“Thiếu gia, em trai có báo với thuộc hạ. Sau khi ngài rời đi, thì có một thiếu nữ tên Lạc Phượng Yên đến tìm ngài. Sau khi biết ngài đi dự Đạo Hội Tán Tu thì đã hỏi địa điểm tổ chức. Không biết thiếu gia có muốn cho nàng ta biết hay không?”
Trần Minh Quân cũng hơi ngạc nhiên. Không có chuyện gì tự nhiên tìm hắn làm gì? Không lẽ vì hắn lừa của nàng ta mấy viên ngũ hành tuần hoàn thạch. Nhưng hắn nghĩ lại thì thấy vấn đề cũng chẳng có gì đáng phải bí mật.
“Cứ cho nàng ta biết. Với thân phận của nàng ta. Chắc cũng không cần danh ngạch để tham gia đâu.”
“Vâng thưa thiếu gia”
Trần Minh Quân lại nói thêm
“Còn nữa. Ngay bây giờ chúng ta đi làm thủ tục check-out. Ta muốn khởi hành trở về Tri Tôn.”
“Thuộc hạ đã biết. Để thuộc hạ gọi cho tài xế”
Lý Văn Cung lấy điện thoại gọi cho em trai, báo lại ý của Trần Minh Quân. Kế tiếp lại gọi cho tài xế. Sau đó thì đi xuống sảnh khách sạn, làm thủ tục check-out.
Trần Minh Quân cũng đi xuống khu vực phòng khách của sảnh khách sạn. Lúc hắn và Lý Văn Cung vừa xuống tới thì thấy tài xế chạy hấp tấp vào. Tài xế thấy Trần Minh Quân thì vội nói.
“Thiếu gia, có chuyện lớn phát sinh ở Cần Thơ. Ta nghĩ là ngài sẽ quan tâm.”
Trần Minh Quân vừa nghe nhắc đến Cần Thơ thì lập tức chú ý.
“Là chuyện gì? Nói đi”
“Gia tộc của thuộc hạ nằm ở Cần Thơ. Cách đây 5 phút, thuộc hạ nhận được tin báo của gia tộc. Từ bên trong lỗ đen trên bầu trời Cần Thơ, xuất hiện một con chim đỏ. Qua video quay lại thì nó giống như đang bốc lửa. Con chim này phóng từ bên trong lỗ đen ra. Rồi bay bấp bênh, sau đó thì rơi xuống cồn Ấu. Hiện tại toàn bộ cồn Ấu đã bị bao vây bởi quân đội và cảnh sát”
Người tài xế lấy điện thoại ra, phát một đoạn video. Trong video, một con chim bay trên bầu trời. Toàn thân giống như đang bốc cháy đỏ rực. Đường bay của nó rất là bấp bênh, chắc chắn là đã bị thương. Sau đó thì nó đâm thẳng xuống mặt đất, giống như đã bị đuối sức.
“Hư Linh, đây có phải là Chu Tước không?”
“Bẩm chủ nhân, theo hình ảnh trong video này thì hơn 90% là Chu Tước”
Chu Tước, một tộc nhánh của Phượng tộc. Tộc nhánh còn lại là Phượng Hoàng. Một số thuyết cổ xưa trên Địa Cầu nói Chu Tước là hậu duệ có huyết mạch yếu của Phượng Hoàng.
Thực tế không phải vậy. Cả Chu Tước và Phượng Hoàng đều là hai tộc nhánh của Phượng Tộc. Cũng giống con người trên Địa Cầu. Có người da vàng, người da trắng, người da màu.
Đặc điểm nhận dạng cũng không quá khó. Chu Tước nhìn giống chim trĩ, toàn thân lông đỏ. Khi bốc cháy thì ngọn lửa cũng là màu đỏ. Phượng Hoàng thì toàn thân lông vàng kim, đuôi như chim công. Khi bốc cháy thì có ngọn lửa màu kim sắc. Cùng độ tuổi thì thể hình Phượng Hoàng to hơn Chu Tước gần gấp rưỡi.
