Mục lục
Thất Sơn Tiên Môn - Trần Minh Quân (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiệc tùng đã xong. Mọi người về nhà chuẩn bị để bắt đầu tiến hành luyện thể. Trần Minh Quân thì trở về chính điện ở Ngọa Long Sơn để tiếp tục nghiên cứu công pháp và tu luyện.

Lần này thì Như ý còn chưa muốn tiếp tục luyện thể. Nàng ngỏ ý muốn giúp Trần Minh Quân quy hoạch kiến trúc toàn bộ tông môn. Trần Minh Quân nghe thế thì hết sức vui mừng mà đồng ý.

Như Ý lập tức được Hư Linh đưa đi quan sát toàn cảnh để bắt đầu kiến tạo. Trần Minh Quân không vội quay lại chính điện mà tiến đến khu rừng đang có mấy trăm tên tù binh.

Hắn quan sát thấy mấy trăm người bây giờ đã được chia làm 20 đội ngũ. Đa số là theo gia tộc mà phân ra. Cũng có một số tán tu hợp lại với nhau.

Mặc dù chia nhóm ra nhưng tổng thể thì vẫn ở gần nhau. Ẩn ẩn còn hình thành một vòng tròn kín hỗ trợ lẫn nhau.

Bởi vì cách đây không lâu bọn họ vừa tao ngộ với dã thú rất khủng bố. Đó là một loài động vật săn mồi. Ngoại hình trông giống loài hổ nanh kiếm, nhưng lại to lớn như một con voi. Tốc độ di chuyển khá nhanh nhẹn. Toàn thân bao trùm bởi lông mao màu trắng như tuyết. Bốn bàn chân đều là móng vuốt sắc bén.

Nó bất ngờ từ trong góc khuất lao ra giết chết một người. Sau đó nhờ vào sự phối hợp của các võ sĩ thì mới giết chết được nó. Cái giá là tổng số 5 người đã chết.

Xác của con dã thú đã trở thành bữa ăn của đám tù binh này. Hiện tại bọn họ đang phân công canh gác và xây dựng chỗ ở tạm thời. Người không mai thì đã được an táng. Lúc này tên tiên thiên võ sĩ duy nhất trong đám người mới hô to:

“Tất cả mọi người nghe đây. Chúng ta đều đã mạo phạm tới Thượng Tiên. Nhưng Thượng Tiên đã không trực tiếp giết chúng ta mà mang chúng ta đến đây. Đây là cho chúng ta một cơ hội. Cũng có thể nói là thử thách chúng ta. Chúng ta tại đây phải đoàn kết cùng vượt qua thời gian này. Xem như là chuộc tội và cũng đồng thời để chứng minh giá trị của chúng ta. Nếu may mắn được Thượng Tiên công nhận, trở thành người hầu của Thượng Tiên. Thì đối với chúng ta chính là cơ duyên to lớn. Những người đã chết xem như là đã chuộc tội. Thượng Tiên cũng không có truy cứu lên đầu người nhà chúng ta. Tất cả đã hiểu rõ chưa?”

Cả đám đều đồng thanh hô to

“Chúng ta đã hiểu rõ”

Sau đó cả đám lại thành tâm hướng lên trời cao mà quỳ lại một cái:


“Chúng ta cảm tạ Thượng Tiên rộng lượng. Cảm tạ đã cho chúng ta một cơ hội. Chúng ta nhất định sẽ không để Thượng Tiên thất vọng.”

Không khí ảo não vì có người chết nhanh chóng biến mất, thay vào đó là không khí sục sôi ý chí chiến đấu. Tất cả đều một lòng một dạ muốn chứng tỏ bản thân, hi vọng được lọt vào pháp nhãn của Thượng Tiên.

Nhìn một lúc thì Trần Minh Quân thu lại ánh mắt. Hắn mỉm cười hài lòng rồi rời đi. Đồng thời bảo Hư Linh chú ý đám người này một chút. Chỉ cần không chết người nữa là được. Còn bị thương hay tàn phế cũng không cần can thiệp. Hắn quay lại chính điện và nhanh chóng đi vào trạng thái nghiên cứu công pháp cùng tu luyện.

...

Thiên Cấm Sơn

Giữa trưa, bầu trời trong vắt, đây là thời điểm đứng tại điện Bồ Hong trên đỉnh Thiên Cấm Sơn có thể ngắm nhìn cảnh sắc rõ nét dưới chân núi.

Tại một khung đường từ hồ Thủy Liêm lên điện Bồ Hong. Từng đám đông du khách không ngừng lên xuống để tham quan và dâng hương.

