“Hả? Làm sao cháu biết? Chú có thấy gì đâu? Cháu cũng là một người trừ tà sao?”
“Lát nữa cháu sẽ nói chuyện với chú, giờ cháu cần giúp cô gái tội nghiệp này đã. Chú đừng có sử dụng lá bùa đó nhé.”
Người đàn ông không nói gì thêm, chỉ gật đầu thể hiện sự đồng ý.
Trần Minh Quân quay mặt ra hướng hồ nước. Hắn biết hồn thể thì không thể nghe và phát ra âm thanh. Nhưng có thể nghe thấy ý niệm truyền tin, tiếc là hắn còn chưa học tốt ý niệm truyền tin.
“Hư Linh, tạm thời phong tỏa khu vực nhỏ này. Đừng làm kinh động người thường”
“Đã xong thưa chủ nhân, tốt nhất ngày nên học cách làm chuyện này. Thần niệm của ngài chắc chắn cũng sẽ làm được. Chỉ cần ngài chịu khó nghiên cứu.”
“Ta biết rồi! Giờ hãy giúp ta nói chuyện với hồn ma này. Ta có thể mô phỏng lại khẩu hình miệng của cô ta thành lời nói, nhưng không thể nói cho cô ta nghe. Việc này do ngươi phụ trách dùng ý niệm truyền tin giúp ta”
“Vâng thưa chủ nhân”
“Nói với cô ta, ta có thể thấy được cô ta, ta cũng không có ý làm hại cô ta, cô ta có thể đến gần ta mà nói chuyện”
Hư Linh nghe lệnh làm theo, ý niệm truyền tin liền truyền đi.
Sau một lúc lâu, hồn ma này vẫn không đến gần mà vẫn ẩn nấp.
Trần Minh Quân thấy vậy, liền động thân hình, từ từ bay lên, cách mặt đất hơn 1 mét. Sau đó di chuyển ra mặt hồ với tốc độ không nhanh không chậm.
Chứng kiến cảnh này, cả người đàn ông lẫn hồn ma của cô gái đều vô cùng chấn động.
Sau một lúc nói chuyện với Trần Minh Quân thì ông ta cũng đã cảm giác có gì đó không đúng. Nhưng lại không biết là không đúng ở chỗ nào. Ông ta cứ như bị thôi miên, vô cùng thành thật hỏi gì nói đó. Trong lòng ông ta cũng nghĩ tới chuyện đó, nhưng lại không thể cưỡng chế được bản thân.
Bây giờ thì ông ta đã rõ ràng lý do tại sao. Bởi vì người ông ta đang nói chuyện là một vị tiên sống. Có thể bay, có thể đứng trên không trung, nếu không phải thần tiên thì là cái gì.
Còn hồn ma của cô gái nhìn thấy Trần Minh Quân bay ra mặt hồ thì rất là hoảng sợ. Cô ta biết mình là một hồn ma, chính vì vậy mà rất sợ bị diệt trừ.
“Hư Linh, nói với cô ta, ta có thể tiêu diệt cô ta bất cứ lúc nào ta muốn, nhưng ta không làm vậy vì ta muốn giúp cô ta”
Hư Linh nghe lệnh thì liền truyền lời nói của Trần Minh Quân đến hồn ma cô gái. Nghe ý niệm truyền tin của Hư Linh, cô ta không do dự nữa mà liền đi ra đối diện với Trần Minh Quân.
Trần Minh Quân đứng đối diện với ma nữ ở giữa hồ, cách mặt nước khoảng 1 mét. Cô gái có thể làm như vậy bởi vì là một hồn thể, không chịu ảnh hưởng của trọng lực và nhiều định luật vật lý khác.
Đúng như những gì được miêu tả, hồn ma này đang mặc một bộ lễ phục cô dâu.
Trần Minh Quân cũng vô cùng nghi hoặc, không lẽ đang làm lễ cưới thì cô ta bị sát hại hay sao? Theo những gì hắn biết, linh hồn người chết sẽ lấy bộ dáng trước khi chết làm cơ sở. Như vậy chẳng lẽ không ai hay biết gì hay sao?
Trần Minh Quân thông qua Hư Linh nói chuyện với hồn ma cô gái
“Nói với cô ta, nếu có oan khuất, có thể nói ra, ta sẽ giúp cô ta”
Hồn ma cô gái nghe vậy thì liền ôm mặt khóc, nhưng cô ta chỉ là hồn thể, không thể có nước mắt và âm thanh gì phát ra.