Chu Tước và Phượng Hoàng đều đẻ trứng. Quả trứng có thể to bằng một ngôi nhà cấp bốn. Nhưng con non mới nở chỉ bằng một chú chim sẻ. Quá trình phát triển cũng cần thời gian rất lâu. Khi trưởng thành thì có chiều dài sải cánh hơn kém 1000 mét.
“Hư Linh, ngươi đoán xem là chuyện gì xảy ra?”
“Bẩm chủ nhân, nhìn trong video thì con Chu Tước này chỉ là một con non, chắc chỉ mới nở được khoảng 50 năm. Tương đương với đứa trẻ khoảng 5 tuổi trên Đại Cầu mà thôi. Cho nên khả năng cao là nó bị ném đến đây.”
“Không được, chuyện này quá nguy hiểm. Chúng ta phải tiếp xúc trước với con Chu Tước này. Tránh nó gây nguy hiểm cho người khác.”
Trần Minh Quân nhìn qua tên tài xế. Hắn định nói gì đó, nhưng rồi chợt nhớ ra là bản thân còn chưa biết tên người ta. Hắn không khỏi cảm thấy mình có lẽ đã quá quan liêu và vô tâm rồi.
“À.. Tên của ngươi là gì? Gia tộc của ngươi ở chỗ nào tại Cần Thơ?”
“Dạ thưa thiếu gia, thuộc hạ tên Đinh An. Gia tộc của thuộc hạ chỉ là một tiểu gia tộc tu đạo. Chung sống hòa mình vào thế tục tại Cái Răng”
“Đinh An. Ngươi nhanh chóng báo với gia tộc, bảo họ tránh xa cồn Ấu ra. Sinh vật này rất nguy hiểm. Đồng thời, ngươi cùng Lý Quản Gia hãy đi Rạch Giá trước, không cần quay về Tri Tôn. Cứ đến đó tìm một khách sạn, rồi nhắn tin cho ta biết. Ta đến Cần Thơ để xử lý sinh vật này xong sẽ đi tìm hai người các ngươi.”
Lý Văn Cung nghe thế thì hỏi
“Thua thiếu gia, sao không để chúng tôi đi cùng ngài?”
“Bởi vì quá chậm! Sự tình cấp bách. Không nên hỏi nhiều”
“Thuộc hạ đã hiểu thưa thiếu gia”
Đinh An lập tức cầm điện thoại gọi về cho gia tộc. Trần Minh Quân đi ra khỏi phòng chờ, ý định vào nhà vệ sinh để tiến nhập không gian châu.
Khi bước ra tới sảnh thì hắn nghe tiếng gọi.
“A.. Trần tiền bối, có phải là ngài không?”
Ở bên ngoài sảnh, có một đoàn người tiến vào, toàn là nữ, tổng cộng 8 người. Trong đó có Chung Linh Và Lăng Thanh Nhã. Người vừa lên tiếng là Lăng Thanh Nhã.
Trần Minh Quân nghe thì nhìn lại đằng sau. Khi hắn thấy Chung Linh và Lăng Thanh Nhã thì trong lòng không khỏi lộp bộp một cái. Đối với hai nữ tử xinh đẹp này quả thật là hắn có hơi ngượng ngùng khi đối mặt.
Trong đoàn người, có một người phụ nữ nhìn khoảng 40 tuổi. Trang phục cũng giống 7 nữ tử còn lại. Chỉ khác một điểm là có thêm đường viền màu hoàng kim. Thể hiện cho địa vị cao hơn. Chỉ nghe người này nhắc nhở Lăng Thanh Nhã
“Chú ý lời nói, đừng làm người khác tò mò”
Lăng Thanh Nhã nghe người này nói thì mới nhẹ giọng đáp
“Dạ, con xin lỗi sư …giáo sư. Con nhất thời lở miệng”
Người phụ nữ này gật gật đầu, sau đó nói với những nữ tử còn lại
“Các con cũng nhớ kỷ, nhập gia tùy tục. Lời nói phải phù hợp với hoàn cảnh.”