Lẫn trong đám đông người tham quan, có năm bóng người ăn mặc đơn sơ giản dị. Một loại trang phục giống trang phục phật tử tại gia nhưng lại có màu xanh dương. Trong năm người, có hai người trung niên, nhìn bề ngoài chắc cũng đã ngũ tuần. Ba người còn lại là hai nam một nữ, tất cả đều khoảng từ 20 đến 30 tuổi. Nhìn có vẻ như là hai trưởng bối dẫn theo hậu bối đi đâu đó. Tất cả bốn nam “đạo sĩ” đều để tóc dài và búi lên cao.

Lúc này, một trong hai người trung niên mới lên tiếng:

“Tiểu Thiên, một lát nữa gặp thầy Lý thì nhớ không được nháo sự như thế này có hiểu không?”

Tiểu Thiên là tên cô gái duy nhất trong nhóm người, có vẻ như cũng là người có bối phận nhỏ nhất. Dù mặc trang phục tu sĩ, nhưng nhìn vẻ ngoài hoạt bát và luyến trần thế kia thật làm người ta có cảm giác hơi không phù hợp. Cô nàng hết ngó đông lại ngó tây, hết hỏi người này tới hỏi người kia. Lại không ngừng thích thú tìm hiểu đủ thứ món đồ mà hàng quán bán quanh đường. Làm người ta cảm giác như một cô gái từ thâm sơn cùng cốc mới xuống núi lần đầu.

Nhìn thấy như vậy thì vị trung niên còn lại không khởi mỉm cười. Ông vỗ vỗ vai đồng bạn của mình rồi nói:

“Lão Tam à Lão Tam, Tiểu Thiên ít đi ra ngoài, tuổi cũng còn trẻ, thông cảm cho con bé một chút đi. Lần này xem như một dịp tốt cho con bé học hỏi kinh nghiệm”

Người được gọi Lão Tam thở dài lên tiếng:

“Haizz.. ta chỉ sợ con bé làm thầy Lý không vui dẫn tới lở chuyện thôi. Ai mà không biết thầy Lý là người thích yên tĩnh. Đặc biệt không ưa những người nói nhiều hoặc hay ngó tới ngó lui đồ đạc chỗ ở của ông ấy.”

Một lúc sau thì năm người tách ra khỏi dòng người, đi vào một đường mòn rất ít khi có người đi lại. Len lỏi qua những cành cây ngọn cỏ, vòng quanh rất nhiều đường đá trắc trở thì họ mới nhìn thấy một ngôi nhà tranh.

Phía trước ngôi nhà đang ngồi đó một ông lão tiên phong đạo cốt. Tóc trắng, râu trắng, toàn thân trang phục đạo sĩ giống năm người này nhưng lại là màu trắng. Đó là người mà họ gọi là thầy Lý. Cũng là người mà Hư Linh trước đây có nhắc tới, một trong ba người võ sĩ thông mạch đỉnh phong trên Thiên Cấm Sơn. Nghe cách xưng hô thì đây chính là vị làm thầy thuốc.

Hai người trưởng bối trong nhóm nhanh chân bước lên phía trước, hai tay chắp lại đồng loạt lên tiếng:

“Tiểu bối xin ra mắt Lý tiền bối”

Nghe có người chào hỏi, thầy Lý lúc này mới dời ánh mắt khỏi quyển sách đang đọc mà ngó lên phía trước. Khi nhìn rõ người đến thì mới đạm bạc gật đầu, hiển nhiên là có nhận biết. Sau đó chỉ nghe thầy Lý không nhanh không chậm nói:

“Các ngươi đến quá sớm rồi. Tuần sau mới có thông tin cho kỳ đạo hội tán tu năm nay.”

Nghe vậy thì người được gọi là Lão Tam vẫn cung kính cười nói:

“Không sao đâu Lý tiền bối. Là chúng tôi cố ý đến sớm phòng ngừa bất trắc. Còn có,... đây là chút thành ý của nhà chúng tôi, xin kính lên Lý tiền bối thay cho lời cảm ơn.”

Vừa nói hắn vừa lấy trong người ra một cái hộp gỗ, mở nhẹ nắp hộp rồi đặt lên trên bàn tre. Thầy Lý cũng chỉ nhìn lướt qua vật ở bên trong cái hộp gỗ. Sau đó hắn chuyển dời ánh mắt đến quyển sách đang đọc rồi tỏ vẻ hờ hững nói tiếp:

“Được rồi, lời cảm ơn này ta sẽ nhận. Các người cứ xuống núi tìm chỗ ở tạm đi. Đến chủ nhật tuần sau thì hãy quay lại đây.”

Nhưng tên được gọi là Lão Tam kia lại tiếp tục nói:

“Lý tiền bối, có chút việc xin nhờ sự giúp đỡ của Lý tiền bối. Đây là ba đứa hậu bối nhà ta, bọn chúng chỉ mới chập chững bước vào nội khí.”