Qua một lúc thì cô ta mới có thể bình tĩnh lại. Sau đó thì bắt đầu kể cho Trần Minh Quân nghe mọi chuyện.
Cô gái này tên là Trịnh Dương Lan, sống ở gần đây. Hơn 1 tháng trước, trong lúc đang làm lễ cưới thì bị một con vật lạ cắn chết. Con vật đó nhìn như một con mèo đen, nhưng lại to lớn hơn gấp 2 lần một con mèo bình thường. Khi con mèo xuất hiện và tấn công cô ta, mọi người dường như không có nhìn thấy nó.
Sau khi Trịnh Dương Lan chết đi, con mèo mang theo xác cô ta đến cái hồ này. Dường như nó muốn hút thứ gì đó từ trong đầu của cô ta, sau đó thì vứt xác cô ta xuống hồ này.
Xác của Trịnh Dương Lan sau 3 ngày thì nổi lên mặt nước. Nhưng không ai nhìn thấy cả, cho tới hơn 1 tuần sau thì mới được nhìn thấy. Trong một tuần đó, không phải không ai nhìn thấy, mà giống như xác của cô gái vô hình trong mắt họ vậy.
Trịnh Dương Lan rất muốn trở về nhà tìm người thân, nhưng có một lực lượng thần bí trói buộc cô ta ở quanh cái hồ này. Mấy ngày gần đây, cô ta nhìn thấy người thân của mình nên mới hiện ra để gặp mặt. Nhưng họ lại giống như không hề quen biết cô.
Đầu tiên là chồng của cô ta, sau đó tới em gái cô ta. Bọn họ chỉ biết sợ cô ta mà không hề nhận ra cô.
…
Nghe hết câu chuyện thì Trần Minh Quân tỏ ra vô cùng ngưng trọng, hắn trao đổi với Hư Linh
“Hư Linh, hỏi cô ta xem lúc bị con thú kia cắn thì có chảy máu không? Chúng ta cần xác định có phải đúng là thứ chúng ta đang nghĩ tới hay không?”
“Vâng, chủ nhân!”
Trịnh Dương Lan nghe hỏi thì cố gắng nhớ lại rồi lắc đầu phủ nhận. Giờ cô ta mới để ý, lúc bị cắn xe, dù rất đau đớn, nhưng dường như không có chút máu nào chảy ra cả.
Được cái lắc đầu phủ nhận của Trịnh Dương Lan, Trần Minh Quân đã biết con vật kia là thứ gì. Đó là một sinh vật đáng sợ nhất và thần bí nhất trong vũ trụ này. Không phải nó mạnh, mà vì nó có khả năng rất đặc biệt.
Bất cứ kẻ nào bị nó giết chết sẽ bị lãng quên, giống như chưa từng tồn tại qua. Sự lãng quên này rất cường đại, cho dù là cha mẹ, anh chị em trong nhà cũng sẽ quên mất sự tồn tại của người đó.
Trong thời gian 7 ngày sau khi chết, lực lượng lãng quên này cường đại tới mức nếu ai đó nhìn thấy xác nạn nhân cũng sẽ giống như không thấy. Chưa từng có ghi nhận nào phát hiện xác chết của nạn nhân trước 7 ngày sau khi chết cả.
Sau khi 7 ngày trôi qua, mặc dù có thể nhìn thấy nạn nhân, nhưng sẽ không ai nhớ được nạn nhân. Nếu nạn nhân đã từng chụp hình hoặc xuất hiện trong một đoạn video thì cũng sẽ bị làm ngơ, giống như xuất hiện trong đó là một cành cây ngọn cỏ vậy.
Chỉ có người có linh hồn cường đại và phải chưa từng quen biết nạn nhân, khi nghe nạn nhân kể thì mới có thể còn nhớ được chi tiết. Bất cứ ai từng quen biết nạn nhân lúc còn sống, cho dù sau đó có được kể lại thì cũng sẽ giống như chưa từng nghe thấy.
Chuyện quan trọng nhất là, con vật này chưa từng có ai nhìn thấy qua mà còn sống. Bởi vì chỉ có nạn nhân bị nó chọn trúng thì mới nhìn thấy nó. Thường là những phàm nhân có linh hồn cường đại.
Nó rất ít khi chọn tu sĩ làm con mồi, vì lý do sợ hay lý do gì khác cũng không ai biết.
Các đời đại đế cũng rất tò mò về khả năng của con vật này. Nhưng không có đại đế nào thành công tìm hiểu ra cả. Bắt sống một con cũng không thể, bởi vì đại đế cũng không nhìn thấy, kể cả thần thức cũng không nhìn thấy. Nó cơ bản giống như không tồn tại vậy.
