Một chiếc cano đang lướt đi trên mặt nước. Tốc độ không nhanh, không chậm. Hướng từ phà Năng Gù đi về Long Xuyên.
Trên cano chỉ có hai thiếu nữ. Đều xinh đẹp như hoa. Một người khoảng 28 tuổi, người còn lại khoảng 17 tuổi. Cả hai mặc một chiếc váy trắng, dài tới gót chân. Họa tiết và trang trí giống hệt nhau. Tại vị trí trái tim có thêu một chữ “Nữ”. Rõ ràng là một loại đồng phục.
“Sư tỷ, tại sao chỉ là một đám tán tu và gia tộc nhỏ mà trưởng môn lại có vẻ quan tâm như vậy. Còn chạy từ Thái Bình vào tận đây nữa chứ?”
“Tỷ cũng như muội, có biết gì nhiều hơn đâu. Chỉ nghe sư phụ truyền về mệnh lệnh thì làm thôi. Nếu không phải sư phụ đang không có mặt, còn lâu mới đến lượt chúng ta đi đón trưởng môn”
“Sư tỷ, chúng ta ít khi được ra ngoài. Trưởng môn thì phải tới chiều mới đến Long Xuyên. Thời gian còn rất nhiều, một lát chúng ta đi vòng qua làng nổi cù lao Mỹ Hòa Hưng tham quan được không?”
“Chuyện này …”
“Đi mà sư tỷ, tỷ biết là muội rất thích những ngôi nhà nổi trên sông mà. Bất quá, muội hứa là trở về sẽ siêng năng tu luyện hơn, được không?”
“Muội đó, chỉ giỏi làm nũng thôi. Thôi được rồi, nhưng chỉ được ngắm nhìn. Không được tiếp xúc với người dân. Sư phụ đã dặn dò kỹ, nếu không cần thiết thì không nên nói chuyện quá nhiều với người dân.”
“Sư tỷ an tâm, muội cũng chỉ muốn tham quan mà thôi.”
Ở bên dưới mặt sông, có một sinh vật đang theo sát chiếc cano. Tốc độ không kém hơn chút nào. Đồng thời giữ một khoảng cách rất tốt với chiếc cano.
Chiếc cano rất nhanh đã đến ngã ba. Nơi sông Hậu được chia cắt bởi cù lao Mỹ Hòa Hưng. Sau đó, cano rẽ trái để tiến vào khu vực có nhiều nhà nổi nuôi cá trên sông Hậu.
Khi đến khu vực làng nổi gần cồn Hảo Vọng. Chiếc cano di chuyển chậm lại rồi dừng hẳn.
“Woa.. thật là thích quá đi. Mỗi ngày đều lênh đênh trên sông, Không biết cảm giác sẽ thế nào. Nếu có cơ hội muội nhất định sẽ thử.”
Thiếu nữ nhỏ tuổi cứ liên tục ngắm nhìn, chạy qua chạy lại trên cano. Ngây thơ khả ái như một đứa trẻ.
Từ khi còn rất nhỏ thì cô bé này đã tham gia vào Nữ Quyền Môn chi nhánh An Giang. Rất ít được ra ngoài. Kể cả việc học văn hóa cũng đều tại môn phái. Cho nên đối với thế tục rất là tò mò hiếu kỳ.
Ở bên dưới lòng sông, sinh vật kia đưa mắt nhìn chiếc cano. Tròng mắt liên tục xoay chuyển, đang suy nghĩ điều gì đó. Có vẻ như nó đang phân vân.
Lúc này, tiểu cô nương đứng ra sát mép cano. Với tay vẫy vẫy ra đằng xa chào người dân. Người dân làng nổi đã quen có nhiều du khách tới lui nên rất nhiệt tình vẫy tay chào lại.
Nhìn thấy tiểu cô nương sát mép cano, sinh vật bên dưới mặt nước giống như đã mất đi lý trí. Đôi mắt của nó đỏ ngầu nhìn chăm chăm tiểu cô nương. Sau đó phóng thật mạnh lên.
“Sư muội, ta đã nói gì? Không nên giao tiếp với người dân.”
Tiểu sư muội nghe sư tỷ nói thì chu cái miệng ra, rồi quay người lại, rời khỏi mép cano. Vừa lúc đó thì sinh vật kia cũng rời khỏi mặt nước phóng lên. Nó há cái miệng đầy răng nhọn cắn mạnh một phát, nhưng đã trượt con mồi.
Thân hình của nó va vào cano. Chiếc cano bị hất tung lên. Hai thiếu nữ cũng vì thế mà bị văng ra khỏi cano. Sự việc bất ngờ làm cho hai thiếu nữ giật mình.
Người sư tỷ có vẻ lão luyện hơn. Chỉ hơi chút giật mình thì đã làm ra động tác. Cô ta xoay chuyển thân hình, đạp mạnh mũi chân xuống mặt nước, tạo ra một lực đẩy làm cả người tiến về phía trước. Một tay bắt lấy tiểu sư muội, tay còn lại thì tung ra một chỉ chân khí trộn lẫn linh khí về phía con quái thú.
