Đối với đám tán tu bình thường, Hỏa Lão là người không thể chọc đến.
Chỉ dùng nửa buổi sáng, Tiểu Mạn đã phân chia cho mỗi cô gái một lượng lớn tiền tài. Đồng thời cũng đưa họ tới trung tâm của Kiên Lương. Tại đây, các cô của thể tự bắt xe khách đi đến nơi mà mình muốn.
Trần Minh Quân đã để Tiểu Mạn giải trừ phong tỏa Đạo Hữu Đường Xa. Cũng đã chuẩn bị sẵn một chiếc thuyền. Bởi vì người có Hỏa Đảo đều đã bị bắt. Trần Minh Quân đành phải chấp nhận để Tiểu Mạn làm hoa tiêu.
Những tán tu không có danh ngạch tham gia đạo hội thì nhanh chóng rời khỏi Đạo Hữu Đường Xa. Bị nhốt như vậy, dù chưa có gì nguy hiểm, nhưng ai cũng cảm thấy không thoải mái.
Hầu hết người có danh ngạch đều chọn lên thuyền ra đảo. Nơi sẽ diễn ra Đạo Hội Tán Tu. Điều kiện lên được thuyền chính là cầm danh ngạch trong tay. Vì thuyền có trận pháp bảo vệ.
Thuyền ra đảo cũng không phải chỉ có một địa điểm ở đây. Chỗ này chỉ là một trong số rất nhiều Đạo Hữu Đường Xa mà thôi. Tất cả Đạo Hữu Đường Xa đều được một vị thập đại tán tu chịu trách nhiệm và kinh doanh. Chỗ này thì dĩ nhiên do Hỏa Lão chịu trách nhiệm.
Thuyền bắt đầu khởi hành ra biển, toàn bộ con thuyền đều được trận pháp ẩn giấu. Người bên ngoài sẽ không thể nhìn thấy con thuyền. Nhưng lại nhìn thấy nước biển bị rẽ sóng. Nói vậy thôi, chứ ở trên biển, gặp được thuyền khác cũng ở khoảng cách xa. Không như ghe tàu chạy trên sông san sát nhau.
Hòn đảo mà con thuyền hướng đến được gọi là Bửu Sơn Kỳ Hương đảo. Là nơi thanh tu của Giác Linh Chân Nhân. Người sáng lập đạo Bửu Sơn Kỳ Hương và được thế gian tôn làm Phật Thầy Tây An. Cũng chính là một trong Ngũ Đại Tán Tiên khu vực nam bộ.
Bửu Sơn Kỳ Hương đảo có diện tích xấp xỉ đảo thổ Chu. Vị trí nằm rất xa ngoài khơi Vịnh Thái Lan. Phải mất hơn 4 tiếng đồng hồ thì con thuyền mới đến nơi.
Hòn đảo này được trận pháp thiên nhiên ẩn giấu. Chỉ có những con thuyền được điêu khắc những trận văn đặc biệt thì mới có thể xuyên qua bình phong mà đi vào.
Ngày thường hòn đảo rất là thanh tịnh, ít người lui tới. Bến thuyền cũng chỉ có lác đác vài chiếc thuyền con. Nhưng hôm nay thì toàn bộ mặt biển của bến thuyền đều bị các con thuyền chiếm cứ. Phía trên bờ thì người đông như thể đang tụ tập chờ bắn pháo hoa mừng năm mới.
Thuyền rất nhanh tìm được chỗ neo đậu. Đoàn người bắt đầu nối đuôi nhau rời thuyền để lên đảo, dẫn đầu là Tiểu Mạn. Còn Trần Minh Quân thì chỉ đóng vai một vị khách như trước đó.
Trên cây cầu dẫn lên đảo, đứng chờ bọn họ là một người đàn ông khoảng 35 tuổi. Mặc một chiếc áo dài the đen kiểu ông đồ xưa. Đầu đội khăn đóng, tay cầm một quyển sách và một cây bút.
Thấy đoàn người đi tới thì tươi cười chào đón
“Xin chào mừng chư vị đạo hữu. Không biết chư vị đến từ điểm trung chuyển nào, tổng cộng có bao nhiêu người?”
