Đúng 4 giờ sáng ngày hôm sau. Trần Minh Quân xuất hiện bên ngoài không gian châu. Nơi hắn đứng là công viên Hoa Biển. Đang là lúc cuối đêm, xung quanh vô cùng vắng vẻ.
Trần Minh Quân cầm điện thoại gọi cho Lý Văn Cung. Rất nhanh thì đầu dây bên kia trả lời.
“Thiếu gia, thuộc hạ đã đến Rạch Giá rồi. Bây giờ thiếu gia đang ở đâu?”
“Ta đang ở công viên Hoa Biển”
“Vậy thiếu gia chờ một lát. Thuộc hạ đến đón thiếu gia ngay”
Khoảng 5 phút sau, Lý Văn Cung và Đinh An đã lái xe tới nơi. Thì ra bọn họ vẫn luôn ở trên xe, không có tìm thuê khách sạn.
“Lý quản gia, khi nào thì mới có thể đi ra nơi diễn ra Đạo Hội?”
“Dạ bẩm thiếu gia, thông tin cụ thể thì sẽ được công bố ở trạm trung chuyển”
“Trạm trung chuyển là cái gì?”
“Dạ, trạm trung chuyển là một khu resort. Khu resort này bề ngoài thì bình thường. Nhưng bên trong đó có một nơi gọi là Đạo Hữu Đường Xa. Đại khái ngài có thể xem nó như một cái quán cà phê dành riêng cho tu sĩ.”
“Vậy, trước khi ra đảo. Có phải tất cả người tham dự đều sẽ tụ họp ở đó đúng không?”
“Thiếu gia nói chính xác. Đạo Hữu Đường Xa sẽ nhận báo danh, sắp xếp các chuyến thuyền đi ra đảo.”
Trần Minh Quân nghe xong thì rất hứng thú với quán cà phê đặc biệt này.
“Đã như vậy, Đinh An, bây giờ hãy lái xe tiến về Đạo Hữu Đường Xa luôn.”
“Thuộc hạ tuân lệnh thiếu gia”
…
Chiếc xe nhanh chóng di chuyển về hướng thành phố Kiên Lương. Sau đó rẽ vào đường nhỏ, vòng vèo qua rất nhiều nơi hoang vắng. Cuối cùng hướng thẳng ra biển.
Chiếc xe đi thẳng tới một cái khu resort thê thảm không nở nhìn. Giống như đã bị bỏ hoang mấy chục năm. Đi qua cổng resort có một nhóm hơn chục bảo vệ canh cửa.
Một tên bảo vệ bước ra, mặt lạnh như băng, không vì chiếc xe mấy chục tỷ mà có chút nào nao núng. Chỉ nghe hắn nói một câu cục súc.
“Đi đâu?”
Lý Văn Cung chỉ nói bốn chữ
“Đạo Hữu Đường Xa”
Tên bảo vệ nghe như vậy thì lại hỏi thêm
“Mấy người?”
“Hai người và một tài xế”
“Khách quen hay khách mới?”
“Là khách quen”
Sao đó, tên bảo vệ móc ra một cái thẻ bài đưa cho Lý Văn Cung rồi nói
“Xin cứ tự nhiên”
Nói rồi thì lui ra nhường đường. Lý Văn Cung ra hiệu cho Đinh An lái xe đi vào. Sau một lúc rẽ trái, rẽ phải liên tục thì chiếc xe dừng lại ở một cái cổng không có cửa. Nhìn như để trưng, không có tác dụng gì.
Lý Văn Cung bước xuống xe, cầm cái thẻ bài lúc nãy ra, tra lên khe hở của cánh cổng. Cảnh sắc phía sau cảnh cổng lập tức thay đổi.
Lý Văn Cung trở lại xe, ra hiệu cho Đinh An lái đi vào. Chiếc xe đi vào không bao lâu thì thẻ bài vỡ nát. Cánh cổng lại trở lại bình thường như trước đó.
“Chủ nhân, ta phát hiện người trên thế giới này rất thích dùng ảo trận cấp thấp.”
Trần Minh Quân nghe Hư Linh nói thì cũng không cảm thấy gì. Trình độ tu luyện của Địa Cầu thấp như vậy. Hiểu biết một chút trận pháp đã là thủ đoạn thần tiên rồi.