“Chúng con hiểu rõ thưa giáo sư”
Trần Minh Quân cũng đã nghe thấy người ta gọi. Hắn cũng không thể làm bộ không quen mà chuồn đi. Chỉ thấy hắn mở miệng cười nói
“Chung Linh, Thanh Nhã, là hai cô sao? Không ngờ nhanh vậy đã gặp lại. Bệnh tình của Thanh Nhã không có vấn đề gì chứ?”
Chung Linh lúc này mới lên tiếng
“Cảm ơn anh đã quan tâm, mọi thứ đều ổn, không có gì đáng ngại. Em giới thiệu với anh, đây là giáo sư của bọn em. Giáo sư, đây là anh Trần Minh Quân. Là người con với Thanh Nhã đã kể.”
Thanh Nhã cũng nói theo
“Đúng đó giáo sư, anh Trần Minh Quân rất là lợi hại. Con cá lớn đó chính là bị anh ấy bắt đi.”
Lúc này người phụ nữ kia nhìn qua Trần Minh Quân. Ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới. Hành vi này có hơi thất lễ, nhưng dù sao đối phương cũng là trưởng bối. Trần Minh Quân cũng không có để trong lòng.
Sau khi đã nhìn xong một lần. Người phụ nữ kia mới nở một nụ cười rồi lên tiếng.
“Chào cậu, tôi tên là Chung Hồng Hoa. Người dạy học của Chung Linh và Thanh Nhã. Nghe nói cậu đã từng giúp đỡ học sinh của tôi trong lúc gặp khó khăn. Tôi không biết nói gì hơn ngoài hai chữ cảm ơn. Ngày sau có cơ hội nhất định sẽ báo đáp.”
“Chung giáo sư xin đừng như vậy. Thấy người gặp khó, ra tay giúp đỡ vốn là chuyện bình thường. Cũng không cần nói cái gì báo đáp.”
Chung Hồng Hoa thấy thái độ của Trần Minh Quân thì rất là hài lòng. Tuổi còn trẻ, có lòng hào hiệp, cư xử rất là chuẩn mực. Còn hư hư thực thực là một Đại Tiên cường giả, cho dù không phải thì cũng không tầm thường. Thế nhưng vô cùng hòa đồng, không có thái độ mắt để trên trán khi nhìn người khác.
Nàng cũng không có dùng thần thức dò xét tu vi của hắn. Làm vậy rất là thiếu tôn trọng người khác. Nếu đối phương cũng có thần thức, thì việc dùng thần thức dò xét sẽ bị đối phương phát hiện
Suy cho cùng thì Chung Hồng Hoa vẫn không tin hoàn toàn những lời đệ tử mình nói. Nàng không tin được một người trẻ tuổi như thế này mà có thể tu luyện vượt qua nàng.
Đúng là Trần Minh Quân không bằng Chung Hồng Hoa. Người ta đã là Tam Tinh Lĩnh Sĩ. Hắn thì vẫn còn miệt mài khai thông huyệt đạo.
“Anh Trần, anh cũng đang ở khách sạn này sao?”
Người lên tiếng là Lăng Thanh Nhã. Trần Minh Quân liền đáp.
“Đúng vậy, nhưng mà bây giờ thì đã chuẩn bị rời đi rồi”
Nghe Trần Minh Quân chuẩn bị rời đi, Thanh Nhã và Chung Linh không nói gì, nhưng ánh mắt thấy rõ sự thất vọng. Chung Hồng Hoa quan sát hai đệ tử của mình. Trong lòng không khỏi âm thầm thở dài.
“Chung giáo sư, tôi có việc cần làm. Xin phép đi trước, hẹn ngày gặp lại. Tạm biệt.”
Nói xong thì Trần Minh Quân hơi nghiêng người chào Chung Hồng Hoa. Sau đó quay qua Chung Linh và Lăng Thanh Nhã gật đầu với hai nữ. Xong rồi thì bước thẳng ra cửa khách sạn. Ban đầu định vô nhà vệ sinh, nhưng giờ hắn chọn ra ngoài.
Chung Linh và Lăng Thanh Nhã nhìn theo bóng lưng của Trần Minh Quân, đến khi hắn biến mất vẫn còn ngẩn ngơ. Nhìn thấy vậy, Chung Hồng Hoa mới nói
“Chung Linh, Thanh Nhã, người ta đã đi rồi. Đừng có đứng đó như người mất hồn nữa.”