Tiểu Mạn là người bước lên tiếp chuyện
“Xin chào đạo huynh, chúng ta đến từ điểm trung chuyển Kiên Lương. Đoàn chúng ta có tổng cộng 2022 người.”
Nhìn thấy Tiểu Mạn thì người kia có hơi ngạc nhiên. Không phải vì háo sắc mà vì lạ mặt. Bình thường, người dẫn đoàn của điểm trung chuyển Kiên Lương chính là tên trưởng khu. Kẻ đã bị Trần Minh Quân bắt giữ, đến giờ vẫn còn bị treo trong không gian châu.
Dù có ngạc nhiên, nhưng người đàn ông này rất lịch sự, cũng không hỏi gì.
“Xin mời chư vị lên đảo, trên kia có bản đồ phân bố khu vực của đảo. Những điểm màu đỏ là khu vực riêng tư, cấm người ngoài. Còn lại thì đều có thể thoải mái tham quan. Bởi vì đạo hội 2 ngày sau mới chính thức bắt đầu. Các vị có thể phải ở tạm trên thuyền vào ban đêm hoặc tự trang bị dụng cụ cắm trại. Lý do là số lượng nhà khách có hạn, đã được sử dụng hết”
Tiểu Mạn cũng khách khí đáp lời
“Đa tạ đạo huynh, chúng ta đã hiểu rõ”
Sau đó, đoàn người lên bờ. Rồi tách ra, mỗi người tự có mục tiêu riêng cho mình.
“Anh, giờ anh định làm gì? Chuyện của Hỏa Đảo anh muốn giữ bí mật hay sao?”
“Trước cứ quan sát đã. Ta còn muốn bắt một con cá nữa. Hay nói chính xác hơn là một tên ăn thịt đồng bào mình.”
Từ trong ký ức của Tomi Tanaka, Trần Minh Quân biết hắn có một người hợp tác. Cũng là một trong thập đại tán tu. Người này là tu sĩ người Việt, nhưng lại thu nhận lợi ích của Tanaka gia tộc để làm việc cho họ.
Làm việc bình thường thì cũng thôi. Việc tên đó làm chính là tìm trong thế tục những người có huyết khí cường thịnh. Rồi bắt đem về cho gia tộc Tanaka dùng để nuôi phệ tâm trùng. Tội ác này cũng không thua kém gì tên Tomi, là đối tượng mà Trần Minh Quân đã xác định không thể cho tồn tại trên đời.
Trong lúc Trần Minh Quân đang nhìn bản đồ hòn đảo, phân vân xem nên đi đâu trước. Từ đằng sau, có giọng nói một cô gái vang lên.
“A.. Trần tiên sinh, có phải là tiên sinh không?”
Trần Minh Quân nghe có vẻ như là gọi mình. Hắn quay lại thì nhìn thấy người quen. Hắn mỉm cười chào hỏi
“Thì ra là Lạc cô nương, đã lâu không gặp”
“Thật là tốt quá, đúng là tiên sinh rồi. Tiên sinh có biết ta tìm ngài vất vả lắm không”
“Lạc cô nương tìm ta? Tìm ta làm gì?”
“Dĩ nhiên là để …”
Nói đến đây, cô chợt nhớ lại. Không lẽ lại nói là mình tìm Trần Minh Quân vì có ý muốn kết bạn lữ với hắn. Nhưng không nói vậy thì tìm lý do gì cho chính đáng đây. Làm sao để có thể ở bên cạnh hắn một cách hợp lý.
“Lạc cô nương, để làm gì? Có chuyện gì quan trọng xin cứ nói, đừng ngại”
Lạc Phượng Yên nghe như vậy thì vô ý thức nói lầm bầm
“Cái gì mà đừng ngại chứ, ai mà nói được như vậy”
“Hả? Lạc cô nương nói gì ta nghe không rõ. Nếu ở đây không tiện thì có thể tìm chỗ yên tĩnh để nói chuyện”
Lạc Phượng Yên đầu óc lại tự bổ dưỡng suy nghĩ
“Tìm chỗ yên tĩnh! Nhanh.. nhanh như vậy sao? Như vậy có quá mất giá mình không?”