Chỉ lực va chạm trực tiếp lên thân con quái thú. Trúng ngay đuôi của nó. Làm một mảng vảy bị tróc ra.
Người sư tỷ cũng không tiếp tục dây dưa. Sau khi tung ra một chỉ thì đã xoay chuyển thân hình, ngã người song song với mặt nước. Rồi liên tục đạp chân xuống nước, mượn lực phóng đi. Tốc độ rất nhanh, khi con quái thú rơi lại xuống nước thì hai tỷ muội đã tiến vào cồn Hảo Vọng.
…
Khách sạn Ánh Sao Đêm,
Trần Minh Quân đã đưa cả nhà trở lại bên trong không gian châu.
Tại Long Xuyên xem như đã không còn chuyện gì cần làm. Trần Minh Quân dự định tối nay sẽ xuất phát trở về Tri Tôn. Rồi đi thẳng ra Kiên Giang.
Nhưng trước đó, hắn sẽ thử xem có lôi ra được Trường Mầm Non hay không. Hắn dựa theo những gì Chú Năm nói mà làm. Sau đó cũng thả Chú Năm và một số tên đàn em làm nhiệm vụ liên lạc ra lại cồn Phó Ba làm mồi.
Nhưng kết quả dĩ nhiên là không thu được gì. Có lẽ việc hắn bắt đám người “chăn vịt” và giải thoát “đàn vịt” đã lọt vào tai mắt của Trường Mầm Non.
Chuyện này tạm thời đã không còn phương hướng. Hắn cũng không phải chuyên gia trinh thám, không thể từ không mà suy ra có được. Hắn thu đám người Chú Năm trở lại không gian châu. Chờ xử lý sau.
Trần Minh Quân tạo ra nhiều hồ sơ giấy tờ, mô tả những gì Chú Năm nói. Sau đó gửi nặc danh đến trụ sở công an. Lực lượng chức năng có nghiệp vụ chuyên môn tốt hơn, sẽ nhanh chóng giải quyết được vụ này.
Còn bản thân hắn, đến địa phương nào mà phát hiện trẻ em ăn xin. Hắn sẽ giải quyết hết tại chỗ. Hắn không thể chạy khắp cả nước, nhưng tối thiểu những nơi hắn đến thì hắn sẽ không bỏ qua.
Bây giờ mọi chuyện đã lắng xuống. Trần Minh Quân trở về khách sạn. Dự định là khởi hành đi luôn về Tri Tôn.
Chưa về đến nơi. Từ xa hắn đã thấy rất nhiều du thuyền đang không ngừng rời bến. Phương hướng là nhánh sông Hậu giáp ranh với Đồng Tháp.
Hắn đưa mắt nhìn ra sông Hậu. Rất nhiều tàu thuyền khác cũng đang tiến về phương hướng đó. Trong đó còn có rất nhiều tàu cứu hộ và tàu cảnh sát đường thủy. Dường như sông Hậu đã có chuyện gì đó xảy ra.
Trần Minh Quân nổi lên lòng tò mò, dù sao cũng không có gì để làm. Hắn liền cho không gian châu tiến về hướng các tàu thuyền tập trung.
Hắn cố tình đến gần một du thuyền đông người để nghe ngóng. Nghe đám người nói là gần làng nổi xuất hiện quái thú, từ dưới sông Hậu phóng lên làm lật một chiếc cano của du khách.
Rất nhanh, khi đến gần khu vực cồn Hảo Vọng. Hắn nhìn thấy tàu thuyền đang tập trung tìm kiếm cứu nạn. Trần Minh Quân nhìn ngó xung quanh, hắn cũng muốn tiện tay cứu được ai thì cứu. Mạng người quan trọng. Nhưng Hư Linh bổng lên tiếng nói với hắn.
“Chủ nhân, khu vực này có khí tức của long tộc huyết mạch!”
Trần Minh Quân hơi có chút giật mình. Cũng may, tâm cảnh của hắn đã đột phá. Rất nhanh thì hắn bình tĩnh hỏi lại.
“Hư Linh, ngươi không lầm đó chứ? Làm sao ở đây có long tộc được?”
“Quả thật không sai, tuy nhiên huyết mạch này rất là yếu, đã gần như là tiếp cận dã thú. Chắc là một chi long tộc tạp nham nào đó. Thế nhưng, đối với dân chúng bình thường, cũng sẽ là tai nạn. Bởi vì long tộc tạp nham rất thích ăn thịt nhân loại. Nhất là người tu luyện.”
“Hư Linh, sự việc trọng đại. Người có thể xác định vị trí đầu tạp long này không?”
“Bẩm chủ nhân, ta chỉ cảm nhận được khí tức còn lưu lại. Có chiến đấu đã xảy ra ở đây, làm nó bị thương chảy máu. Tuy nhiên, dường như không có ai bị nguy hiểm tính mạng cả.”