Thực chất cảnh cổng cũng chỉ là một cái lối vào. Bản chất bãi biển phía sau đều bị trận pháp bao phủ. Từ ngoài nhìn vào thì hoang tàn dơ bẩn vô cùng. Nhưng đó chỉ là ảo ảnh. Bên trong là khung cảnh lộng lẫy xa hoa như một buổi lễ hội.
Chiếc xe nhanh chóng tìm được chỗ đậu. Trần Minh Quân vừa bước xuống xe thì có một tiểu nữ hài rất nhanh chạy đến.
“Tiên gia, tiên gia, xin hỏi ngài đã chọn tiểu đồng chưa? Xin hãy chọn ta, ta rất là thông minh, cái gì cũng biết, chạy lại nhanh, đảm bảo ngài sẽ hài lòng. Giá cả cũng rất rẻ, chỉ cần 100K một ngày thôi. Không cần bao ăn uống.”
Trần Minh Quân nghe tiếng nói thì nhìn lại. Hắn thấy một cô bé khoảng chừng 8 tuổi, gương mặt tròn, mắt to long lanh, tóc cột thành hai cây dừa. Đang dùng ánh mắt chờ mong nhìn hắn.
“Lý quản gia, tiểu đồng là cái gì?”
“Bẩm thiếu gia, chỗ này cơ bản là một cái nơi giải trí. Nhiều tu sĩ sẽ thuê một ít phàm nhân làm người hầu, phụ trách chạy việc vặt. Những người đó được gọi là tiểu đồng.”
Trần Minh Quân nghe xong thì đã hiểu. Hắn nhìn cô bé rồi hỏi.
“Bé con, bé tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Thưa tiên gia, ta tên là Thủy Ngân. Năm nay được 8 tuổi. Nhưng tiên gia xin hãy yên tâm, ta tuy nhỏ nhưng rất được việc. Chuyện vặt gì ta cũng có thể thay ngài đi làm.”
“Ồ, vậy sao! Được, vậy ta sẽ thuê bé. Trước tiên giới thiệu một chút nơi này cho ta nghe”
Cô bé nghe Trần Minh Quân đồng ý thì hoan hô một tiếng. Sau đó cái miệng như con chim sáo không ngừng giới thiệu cho Trần Minh Quân nghe về Đạo Hữu Đường Xa.
Từ miệng cô bé thì hắn đại khái biết được. Đạo Hữu Đường Xa cũng không phải chỉ có một chỗ. Nơi nào có tổ chức Đạo Hội Tán Tu thì đều có một trạm trung chuyển kiểu này.
Đạo Hữu Đường Xa do tổ chức gọi là Liên Minh Tán Tu Miền Nam thành lập và quản lý. Đứng đầu liên minh là Thập Đại Tán Tu. Hậu thuẫn phía sau là Ngũ Đại Tán Tiên.
Theo chỉ dẫn của cô bé, Trần Minh Quân nhanh chóng đi đến một căn nhà. Đây là nơi báo danh tham gia.
Những thứ cô bé nói, Lý Văn Cung cũng biết. Hắn đã nhiều lần tham gia. Có cái gì mà không biết. Nhưng thấy Trần Minh Quân muốn để cô bé làm việc thì hắn cũng không nói gì.
Trần Minh Quân đến nơi thì đã thấy một hàng dài chờ đợi. Có vẻ như mọi người đang xếp hàng báo danh. Hắn cũng định bước lên xếp hàng thì bị một người chặn lại.
“Tiểu tử, lần đầu hay sao?”
Tên này chỉ mặc một cái quần cộc, cởi trần. Cơ bắp săn chắc, mặt có một vết sẹo dài bên má trái. Bên hông còn vắt ba con dao găm.
Trần Minh Quân chưa có trả lời thì Lý Văn Cung đã nhanh chóng bước lên.
“Đừng có vô lễ với thiếu gia nhà ta”
Thấy người nói là Lý Văn Cung. Tên kia tỏ vẻ khinh thường.
“Thiếu gia sao? Nghe cũng thật là oai phong. Từ lúc nào con chuột nhắt họ Lý ông có thiếu gia? Hay là sắp chết cho nên đột nhiên ham muốn tiền tài, đi làm con chó cho một nhà giàu nào rồi?”
Nghe cách nói thì tên này dường cùng Lý Văn Cung nhận biết nhau.
“Mặt Sẹo, đừng có khinh người quá đáng. Ta nhận ai làm chủ là chuyện của ta. Chó khôn không cản đường, nhanh tránh ra đi.”