Trần Minh Quân nghi hoặc, quơ quơ bàn tay trước mặt Lạc Phương Yên đang chìm trong tự suy diễn.
“Lạc cô nương, Lạc cô nương … cô không sao chứ?”
Lúc này Lạc Phượng Yên mới thoát khỏi ảo tưởng. Gương mặt đỏ lên như táo chín. Ấp a ấp úng trả lời.
“Ta … ta không sao. Ta chỉ đang nhớ lại chút chuyện thôi. Xin lỗi Trần tiên sinh”
“Nếu cô nương có gì cần ta giúp thì cứ nói thẳng. Có phải Lạc gia có chuyện gì không?”
Người trong cuộc u mê, nhưng ở ngoài sáng như Tiểu Mạn thì hiểu vô cùng rõ. Nhất là cô nàng lại là một tay lão luyện trong chuyện nam nữ.
Tiểu Mạn chỉ nhìn qua là biết cô nương Lạc Phương Yên này đang động xuân tâm. Còn Trần Minh Quân, thôi bỏ qua khỏi nói, vẫn còn là trai tân cơ mà, hiểu gì mấy chuyện này.
Tiểu Mạn hơi có chút suy nghĩ, sau đó nở một cười giảo hoạt. Cô nàng vừa nảy ra một cái ý tưởng. Chỉ nghe cô nói với Trần Minh Quân.
“Anh, anh thật là không biết gì hết. Có khi chuyện này khó nói với đàn ông thì sao? Để em nói chuyện với Lạc cô nương cho nhé”
Trần Minh Quân cũng không hiểu ra làm sao, nhưng cũng chẳng có vấn đề gì. Hắn gật gù rồi nói
“Nếu vậy thì phiền Tiểu Mạn cô nương vậy”
Lúc này, Lạc Phương Yên mới để ý bên cạnh Trần Minh Quân có một nữ tử. Vóc dáng thì không có chỗ nào có thể chê. Nữ nhân nhìn còn mê chứ đừng nói đàn ông. Trong lòng cô nhất thời sinh ra một chút thất bại, cảm giác dường như mình đã đến chậm.
“Lạc cô nương đúng không? Ta tên Tiểu Mạn, là … nha hoàn của công tử. Không biết có thể đi theo ta lên thuyền nói chuyện không?”
Lạc Phương Yên nghe Tiểu Mạn giới thiệu thì bất ngờ. Cái cô gái trẻ đẹp mọng nước này là nha hoàn của Trần Minh Quân? Cô không tự chủ được mà ngó xem thân thể của mình một vòng. Sau đó thì hơi nhìn qua Tiểu Mạn. Trong lòng liền kết luận “vẫn là kém người ta một chút”.
“Lạc cô nương, đừng thất thần. Nhanh đi theo ta nào, ta đảm bảo cô nương sẽ rất hài lòng khi nói chuyện với ta”
“Ừ, được rồi... Vậy …chúng ta đi thôi. Trần tiên sinh, một lát sau gặp lại”
“Được, ta sẽ ở đây chờ 2 người ở đây”
… khúc này chấm chấm …
Tiểu Mạn và Lạc Phượng Yên rất nhanh thì đã quay trở lại. Chẳng hiểu Tiểu Mạn nói gì mà hai má Lạc Phượng Yên lúc này đã đỏ tới man tai. Ánh mắt thì toàn nhìn xuống đất, không dám nhìn thẳng Trần Minh Quân.
“Anh, giờ mới biết anh tên Trần Minh Quân nha”
Trần Minh Quân nghe Tiểu Mạn nói thì cũng chợt nhớ lại. Bản thân còn chưa từng giới thiệu tên với người ta. Hắn cười trừ mà nói
“Là ta sơ ý, là ta sơ ý …”
“Em nói vậy thôi, ai trách anh đâu. Em nói chuyện với Lạc cô nương rồi. Cái này là chuyện con gái, rất khó nói cho anh biết. Nhưng mà anh phải để Lạc cô nương đi theo bên cạnh anh thì mới giúp được cô ấy. Anh đồng ý nhé?”
