“Hô”
Trần Minh Quân thu công, kết thúc một đợt tu luyện chân khí. Hắn đang cố gắng củng cố cảm giác của thân thể. Chỉ cần dùng một ngày, lượng chân khí tiêu hao gần đã được bổ sung trở lại.
Công pháp cũng tự động tăng thêm 3% từ 72% lên 75%. Chuyện này cũng làm Trần Minh Quân vô cùng ngạc nhiên. Bởi vì hắn đã nghiên cứu các phân đoạn đến cực hạn rồi. Cho nên hắn không có nghiên cứu thêm. Vậy mà sau khi mở ra tam đại tinh thần huyệt đạo thì công pháp lại gia tăng hiệu suất.
Đồng thời hắn cũng phát hiện. Lúc tu luyện chân khí thì tốc độ gia tăng niệm lực và linh hồn lực cũng tăng lên. Mặc dù tăng lên rất ít nhưng cũng là một niềm vui ngoài ý muốn.
“Hư Linh, ta đã bắt đầu có chút cảm ứng với những ẩn huyệt tiếp theo rồi. Chưa có rõ ràng cho lắm, nhưng ta tin rất nhanh sẽ tìm được. Bởi vì những ẩn huyệt này đều nằm trên Xung Mạch.”
“Chủ nhân, ta có một suy đoán. Khả năng các ẩn huyệt luôn ở trạng thái phong bế sâu. Chỉ khi đạt được một điều kiện nhất định thì mới thể biểu hiện ra. Ẩn huyệt ở Nhâm và Đốc mạch có điều kiện để bọn chúng biểu hiện ra chính là Linh Thể của ngài. Còn ẩn huyệt ở Xung Mạch thì điều kiện chính là phải khai mở toàn bộ huyệt đạo bao gồm ẩn huyệt ở Nhâm Mạch và Đốc Mạch.”
“Nếu đúng theo lời của ngươi nói, vậy tại sao Vương Giả không phát hiện ra ẩn huyệt?”
“Chủ nhân, ngài quên rằng bước này tại sao lại phải khai mở nhiều huyệt đạo sao?”
Trần Minh Quân liền A một tiếng xem như đã hiểu. Đây cũng là tu luyện thường thức mà thôi. Khi tu sĩ bắt đầu hấp thu nguyên khí thiên địa bằng con đường huyệt đạo, tất cả huyệt đạo còn chưa được khai mở sẽ khép kín vĩnh viễn. Do đó, trước sử dụng huyệt đạo tu luyện thì ai cũng cố gắng mở nhiều huyệt đạo nhất có thể.
Như vậy, điều kiện phải nói lại cho đầy đủ là. Tại quá trình luyện thể, hình thành linh thể. Khi đó mới có khả năng cảm nhận được ẩn huyệt tại tiểu chu thiên. Câu này mà nói ra, bất cứ tu sĩ nào nghe thấy cũng đều sẽ cười rụng hết cả răng.
“Chủ nhân, bên ngoài có chút sự tình phát sinh. Ngày hôm qua có một đoàn người đến. Trong đó còn có một Linh Đồ tam trọng. Bọn họ hiện tại được Lý Văn Cung cho ở lại tại nhà khách số 1. Vì chủ nhân đang tu luyện, ta cũng thấy bọn họ không có hành động gì khả nghi. Cho nên cũng không có cắt ngang quá trình tu luyện của ngài.”
“Ồ, vậy sao. Cũng đã hai tuần rồi ta không có ra ngoài. Chắc cũng nên ra ngoài nhìn xem một chút”
…
Khu công trường, trước cổng Thượng Tiên Cư
Một đôi nam nữ đang đứng quan sát Thượng Tiên Cư. Dường như họ đứng đó khá lâu rồi. Đây là hai đệ tử được Lạc Minh dẫn theo đến đây. Cô gái có tên là Lạc Phượng Yên. Còn người nam thì tên là Lạc Trường Bạch.
“Sư huynh, anh nói xem. Bên trong này có gì đặc biệt? Dùng cái tên nghe kêu như thế?”