Trần Minh Quân đi vào một chỗ vắng thì tiến nhập không gian châu. Không gian châu thẳng hướng theo đường chim bay mà tiến về thành phố Cần Thơ.
…
Thành phố Cần Thơ
Toàn bộ khu vực xung quanh cồn Ấu đã bị quân đội vây chặt như nêm cối. Dưới mặt đất, từng nhóm trinh sát đang tìm kiếm không ngừng nghỉ, tất cả đều được vũ trang đến tận răng. Trên không là hàng loạt những chiếc drone bay lượn liên tục để hỗ trợ.
Tại vị trí gần trụ cầu Cần Thơ. Một sinh vật như ẩn như hiện đang ẩn mình sát chân trụ cầu. Nó to bằng con gà trống, toàn thân được phủ một lớp lông màu đỏ tươi. Cánh và chân đều đang bị thương nặng. Đó chính là con Chu Tước đã rơi xuống cồn Ấu.
Nó đưa mắt nhìn xung quanh. Từng nhóm người ăn mặc kỳ lạ đang không ngừng tìm kiếm. Trong ánh mắt của nó tỏ ra vô cùng sợ hãi.
Nó đang sử dụng thiên phú không gian để ẩn nấp. Nhưng vì đang bị thương, khả năng ẩn nấp liên tục gián đoạn. Thỉnh thoảng thân hình của nó lại hiện ra. Nhưng chỉ trong chớp nhoáng rồi lại biến mất.
Theo tình hình này, không bao lâu nữa nó sẽ hiện ra dưới ánh sáng.
Ở cách đó không xa,
“Chủ nhân hãy cẩn thận, hạ thấp không gian châu xuống. Ở quá gần các vết nứt sẽ có rất nhiều không gian xoắn ốc. Nếu không gian châu bị cuốn vào thì có khả năng sẽ bị đưa ra khỏi Địa Cầu.”
Trần Minh Quân đã điều khiển không gian châu dùng tốc độ siêu nhanh bay tới Cần Thơ. Bây giờ hắn đã tiến nhập địa phận nội thành.
Nghe Hư Linh nói thì hắn hạ thấp độ cao. Sau đó thẳng hướng cầu Cần Thơ mà bay đi. Chỉ trong chớp mắt thì đã tới bên trên cầu Cần Thơ. Cách mặt đất khoảng 30 mét.
Hư Linh ngay lập tức tràn ra thần thức tra xét xung quanh. Thật là tình cờ, hoặc cũng có thể nói là may mắn. Vị trí không gian châu dừng lại khéo léo là ở phía trên chỗ con chu tước đang ẩn nấp.
“Chủ nhân, thật may quá. Con chu tước này đang ở ngay bên dưới trụ cầu. Nó đang ẩn vào không gian để lẩn trốn. Nhưng mà dường như khả năng của nó không ổn định. Cho nên trong một khoảnh khắc ta đã bắt được hình ảnh của nó.”
Trần Minh Quân cho không gian châu tiếp cận gần chỗ con chu tước đang ẩn nấp. Sau đó nói với Hư Linh.
“Hư Linh, ngươi có nắm chắc bắt được nó ngay khi nó hiện ra lần nữa không?”
“Bẩm chủ nhân, ta sẽ cố gắng. Không được lần này thì thêm vài lần cũng sẽ được. Bởi vì nó đang yếu dần. Nếu không kịp cứu chữa, không chừng sẽ chết đi”
Không chờ đợi quá lâu. Con chu tước lại xuất hiện thêm lần nữa. Hư Linh đã chuẩn bị trước, nên khi chu tước vừa hiện ra thì uy áp linh hồn đã ầm ầm giáng xuống.
Con chu tước bị linh hồn uy áp khủng bố làm cho trực tiếp bất tỉnh. Toàn bộ cơ thể liền xuất hiện ra ngoài ánh sáng. Hư Linh hành động rất nhanh, chu tước vừa bất tỉnh thì thu nó vào không gian châu.