“Chuyện riêng của con gái? Đi theo bên cạnh ta mới giải quyết được?”
Trần Minh Quân nhìn Lạc Phương Yên. Càng nhìn thì càng không hiểu. Nhưng mà dường như Lạc Phượng Yên có vấn đề thật. Có thể cảm thấy huyết khí của cô nàng đang lưu thông rất nhanh, tim đập như ngựa chạy, mặt thì đỏ tía cả lên.
Hư Linh cũng quan sát tất cả, nhưng không nói gì. Trong lòng chỉ âm thầm nói một câu
“Chủ nhân thật là còn quá trẻ. Trải đời còn quá ít a”
Trần Minh Quân suy nghĩ một hồi. Cảm thấy để Lạc Phượng Yên đi theo thì cũng không có vấn đề gì. Nếu cấp bách thì có thể thu nàng ta vào không gian châu. Hiện tại hắn đã không còn quá lo sợ bại lộ không gian châu nữa.
Cộng thêm quan sát thấy Lạc Phượng Yên đúng là có vẻ bất thường. Hắn liền quyết định đồng ý.
“Nếu đã vậy. Lạc cô nương, cô cứ đi theo ta. Mong là sẽ sớm giúp được cô nương bình thường trở lại”
Lạc Phượng Yên nghe thì rất vui mừng, cửa ải đầu tiên và khó xử nhất xem như đã thành công. Tiếp theo chính là cần bản lĩnh của cô. Lạc Phương Yên nhìn qua Tiểu Mạn, sau đó nhớ lại những gì cô ta nói. Nhất thời lại xấu hổ đỏ mặt thêm nữa.
“Trần tiên sinh.. À không… Anh,.. em.. em cảm ơn”
Tự nhiên thấy Lạc Phượng Yên thay đổi xưng hô thì cũng hơi nghi hoặc. Nhưng cũng không tiếp tục để ý.
“Ta cũng chẳng có làm gì, Lạc cô nương đừng quá khách sáo. Hi vọng là giúp được cho cô nương.”
“Dạ … em biết rồi”
Trần Minh Quân âm thầm suy nghĩ
“Sao tự nhiên lại nói chuyện một cách ngoan hiền như vậy!”
Trần Minh Quân không tiếp tục dây dưa chuyện này tiếp. Hắn nhìn lên bản đồ rồi nói với 2 cô gái.
“Bây giờ chúng ta sẽ đi qua khu giao dịch này, nhìn xem có thể tìm được bảo bối gì hay không?”
Nói rồi hắn cất bước đi. Lạc Phượng Yên đi theo phía sau, dáng vẻ như một chú chim non, hiền lành, ngoan ngoãn.
Tiểu Mạn cũng đi theo sau 2 người. Trong ánh mắt lóe lên một tia đắc ý. Cô nàng này đang âm mưu chiếm đoạt hết mỹ nữ xinh đẹp về tay Trần Minh Quân. Với cô mà nói, chỉ có Trần Minh Quân mới xứng đáng được như vậy.
Với kinh nghiệm của mình, cô đã “đầu độc” tâm hồn thiếu nữ Lạc Phượng Yên trở thành một chú chim non ngoan ngoãn. Đây cũng là vì Lạc Phượng Yên đã nảy sinh xuân tâm với Trần Minh Quân. Nhưng cũng không thể phủ nhận bản lĩnh trải đời của cô.
Kể từ khi được Trần Minh Quân cứu. Tâm của Tiểu Mạn đã xem Trần Minh Quân còn hơn cả ông trời. Mặc dù Trần Minh Quân nói là không muốn cô tự xem mình như người hầu hay nô lệ. Nhưng trong lòng cô, có là cái danh nghĩa gì cũng không có ý nghĩa. Bởi vì cuộc đời này của cô về sau, chỉ có sống vì Trần Minh Quân. Sẽ luôn đặt Trần Minh Quân lên trên tất cả, kể cả mạng sống của cô.