“Chắc là nơi ở của vị Trần tiên sinh kia thôi. Sư muội cũng không cần tò mò quá. Chúng ta cứ việc chờ đợi là được.”
“Người ta chỉ hỏi thôi mà. Biết đâu Trần tiên sinh đang ở trong đó, nhưng lại không muốn gặp sư phụ thì sao. Sư huynh cũng thấy đó, đâu có ai ra vào nơi này đâu. Chỉ có hai tên bảo vệ ngày đêm đứng canh.”
“Sư muội, muội lại quên lời sư phụ rồi sao? Không được ăn nói thất lễ ở đây”
“Hứ, huynh nhìn xem xung quanh có ai đâu chứ?”
Cô vừa nói ra câu đó xong, đưa mắt nhìn qua cánh cổng thì đã thấy một thiếu niên từ bên trong Thượng Tiên Cư bước ra. Tuổi cũng chỉ khoảng 18-19. Trên người mặc một cái áo sơ mi trắng quần tây.
Chỉ thấy thiếu niên này bước đi qua cánh cổng Thượng Tiên Cư. Hai tên bảo vệ ngồi ở cổng không một chút phản ứng gì. Giống như thiếu niên này không có tồn tại ở đó. Hoặc cũng giống như là quá quen thuộc.
Sau khi ra khỏi Thượng Tiên Cư, thiếu niên quay lại nhìn vào bên trong. Trên miệng không khỏi nở một nụ cười hài lòng.
Đây là Trần Minh Quân, vừa từ bên trong không gian châu đi ra. Khi nãy, hắn đã thử nghiệm dùng niệm lực làm mơ hồ thần trí của hai người bảo vệ. Tác dụng của loại công kích này rất nhanh thì sẽ biến mất, người bị ảnh hưởng sẽ cảm thấy giống như bản thân vừa ngủ gật. Về sau nếu cải tiến hơn thì không chừng lại là một đòn sát thủ.
Trần Minh Quân đang định đi qua khu nhà khách, thì phát hiện phía trước có một nam một nữ đang đứng nhìn hắn. Trong lòng đang thắc mắc thì âm thanh Hư Linh truyền đến:
“Chủ nhân, phía trước là hai trong số năm người mà ta nói. Hình như là tiểu bối của tên Linh Đồ nhị trọng kia.”
Trần Minh Quân chỉ “Ồ” lên, rồi có vẻ thích thú đi qua chỗ hai người này.
Nhìn thấy Trần Minh Quân vậy mà chủ động đi qua. Lạc Phượng Yên lập tức hăng hái lên. Trong ánh mắt không khỏi lóe lên vẻ giảo hoặc. Dường như đang suy tính gì đó.
Khi Trần Minh Quân bước tới gần, còn chưa kịp lên tiếng thì nàng ta đã nhanh miệng hơn:
“Này tiểu đệ đệ, có thể cho tỷ tỷ hỏi thăm một chút không?”
Trần Minh Quân nghe vậy thì không khỏi ngẩng người. Sau đó đưa mắt đánh giá tiểu cô nương trước mắt này. Nhìn tuổi cũng có hơn gì hắn. Không khéo còn có khi nhỏ hơn. Hắn không khỏi sờ sờ lên mặt mình. Không lẽ nhìn mình “non” tới vậy sao.
Thấy Trần Minh Quân hồi lâu không nói gì. Cứ nhìn mình chăm chăm, còn lấy tay sờ sờ mặt. Lạc Phượng Yên cho rằng đối phương bị vẻ đẹp của mình mê hoặc và đang nghĩ cách lấy lòng mình.
Cô liền nở một nụ cười, dáng đứng không khỏi có thêm mấy phần ngạo nghễ. Ngực ưỡn lên, làm cho hai ngọn núi như sắp phá nát trang phục mà xông ra.