Nghe Lý Văn Cung nói vậy thì mấy người đang xếp hàng không khỏi bàn tán. Cái tên Mặt Sẹo này chẳng có cái gì ghê gớm. Thế nhưng lại là tay chân của Hỏa Lão, một trong thập đại tán tu. Nên người nào cũng nể mặt mà chấp nhận cho hắn chiếm một chút lợi ích nhỏ.
Tuy Đạo Hữu Đường Xa không cho phép gây ra án mạng. Thế nhưng đánh nhau tàn tật cũng không phải là không thể. Kém nhất thì cũng có thể bị tên này chơi xấu, mất cơ hội đi ra đảo.
Nghe Lý Văn Cung chửi thẳng mặt. Tên Mặt Sẹo hơi sững sờ, sau đó thì cười to.
“Ha ha ha … Tốt cho một câu chó khôn không cản đường. Xem ra lần trước ăn đòn chưa đủ nên con chuột nhắt này đã sớm quên.”
Hắn vừa nói xong thì đã làm ra động tác. Chỉ thấy nấm đấm của hắn được chân khí gia trì. Sau đó tung một cú đấm khoảng cách gần đến vị trí bụng của Lý Văn Cung.
Thế nhưng nấm đấm vừa di chuyển thì đã dừng lại, không thể cử động được thêm.
“Lý quản gia, sau này cấm cãi nhau với chó. Con chó nó cắn ngươi, không lẽ ngươi đi cắn lại. Lo đi xếp hàng báo danh đi”
Nhìn thấy Mặt Sẹo đột nhiên đứng im bất động. Lý Văn Cung đã biết là thiếu gia ra tay. Hắn nhanh chóng đáp.
“Dạ vâng thiếu gia, thuộc hạ đã nhớ rõ”
Trần Minh Quân nói xong thì đi trở ra bên ngoài. Tìm một cái bàn không người rồi ngồi xuống. Cô bé cũng rón rén theo sau. Còn tên Mặt Sẹo thì vẫn cứ đứng ở đó, làm tư thế chuẩn bị đánh người, nhưng bất động như tượng.
Cô bé đi đến bên cạnh Trần Minh Quân, gương mặt đầy lo lắng mà nói nhỏ.
“Tiên gia, ngài nên đến xin lỗi người kia đi. Chỉ cần cho hắn một chút lợi ích là được. Ta sợ ngài sẽ bị hại chết.”
Trần Minh Quân nghe vậy thì nhìn cô bé rồi hỏi
“Tại sao bé con lại nói vậy?”
“Tiên gia, ngài không biết đó thôi. Tên đó là tay chân của Hỏa Lão. Một trong Thập Đại Tán Tu. Bình thường rất hay là ngang ngược. Chuyên môn đi thu bảo kê mọi người đến báo danh. Những ai không nể mặt thì đều có khả năng không thể tham gia Đạo Hội. Xấu hơn còn nguy hiểm tính mạng.”
“Ồ, tại sao người biết nhiều như vậy?”
“Tiên gia, nhà ta ở gần chỗ này. Trước đây, anh trai ta dẫn ta tới nơi này làm tiểu đồng. Mục đích là muốn ta tiếp xúc nhiều tiên gia, để có thêm hiểu biết. Một năm trước, anh trai ta đắc tội với tên đó. Về sau thì không thấy tin tức nữa.”
“Còn có chuyện như vậy?”
“Đúng vậy tiên gia. Tranh thủ lúc này, ngài nhanh chóng xin lỗi đi.”
Cô bé nói chuyện lâu lâu lại liếc nhìn Mặt Sẹo. Nhưng tên đó vẫn cứ đứng yên ở đó. Cô bé bắt đầu tỏ ra nghi hoặc. Rất nhiều người cũng bắt đầu nghi ngờ.
Thậm chí có một số tán tu biết điều, có kinh nghiệm, khi đến xếp hàng đã chủ động dâng lên thành ý cho tên kia. Nhưng tê đó vẫn cứ như vậy đứng yên một chỗ. Mặc dù nghi hoặc nhưng không ai dám hỏi gì.
Trần Minh Quân đã dùng niệm lực phong tỏa tên đó. Chớp mắt hắn cũng sẽ không làm được, nói gì di chuyển.
Đúng lúc này, một tiếng nói vang lên ở bàn bên cạnh.
“Vị tiểu huynh đệ này, không biết xưng hô thế nào?”
