ngọt ngào mà cười nói: "Biết rồi Doraemon của em."
——
Sân quân sự của hai bên nam nữ hoàn toàn khác nhau, xem ra trường học này vẫn còn nhân đạo.
Nữ sinh tập luyện ở lối đi bộ khu dạy học, hai bên trồng cây hương chương và ngô đồng, tán cây rậm rạp cao lớn đã che được nửa sân.
Nam sinh thì tương đối khổ hơn, trực tiếp tập trên sân thể dục và sân bóng rổ trụi lủi, chẳng có gì che chắn, bị phơi nắng từ sáng sớm tới muộn.
Cố Nguyễn tách khỏi Tư Cẩn ở ngã rẽ, Cố Nguyễn cười phất tay với anh: "Huấn luyện tốt nha, giữa trưa gặp."
Tư Cẩn nói: "Giữa trưa gặp."
Cố Nguyễn đi vào đội ngũ, thấy được hình bóng quen thuộc, nhẹ nhàng đi qua che mắt của cô ấy, cố ý cất giọng thô bạo: "Đoán xem tớ là ai?"
"Nguyễn Nguyễn?" Ngữ khí có chút không xác định.
Cố Nguyễn buông tay ra: "Nghê Nghê!"
"Tớ biết ngay là cậu mà."
Nghê An nói: "Bạn cùng phòng hai ngày chưa tới của tớ không phải là cậu chứ?"
"Đúng vậy."
Cố Nguyễn có chút ngoài ý muốn, rồi trong dự kiến của cô, trong tất cả những người cô quen biết, chỉ có Nghê An là thích nhất hương hoa hồng.
Cố Nguyễn nghĩ đến cái nhà nhỏ hoa hồng kia, nói với Nghê An: "Tớ có một cái căn cứ bí mật, chắc chắn cậu sẽ rất thích, khi nào rảnh tớ sẽ đưa cậu đi xem."
"Được thôi."
Sự nhiệt tình của Cố Nguyễn đối với huấn luyện quân sự đã tiêu tan không còn gì, mặt trời nóng nực chói chang, bóng cây cũng càng ngày càng nhỏ, Cố Nguyễn cảm thấy mình sắp bị nướng chín rồi.
Sau nửa tháng huấn luyện quân sự, Cố Nguyễn cảm thấy mình sắp thăng thiên rồi, nằm liệt trên giường, nói chuyện với Nghê An đang đắp mặt nạ: "Nghê Nghê, khi còn nhỏ tớ rất muốn đi tham gia quân sự, cũng may là ba tớ nói con gái học khiêu vũ, nhảy nhót vẫn tốt hơn."
Nghê An tán đồng gật đầu, cô ấy có chút phiền muộn: "Đúng vậy, mà mấu chốt là khiêu vũ không cần phơi nắng, cậu xem tớ đen đi bao nhiêu, ngày mai còn phải đi gặp A Ngôn, bây giờ đen tới mức tớ không dám ra khỏi cửa."
"Ngày mai cậu được đi gặp nam thần nhà cậu, thật tốt, chuyên ngành của Tư Cẩn ngày mai bắt đầu đi học, khả năng tớ lại phải nằm liệt trên giường cả một ngày."
Nghê An gỡ mặt nạ xuống: "Đến lớp của bạn trai cậu cũng được mà, dù sao cậu nằm không ở ký túc xá cũng không có ý nghĩa gì."
"Cũng đúng nha."
"Đúng rồi Nguyễn Nguyễn, tháng 11 được nghỉ, tớ với cậu cùng bọn A Ngôn với bạn trai cậu cùng đi chơi, thấy sao?"
"Được thôi, để tớ hỏi Tư Cẩn xem sao."
Hạ quyết tâm muốn đi học với Tư Cẩn, nhưng buổi tối gọi video cô không nói cho anh, chờ sáng mai trực tiếp đi tới đó cho anh bất ngờ.
Tư Cẩn chưa bao giờ đến trễ, cô sợ bỏ lỡ nên sáng nay đã xuất phát từ sớm.