Cô lấy ra một viên đá ngũ sắc. Viên đá dường như đang phát sáng nhè nhẹ. Cô xòe bàn tay có viên đá đến trước mặt Trần Minh Quân rồi nói:
“Tiểu đệ đệ, chỉ cần trả lời tỷ tỷ xinh đẹp. Thì tỷ tỷ sẽ tặng cho đệ cái viên đá ngũ sắc này”
Trần Minh Quân nhìn viên đá ngũ sắc kia, dù là ban ngày nhưng nó vẫn liên tục lấp lóe quang mang. Tại trong sự quan sát bằng niệm lực của hắn. Viên đá này không ngừng hấp thu một loại năng lượng nào đó, sau đó lại thải ra một loại năng lượng khác. Vòng đi vòng lại thành từng chu thiên.
Hắn tò mò đưa tay cầm lấy viên đá rồi quan sát kỹ hơn.
“Chủ nhân, đây là ngũ hành tuần hoàn thạch. Tự bản thân tạo thành hoàn chỉnh ngũ hành tương sinh tương khắc. Có thể không ngừng hấp thu và chuyển hóa năng lượng ngũ hành. Rất là có lợi cho quá trình tu luyện của Vương Giả trở lên. Còn đối với người tu vi thấp, thường xuyên mang theo bên người có thể giúp cho quá trình tu luyện thuận lợi hơn. Bởi vì nó hoàn chỉnh ngũ hành, tương sinh lại tương khắc, đại cát đại lợi. Còn có tác dụng hấp dẫn nguyên khí thiên địa đến gần.”
Thấy Trần Minh Quân đã cầm lấy viên đá. Ánh mắt tò mò liên tục quan sát. Lạc Phượng Yên không khỏi thêm đắc ý. Trong lòng thì cho rằng Trần Minh Quân thật đúng là một tên nhà quê, lần đầu nhìn thấy bảo vật lấp lánh nên mới như vậy.
“A hèm.. chuyện đó. Tiểu đệ đệ, không biết giờ có thể trả lời tỷ tỷ được chưa?”
Trần Minh Quân đem ngũ hành tuần hoàn thạch bỏ vào túi quần. Sau đó nhẹ nhàng nói:
“Có thể”
“Tiểu đệ đệ, ngươi làm gì trong cái Thượng Tiên Cư đó”
Trần Minh Quân không nhanh không chậm đáp:
“Ta sống ở trong đó”
“Vậy tiểu đệ đệ, có phải Trần Minh Quân tiên sinh hiện tại ở trong đó?”
Trần Minh Quân không trả lời. Hắn nở một nụ cười rồi xòe bàn tay ra.
Thấy vậy, Lạc Phượng Yên cũng đã hiểu ý. Cô liền lấy thêm một viên đá ngũ sắc đặt lên tay Trần Minh Quân.
Vật đã tới tay, Trần Minh Quân liền đáp:
“Lúc nãy thì có ở trong đó. Nhưng bây giờ thì đã đi ra rồi”
Hắn cũng là rất thành thật, không có nói dối. Nhưng mà câu này rơi vào trong tai Lạc Phương Yên thì lại có ý nghĩa khác.
Cô làm cái biểu tình “quả nhiên là thế”. Cô nàng suy đoán, vị Trần tiên sinh kia đang muốn để cho sư phụ của bọn họ đợi. Rõ ràng có ở đó mà không ra gặp mặt, chính là đang cố tình làm giá.
Lạc Gia bọn họ là ai chứ. Một trong mười đại Đạo Tộc Miền Nam. Lão tổ trong nhà còn được xưng là thần tiên sống. Có bao giờ bị người ta khi dễ thế này qua.
Càng nghĩ thì càng tức giận. Cô nàng lập tức xoay người đi tìm sư phụ. Điệu bộ bước đi như có thù mấy kiếp với cái mặt đường.
Trần Minh Quân đang chờ đợi vị cô nương này hỏi thêm vài câu. Mục đích là để kiếm thêm mấy viên ngũ hành tuần hoàn thạch. Nhưng vừa cho viên thứ hai vào túi thì đã thấy người ta hậm hực bỏ đi. Hắn không khỏi cảm thấy đáng tiếc cùng với một chút xấu hổ. Dù sao thì có vẻ như hắn vừa lừa gạt tiểu cô nương nhà người ta.