Nói rồi hắn đưa ánh mắt ra hiệu, ba người trẻ tuổi hiểu ý liền bước lên cung kính:

“Hậu bối Tiểu Quang (Tiểu Minh) (Tiểu Thiên) xin ra mắt Lý tiền bối”

Thầy Lý không hiểu gì, thấy vậy chỉ gật đầu xem như đáp lễ, hắn nhìn tên Lão Tam kia rồi hỏi:

“Ý người là gì?”

Lão Tam lúc này mới nói tiếp:

“Dạ thưa tiền bối, nhà chúng tôi muốn bọn tiểu oa nhi này có cơ hội mở rộng tầm mắt và học hỏi kinh nghiệm. Không biết danh ngạch năm nay có thể cho nhà chúng tôi thêm 3 cái không? Dĩ nhiên là nhà chúng tôi cũng có thêm chút thành ý để đổi lấy số danh ngạch này.”

Hắn lại lấy trong người ra thêm một cái hộp gỗ có phần to hơn hộp gỗ lúc nãy. Nhẹ nhàng mở nắp ra rồi lại đặt lên bàn tre.

Thầy Lý nghe nói xin thêm danh ngạch thì hơi nhíu mày. Nhưng sau đó thấy đối phương đặt xuống một cái hộp gỗ thì cũng hơi hòa hoãn một chút. Hắn đưa ánh mắt nhìn vào trong hộp gỗ. Có thể nhìn thấy ánh mắt của hắn hơi có chút lửa nóng, nhưng nhanh chóng bị đè xuống. Hiển nhiên là “thành ý” bên trong hộp gỗ làm hắn khá hài lòng.

“Chuyện này khó mà nói trước, ta không đảm bảo, nhưng sẽ thử. Còn được hay không thì còn phụ thuộc vào người đưa tin. Nếu lúc đó không được thì có các người có thể thu lại thành ý này.”

“Thầy Lý quá lời, đây là nhà chúng tôi kính biếu cho ngài. Chỉ cần ngài thay nhà chúng tôi mở lời là được. Còn thành bại xem như vận số của nhà chúng tôi vậy.”

Thầy Lý nghe xong thì tỏ vẻ hài lòng, nhìn đám người này càng thêm vừa mắt. Hắn lúc này mới hòa khí hơn mà nói:

“Đã như vậy ta cũng không làm cao. Thành ý này ta nhận. Chuyện đó ta sẽ ra thêm một chút sức.”

“Xin chân thành cảm tạ thầy Lý rất nhiều”

“Ừ, được rồi. Ta còn chuyện cần nghiên cứu. Các ngươi xuống núi tìm nơi ở mấy ngày này đi. Nhớ là chủ nhật quay lại đây, qua hết ngày chủ nhật thì xem như tự bỏ phần mình.”

Tên Lão Tam lại cung kính:

“Vâng, không làm phiền Lý tiền bối nữa. Chúng tôi cáo từ trước.”

Nói rồi hắn mang theo đám người theo đường cũ trở ra. Một lúc sau thì đã ra lại con đường đông tấp nập du khách. Lúc này cô gái tên Tiểu Thiên mới lên tiếng:

“Tam thúc, ngày thấy đó, con rất là nghe lời. Hay là tam thúc ngày cho con ở trên đây chơi một lát nhé. Con hứa khi hoàng hôn xuống thì con sẽ xuống núi tìm các ngài.”

Lão Tam thấy vậy cũng chỉ cười khổ, con bé thật quá ham chơi. Hắn hỏi ý kiến người kia:

“Lão Tứ, ngươi thấy có được không? Tình hình mấy ngày nay ta sợ có bất trắc.”

Lão Tứ cười hiền hòa:

“Chúng ta cũng không cần lo lắng quá, con bé cũng chỉ đi chơi như du khách thôi. Có thể để Tiểu Quang và Tiểu Minh đi cùng. Như vậy có gì cũng có thể nhắc nhở con bé.”

“Haizz.. thôi được rồi. Nghĩ cũng tội nghiệp bọn chúng, có mấy khi được đi ra bên ngoài.”

Nghe thế thì Tiểu Quang và Tiểu Minh trong mắt toát lên vẻ vui mừng. Mặc dù lúc nào cũng tỏ ra bình thản, nhưng tuổi trẻ ai mà không tò mò ham chơi. Nhất là đối với những người ít được tiếp xúc với xã hội.

Lão Tứ nhìn ba hậu bối của mình rồi nói:

“Các con hãy nhớ kỹ, bản thân chỉ là một người bình thường đi tham quan. Tuyệt đối không được hành động hay ăn nói linh tinh gây chú ý. Đúng 17 giờ chiều phải lập tức xuống núi. Ta với Tam thúc các con sẽ đi tìm khách sạn rồi gửi địa chỉ cho các con qua điện thoại.”