Cố Nguyễn muốn đến ký túc xá nam sinh, vừa lúc đi qua căn tin trường học, cô đi vào mua hai phần đồ ăn sáng.
"Đến giờ rồi." Tư Cẩn bỏ sách vào trong ba lô, nói với Giang Hải đang đọc bài ở ban công.
"Tới liền." Giang Hải cất sách, đôi mắt quét tới một bóng hình đứng dưới ban công, cậu ta đỡ gọng kính, hướng vào trong ký túc xá kêu: "Tư Cẩn, cậu mau tới đây! Cậu xem kìa!"
Tư Cẩn đi qua, nhìn theo hướng của Giang Hải, một cô gái linh động quen thuộc đứng trước bồn hoa, váy dài thuần trắng lay động nhè nhẹ trong gió.
Đồng tử anh co rụt, xoay người cầm ba lô nhanh chóng đi xuống lầu.
Giang Hải còn muốn hỏi anh: "Cậu xem đó có phải bạn gái... cậu hay không..."
Kết quả xoay người người đã không thấy tăm hơi, cậu ta đỡ mắt kính: "Chạy nhanh như vậy..."
"Sao em lại tới đây?" Hơi thở của Tư Cẩn hơi loạn, trong giọng nói lại tràn đầy vui mừng và bất ngờ.
Cố Nguyễn nâng tay lên, đưa bữa sáng cho anh: "Đây, bữa sáng, em tới đi học với bạn trai, anh thích không?"
Khóe môi của Tư Cẩn cong lên, hôm nay anh có tiết, còn tưởng đến khi hết tiết mới có thể gặp cô.
Anh giữ chặt tay cô: "Anh rất vui."
Tư Cẩn học khoa Công nghệ khoa học và kỹ thuật máy tính, chuyên làm về phần mềm, so sánh với các ngành khác thì ngành này hơi yếu nhưng anh lại rất thích.
Rất nhiều người học chuyên ngành này, tiết một học ở hội trường theo kiểu bậc thang, bọn họ ngồi ở vị trí hàng ba sát tường.
Giảng viên là một người đàn ông trung niên, vừa vào cửa đã đi thẳng tới bục giảng, viết tên trên bảng đen —— Lý Nghị.
Sau đó mới quay đầu nói chuyện với sinh viên, nghe còn rất hiền lành: "Tôi tên là Lý Nghị. Mọi người nếu báo danh vào chuyên ngành máy tính, ít nhiều cũng hiểu biết về nó, vài thứ cơ bản tôi đã cho vào PowerPoint, ai muốn cuối tiết có thể mượn tôi đi copy."
Cố Nguyễn cũng ngẩng đầu nhìn bảng đen điện tử ——
Công nghệ khoa học máy tính và kỹ thuật, thuật lại vài lời giới thiệu về kỹ thuật, số liệu thu thập cùng xử lý thực tiễn ( Python ), Web trước / sau đoạn khai phá, thống kê số liệu phân tích, học về máy móc, cơ sở dữ liệu hệ thống cao cấp, số liệu khả thị hóa, vân tính toán kỹ thuật, trí tuệ nhân tạo, xử lý ngôn ngữ tự nhiên, truyền thông đại số liệu trường hợp phân tích, không gian internet an toàn, máy tính internet, số liệu kết cấu, phần mềm công trình, thao tác hệ thống chờ chương trình học, cùng với đại số liệu phương hướng hệ liệt thực nghiệm, cũng hoàn thành trình tự thiết kế, số liệu phân tích, máy móc học tập, số liệu khả thị hóa, đại số liệu tổng hợp ứng dụng thực tiễn, chuyên nghiệp thật huấn cùng đề cương luận văn chờ nhiều loại phân đoạn thực tiễn...
Cố Nguyễn:... Thật sự không muốn nhìn.
Nghĩ lại, không được, Tư Cẩn thích cái này như vậy, cô cũng phải nghe một chút, cái gì cũng nghe không hiểu đến lúc đó không có tiếng nói chung thì làm sao bây giờ?
Tư Cẩn nhìn cô làm động tác nhỏ bên cạnh, tâm tư đặt trên người cô, đẩy vở cùng bút qua: "Nguyễn Nguyễn, giúp anh ghi lại đi."