Thấy sư muội của mình vô lễ. Lạc Trường Bạch chỉ có thể cười khổ rồi chắp tay nói:
“Vị tiểu ca này, sư muội nhà ta có phần thất lễ. Xin đừng để trong lòng. Nàng ta kỳ thực rất là hiền lành khả ái. Chỉ vì được nuông chiều quá nên hơi ngang bướng một chút thôi. Tuyệt đối không có ác ý.”
Trần Minh Quân cũng không có cảm thấy bị thất lễ. Hắn vẫn còn đang chột dạ vì lừa gạt tiểu cô nương đây này. Nhưng hắn không khỏi tán dương thái độ của người này. Từ dung mạo, ăn mặc tới cách nói chuyện, đúng là rất trưởng thành và điềm tĩnh.
“Không có gì, không có gì. Ta cũng không có cảm thấy bị thất lễ.”
“Đa tạ tiểu ca rộng lượng”
Nói rồi thì Lạc Trường Bạch nhanh chóng đuổi theo sư muội của mình.
…
Vài phút sau đó, bên trong nhà khách
“Sư phụ, người phải tin con. Sư huynh cũng có thể làm chứng. Quả thực Trần tiên sinh gì đó rõ ràng có ở trong Thượng Tiên Cư, nhưng cố tình bắt chúng ta phải chờ”
Lạc Minh nghe thì trong lòng cũng hơi suy nghĩ, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói:
“Yên nhi, chớ có ồn ào. Lở như để người nơi này nghe thấy thì không tốt.”
“Đã vậy rồi mà sư phụ ngài còn không hiểu hay sao? Người ta không có muốn gặp chúng ta”
Lạc Minh quay sang Lạc Trường Bạch:
“Bạch nhi, con nói ta nghe xem. Ta tin con có phán đoán hợp tình hợp lý hơn.”
“Dạ, sư phụ. Theo con thấy vị tiểu ca kia cũng không có nói dối. Nhưng mà chỉ dựa vào việc đó mà đi kết luận Trần tiên sinh không muốn gặp chúng ta thì có hơi quá”
Nghe vậy thì Lạc Phương Hồng thở phì phò trừng mắt với sư huynh của mình mà nói:
“Cái gì mà hơi quá. Vậy huynh nói muội nghe xem. Đã có mặt nhưng tại sao lại bắt chúng ta chờ”
Lạc Minh hơi châu mày lại:
“Yên nhi, không được nói lớn tiếng như vậy. Nếu còn như vậy nữa thì ta sẽ buộc phải cấm túc con.”
Lạc Phượng Yên tỏ ra ủy khuất:
“Sư phụ à, con cũng chỉ là suy nghĩ cho người. Chúng ta từ xa đến, còn mang theo quà tặng. Nhưng mà người ta có vẻ gì là muốn đón tiếp chúng ta đâu. Con chỉ là không muốn sự phụ hoài công vô ích thôi”
“Yên nhi, con còn nhỏ không hiểu chuyện. Chúng ta là đến đây giao hảo. Lão tổ cũng đã nói qua là phải kính trọng, tuyệt đối kính trọng. Có nghĩa là chúng ta ở vị trí thấp hơn. Đã như vậy thì nếu như có thật bị cho ăn một chút quả đắng thì cũng phải ăn. Con đã hiểu chưa?”
“Nhưng mà sư phụ …”
Lạc Phượng Yên đang muốn nói tiếp thì đã bị Lạc Minh cắt ngang
“Thôi được rồi. Chuyện này kết thúc tại đây. Ta sẽ đi tìm vị tiểu ca kia để hỏi thăm. Nếu để ta nghe các con có lời bất kính với Trần tiên sinh một lần nữa thì ta tuyệt đối sẽ không nương tay đâu. Từ hôm nay, không có lệnh của ta thì không được ra khỏi nhà khách này.”
Lạc Minh buông xuống một lệnh cấm túc, còn chưa kịp đi tìm vị “tiểu ca” kia thì đã nghe ngoài cửa có âm thanh vọng vào.
“Không cần đi tìm, ta đã tới”