“Hư Linh, có cách nào để niệm lực của ta có thể từ bên trong này truyền ra ngoài không? Ta cảm thấy mỗi lần ở bên trong không gian châu thì hết sức bó tay bó chân. Chỉ có thể trơ mắt ra mà nhìn”
“Bẩm chủ nhân, bản thân ta còn không biết sự tồn tại của niệm lực. Thậm chí còn không thể cảm ứng được niệm lực. Làm sao mà biết câu trả lời đây.”
“Haizz.. chắc là lại cần ta tự mình tìm hiểu nữa rồi”
“Chủ nhân, trước tiên cần tìm ra đầu tạp long này. Để nó tự do ở ngoài này rất là nguy hiểm cho người dân thường”
“Ừ, ngươi nói đúng”
Trần Minh Quân liền làm ra quyết định. Hắn di chuyển ngược theo theo sông Hậu để tìm kiếm.
Còn công việc của đội tìm kiếm cứu nạn, trên cơ bản là vô ích mà thôi. Bởi vì chỗ này không có một nạn nhân nào còn bên dưới nước cả.
Không mất quá nhiều thời gian, tại vị trí gần bến đò Rạch Gộc. Cách địa điểm lúc nãy khoảng 13km. Hư Linh đã nhìn thấy được một sinh vật kỳ lạ.
Nhìn sơ qua sẽ tưởng nó là một con cá sấu. Phần mõm của nó rộng hơn cá sấu. Từ hai lỗ mũi kéo dài lên tới gần trán là một màu đỏ tươi. Toàn thân bao bọc bởi một lớp vảy cá màu nâu đen. Trơn bóng chứ không có sần sùi như da cá sấu.
Đôi mắt của nó có tròng màu đỏ. Cuối phần đuôi hơi xòe ra, có một phần giống đuôi cá chép. Tổng cộng có 5 cái chân. Được sắp xếp xen kẽ cách đều nhau chứ không đối xứng hai bên. Bàn chân có móng vuốt sắc nhọn như của chim ưng.
Sinh vật này dài khoảng 6 mét, đang ẩn nấp sâu bên dưới lòng sông. Dường như là nó cảm nhận được nguy hiểm nên nằm im bất động.
Dưới sự chỉ dẫn của Hư Linh, không gian châu tiến vào lòng sông. Đến gần sinh vật kia mới dừng lại. Ngôn Tình Sủng
“Chủ nhân, ngài có nhận ra sinh vật này không?”
“Có, đây là một loài rồng đất. Có thể hoạt động cả dưới nước lẫn trên bờ. Nhưng vì lý do huyết mạch. Nên không bao giờ tu luyện tới Vương Giả được. Một số long tộc khác còn xem chi tạp long này là dã thú. Tên của nó là rồng đất mũi đỏ”
“Chủ nhân, con rồng đất mũi đỏ này chỉ là con non. Thời gian ra đời không quá 10 năm. Khả năng sẽ còn một con rồng đất mũi đỏ trưởng thành. Tối thiểu cũng phải có gần 200 tuổi thì mới có thể sinh con non.”
Rồng đất mũi đỏ không có giới tính, chỉ cần một cá thể cũng có thể sinh sôi ra thành bầy đàn.
“Ừ, ta biết. Ta cũng đã đoán được cá thể trưởng thành có khả năng ở chỗ nào rồi? Trước tiên bắt con rồng đất mũi đỏ này lại. Không thể để nó tự do đi làm hại con người được.”
Con rồng đất mũi đỏ đang nằm sát lòng sông. Thậm chí còn cố gắng ẩn một phần thân thể xuống lớp bùn của đáy sông. Đôi mắt liên tục đảo qua đảo lại. Nhìn là biết tâm thần nó bất an. Bởi vì bản năng của nó cho nó biết, có nguy cơ sinh tử đang bao phủ lấy nó.
Lúc này nó đã cảm thấy hối hận. Bởi vì không kìm chế được thèm ăn mà ra tay với tu sĩ nhân loại. Giờ thì tốt rồi, con mồi không bắt được. Đến mạng cũng sắp phải bồi vào.
Rồng đất mũi đỏ có thiên phú trời ban là rất nhạy cảm với nguy cơ sinh tử. Thường thường, chúng sẽ cảm nhận được nguy cơ trước khi nó xảy ra. Nhờ vậy mà có thể rút lui an toàn.
Nhưng hôm nay thì nó có chạy đằng trời.
Hư tôn giả lập tức phủ xuống linh hồn uy áp. Ngay khi cổ uy áp này đè lên. Con rồng đất mũi đỏ đã hoàn toàn tuyệt vọng. Nó biết, đối mặt với loại cường giả có uy áp linh hồn khủng bố này thì nó không có một cơ hội nào cả. Thậm chí làm ra một chút phản ứng đều không thể.
Hư Linh ra tay chỉ vừa đủ để nó bất động. Sau đó thu vào không gian châu. Không nguy hại tới tính mạng của nó.