Cố Nguyễn nghi hoặc nhìn anh, anh không phải chưa bao giờ viết bài sao?
"Lúc ôn tập nhìn chữ viết của em tương đối có động lực." Tư Cẩn nói, nụ cười trên mặt sắp che giấu không được.
Cố Nguyễn nghĩ thầm, cái gì mà có động lực, có mà thường ngày không chép bài, bây giờ chép chậm nên không kịp đây mà.
Mang trong mình trọng trách lớn, cô lấy vở ra bắt đầu múa bút thành văn, dù sao cô nghe cũng không hiểu, ghi tất cả những gì giáo viên viết trên bảng ghi lại.
Tư Cẩn nhìn sườn mặt nghiêm túc của cô, trong ánh mắt đều là ánh sáng.
Giáo sư trung niên nói hết một tiết, dừng lại uống một ngụm nước, nhìn quét quanh phòng học, thấy một nữ sinh đang viết bài không ngừng.
Ông có chút kinh ngạc, có thể thi đậu đại học B có thể tính là liều mạng, chỉ số thông minh không thể thấp, hơn nữa chuyên ngành này cũng phải có một ít hiểu biết, ông dạy học nhiều năm như vậy, cơ bản chẳng còn ai viết vở nữa.
Cô gái nhỏ này nhìn qua cũng ngoan ngoãn, vừa thấy chính là dáng vẻ của khoa văn, chắc là không có cơ sở nhưng lại đặc biệt thích máy tính nên mới đến với môn học này đi?
Trong lòng giáo sư trung niên cảm khái vô hạn, nhìn xem? Khoa máy tính có mị lực lớn như vậy đó!
Đối với học sinh như vậy ông khẳng định yêu quý nha, về sau không chuyển chuyên ngành, cũng không thể để cô đối với khoa máy tính thất vọng được.
"Nhiệm vụ tiết đầu tiên của chúng ta hơi nặng, tôi cũng nói nhiều như vậy, hiện tại mời các bạn học chia sẻ một chút vì sao muốn học khoa máy tính. Được rồi, mời em nữ sinh hàng thứ ba sát tường, mặc váy trắng đó, mời em nói."
Cố Nguyễn đang viết đến đoạn cuối, nhất thời còn chưa kịp phản ứng lại, sửng sốt một chút, chỉ chỉ chính mình: "Em á?"
"Đúng vậy, chính là em."
Cố Nguyễn đứng lên, có chút xấu hổ, do dự có nên ăn ngay nói thật.
Trong phòng học nổi lên xao động nhỏ: "Cô gái này thật xinh đẹp."
"Lần trước nhận lớp chưa từng thấy qua."
"Hình như không phải chuyên ngành của chúng ta?"
Tư Cẩn nhấp môi, nhớ tới vừa rồi Cố Nguyễn ấn bờ vai của anh dùng lực rất lớn không cho anh đứng lên, cô thì không sao chỉ cần cô không đến nữa là được, nếu anh lưu lại ấn tượng không tốt với thầy giáo về sau sẽ rất phiền toái.
Cố Nguyễn đỏ mặt, thanh âm nho nhỏ: "Thưa thầy."
Vị giáo sư rất kiên nhẫn, ông được mọi người gọi là giáo sư nhiều năm như vậy, ít có người gọi ông với giọng nói mềm mại như vậy, vẻ mặt ôn hoà: "Ừ, em nói đi."
"Em không học chuyên ngành máy tính."
"À, hả?" Nụ cười trên mặt ông dần dần đọng lại.
"Em chính là, chính là đi nhầm phòng, lại cảm thấy thầy giảng thật hay, sau đó em đều nhớ kỹ, có rảnh lại đến đây học..."
Cố Nguyễn nói dối, lúc này mặt đỏ đến nổ mạnh, dứt khoát tự sa ngã.
Không nghĩ tới giáo sư thế nhưng lại tin?
Giáo sư cười ha ha: "Được rồi, ngồi xuống đi, về sau hoan nghênh em đi nhầm phòng học thêm vài lần."