Đó là một người trung niên. Mày kiếm, mắt phượng, gương mặt góc cạnh, tóc để hơi dài. Đầu đội khăn đóng, người mặc áo dài họa tiết cổ xưa. Nhìn người này sẽ làm ta có cảm giác vừa uy nghiêm vừa thân thiện lại vừa cổ điển.
Trần Minh Quân cũng lịch sử đáp lễ.
“Tiểu tử tên Trần Minh Quân, không biết vị đạo huynh đây có gì chỉ giáo?”
“Ha ha ha, xin tự giới thiệu, ta họ Huỳnh tên Thiên. Chỉ giáo thì không dám. Ta còn không có cái bản lĩnh như tiểu huynh đệ đây. Chỉ là thấy người trẻ tuổi tài cao, có lòng ái mộ. Mạn phép cho ta qua ngồi cùng bàn trò chuyện được không?”
“Đạo huynh đã quá lời, xin cứ tự nhiên”
“Tốt, ta cũng không khách sáo”
Huỳnh Thiên nhanh chóng đi qua. Tay cầm một bình trà và hai cái chung. Hắn rót đầy hai chung trà rồi hướng Trần Minh Quân nói.
“Tiểu huynh đệ, xin phép mời huynh đệ một chung trà. Bởi vì sư môn không cho phép ăn thịt uống rượu, xin tiểu huynh đệ thông cảm.”
“Đạo huynh, nếu đã có lòng kết giao thì không nên nói mấy lời khách sáo như vậy. Tiểu đệ xin mời.”
“Ha ha ha, tốt!”
Nói rồi hai người cùng nâng ly uống cạn.
“Tiểu huynh đệ, không biết ngươi đã làm gì tên đó vậy. Ta thực sự rất tò mò. Ta nhìn tên đó rất là chướng mắt. Nhưng bởi vì sư môn, ta không thể đụng tới tên đó được. Thực sự rất là khó chịu.”
“Đạo huynh xin thứ lỗi. Chuyện này ta không thể nói được. Bởi vì sư môn không cho phép.”
“Vậy sao, thật là đáng tiếc. Nếu đã vậy thì không nên nói. Tôn sư trọng đạo thì mới đáng mặt nam nhi. Nói cho tiểu huynh đệ biết, ta vốn nghiện rượu. Nhưng từ khi bái nhập gia sư, vì lệnh cấm mà phải ráng nhịn.”
“Đạo huynh thật là một người tôn sư trọng đạo. Tiểu đệ lấy làm kính trọng.”
“Tiểu huynh đệ, không biết sư môn của đệ là gì?”
“Tiểu đệ là người của Thất Sơn Tiên Môn. Còn đạo huynh thì sao?”
“Thất Sơn Tiên Môn? Thứ lỗi cho ta ngu dốt, chưa nghe qua. Không biết Thất Sơn có phải nói đến vùng bảy núi An Giang không? ”
“Tông môn lánh đời, thế gian ít người biết đến. Đạo huynh không biết cũng không phải chuyện gì lạ.”
“Thì ra là vậy. Xem ra là ta đã quá cô lậu quả văn rồi. Về sau chắc phải thường xuyên ở bên sư phụ tu hành thêm. À phải rồi, xin lỗi tiểu huynh đệ. Ta quên nói, sư môn của ta là Hòa Hảo, tu hành và hướng phật. Bổn đạo của ta ở thế tục tin chắc tiểu huynh đệ cũng đã biết.”
Trần Minh Quân nghe thì ánh mắt sáng lên
“Đạo huynh, nói như vậy. Sư phụ của đạo huynh có phải là đức giáo chủ?”
“Không sai. Sư phụ ta quanh năm không thấy mặt. Lão nhân gia ông ấy cứ đi khắp mọi nơi khuyến thiện và giúp đỡ người dân. Thân phận thay đổi liên tục. Ta bái sư đã hơn 30 năm, nhưng gặp mặt sư phụ không quá 5 lần. Lần Đạo Hội này, ta nghe nói sư phụ sẽ đến. Nên mới có ý đi tham gia.”
“Thì ra là vậy”
“Tiểu huynh đệ, có thể đồng hành cùng ta trong kỳ đạo hội này hay không?”
“Dĩ nhiên là không có vấn đề gì”
“Tốt.. vậy mời tiểu huynh đệ một chung trà nữa”
“Mời đạo huynh!”