Vì đặc điểm của nó để lại cho nạn nhân, người ta gọi nó là Ký Ức Thú.
Nó thường giết chết những nạn nhân có linh hồn rất mạnh, nhưng lại không cắn nuốt linh hồn của đối phương. Nó cần thứ gì đó ở những người này, chuyện này cũng là một bí mật chưa từng có ai khám phá ra.
Một khi Ký Ức Thú xuất hiện ở một nơi, nó sẽ liên tục giết chóc. Nó chỉ rời đi sau khi đã săn đủ con mồi, thường là cách 7 ngày sẽ có một nạn nhân, kéo dài liên tục nhiều năm.
Sự giết chóc diễn ra trong âm thầm lặng lẽ. Không ai có thể đề phòng, bởi vì người chết đều bị lãng quên. Nạn nhân đều trở thành những xác chết vô danh.
Chỉ cần tưởng tượng thôi đã thấy sợ. Đột nhiên người thân của mình bị giết chết, nhưng mình chẳng những không cảm thấy đau thương mà còn quên luôn đối phương.
…
Đã biết được rõ ràng câu chuyện, Trần Minh Quân bắt đầu suy tư và tự nói
“Lần này thì đã gặp phải vấn đề nan giải rồi!”
Hắn chuyển qua hỏi Hư Linh
“Hư Linh, có cách gì có thể giúp cô gái này không bị tan biến không?”
“Vô dụng thôi chủ nhân, cố gắng cũng chỉ có thể kéo dài, không thể ngăn cản”
“Chúng ta có thể mang cô ta vào không gian châu, kéo dài thời gian tan biến được không?”
“Tất cả nạn nhân của Ký Ức Thú sẽ bị trói buộc linh hồn tại vị trí nó mang xác họ đến. Ngài chỉ có thể mang người thân của cô ta đến đây. Có điều, làm vậy cũng không thể giúp người thân của cô ta nhớ ra điều gì. Cho dù ngài có nói gì, tất cả sự việc liên quan đến cô ta đều sẽ không thể nhớ lại trong đầu họ được.”
Trần Minh Quân cảm thấy vô cùng bất lực. Hắn rất muốn làm gì đó giúp cho cô gái tội nghiệp này, nhưng hắn không thể làm được gì cả. Thứ duy nhất có khả năng nhất chính là tìm con Ký Ức Thú kia và giết nó.
Nhưng mà! Đại đế còn bất lực, hắn có thể làm được sao?
Trần Minh Quân đau khổ và do dự liên tục, cuối cùng vẫn quyết định một chuyện. Hắn nói với Hư Linh
“Hư Linh, cho cô ta biết sự thật về Ký Ức Thú đi. Giải thích với cô ta tại sao không ai nhận ra cô ta”
“Vâng chủ nhân”
Hư Linh theo lệnh Trần Minh Quân dùng ý niệm truyền tin nói rõ mọi chuyện cho Trịnh Dương Lan này biết.
Sau khi đã hiểu rõ nguyên nhân và kết quả, Trịnh Dương Lan cảm thấy không còn quá đau khổ nữa. Nàng đã biết người thân của nàng không phải bỏ mặc nàng. Họ chỉ là không còn biết đến nàng mà thôi. Cũng không phải do bọn họ muốn vậy, mà là vì cái con vật đáng sợ kia.
Nàng nhìn Trần Minh Quân và nói, không phát ra âm thành gì, nhưng Trần Minh Quân vẫn có thể mô phỏng lại được và nghe được
“Cảm ơn anh đã cho em biết mọi chuyện, em không biết anh có phải thần tiên hay không. Nếu có thể, xin anh hãy ngăn cản con vật kia, đừng để đó làm hại thêm người vô tội nữa”
Nói xong câu cuối cùng này thì linh hồn thể của nàng ta dần dần hóa thành từng điểm sáng rồi biến mất. Trịnh Dương Lan đã chủ động giải thể linh hồn, trở thành từng hạt nguyên liệu tinh thần lực, trở về với tự nhiên.
Trịnh Dương Lan cũng rất muốn có thể được một lần gặp mặt lại những người thân yêu. Nhưng nghe Trần Minh Quân giải thích thì nàng ta không còn muốn nữa. Có gặp mặt sẽ chỉ làm nàng theo đau khổ mà thôi. Cho nên nàng ta chọn con đường giải thoát cho chính mình.