Thế rồi ba thanh niên trẻ thì hăng hái đi dạo chơi, hai người trưởng bối thì đi xuống núi.

Tại căn nhà tranh của thầy Lý. Không lâu sau khi nhóm người này rời đi thì cũng có lần lượt nhiều nhóm người khác cũng tiến đến. Toàn bộ đều đến chào hỏi, gửi một chút thành ý, sau đó lại cáo từ để đi tìm chỗ ở tạm dưới chân núi.

Thật tình bọn họ không biết. Bọn họ sắp vô tình oan ức trở thành tù binh của Trần Minh Quân.

...

Trăng đã lên cao

Trần Minh Quân đang tập trung nghiên cứu công pháp thì dừng lại. Bởi vì hắn đã chạm tới cực hạn. Công pháp bây giờ đã đạt 72%. Đó là kết quả của tất cả phân đoạn MAX trị số mà ra.

“Hư Linh, có lẽ cực hạn công pháp của Hư Tôn Giả chỉ có thể đạt tới 72%. Nếu ta đoán không nhầm, cho dù ta có thay đổi phương hướng vận hành thì kết quả cuối cùng chắc chắn cũng chỉ có khoảng 72% không hơn kém nhiều.”

“Bẩm chủ nhân, đúng như chúng ta từng thảo luận. Công pháp vốn dĩ không đầy đủ cho nên không thể đạt hiệu quả tối đa. Có lẽ đã đến lúc để ngài tìm tất cả ẩn huyệt trên đại chu thiên. Sau đó dựa theo tổng số huyệt đạo mới để phân phối lại cách vận hành chu thiên.”

“Ừ, ta cũng đã định từ giờ sẽ tập trung khai mở toàn bộ huyệt đạo ở đại chu thiên, bao gồm ẩn huyệt. Sau đó mới tiếp tục cải thiện công pháp. Hiện giờ công pháp cấp 8 hạn chót cũng đã là rất tốt rồi.”

“Chủ nhân, ta đề nghị ngài nên khai mở một số huyệt đạo phân bố toàn thân. Ví dụ như bàn chân, đầu gối, đùi, bàn tay, khuỷu tay và nhiều bộ vị khác nữa. Những huyệt đạo này sẽ giúp ngài có thể học tập một số võ kỹ giống như chiêu Nhất Dương Chỉ mà ngài đã tự học. Ta đặc biệt kiến nghị ngài học thêm một môn thân pháp, một môn quyền pháp, một môn cước pháp, cuối cùng là một môn phòng thủ võ kỹ sử dụng chân khí.”

Trần Minh Quân cũng không phản bác. Chỉ lo tu luyện thì cũng chỉ được nội công thâm hậu thôi, thực chiến sẽ chẳng làm được gì. Chẳng lẽ chỉ sử dụng mỗi Nhất Dương Chỉ như súng, cứ thế mà bắn liên thanh.

“Ừ, ngươi nói đúng. Có lẽ mấy ngày tới ta phải đi một chuyến Công Pháp Cung rồi”

“Thưa chủ nhân, còn chuyện này nữa. Hôm nay có rất nhiều tu sĩ đến Thiên Cấm Sơn. Bọn họ đều đi gặp một người trên núi. Sau đó thì xuống núi và thuê khách sạn ở lại. Ta không phát hiện bọ quan sát nhà của ngài cho nên chưa có hành động gì. Cũng không loại trừ khả năng đám này đến điều tra sự mất tích của nhóm người trước đó.”

Trần Minh Quân hơi suy nghĩ một chút rồi hỏi Hư Linh:

“Bọn họ đều lên núi gặp một người sao? Đó là người nào?”

“Bẩm chủ nhân, chính là một trong ba tu sĩ trên Thiên Cấm Sơn mà ta đừng nói với ngài.”


Nghe vậy, Trần Minh Quân hơi trầm ngâm. Hắn đang thận trọng suy nghĩ, nhưng rồi cũng ra quyết định an toàn là trên hết.


“Tiếp tục theo dõi thêm ba ngày nữa. Để tất cả đông đủ rồi lại bắt hết vào đây, bao gồm tên tu sĩ trên Thiên Cấm Sơn. Cẩn thận đừng làm ai bị thương.”


“Vâng thưa chủ nhân”


Nói rồi thì Trần Minh Quân lại tiếp tục bắt đầu khai mở huyệt đạo. Ưu tiên của hắn là ẩn huyệt, bởi vì nó có tác dụng trợ giúp tinh thần lực và linh hồn lực. Từ đó mà quá trình khai mở huyệt đạo có thể tiến hành nhanh hơn. Bởi vì không cần thời gian nghỉ ngơi hồi phục tinh thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK