Nhưng bằng cách nào Lang Nhân tộc lại có thể phá vỡ phong ấn không gian, rồi tiến vào thế giới này? Bởi vì lý do chủng tộc, Lang Nhân không thể đạt tới Vương Giả.
Mà muốn phá vỡ phong ấn thì cần tối thiểu một vị Tôn Giả ra tay. Và cũng chỉ có thể đánh ra một cái khe hẹp thôi.
Trừ phi đó là một sự trùng hợp. Chính lực lượng tự nhiên của vũ trụ đã đánh vỡ phong ấn, tạo ra một lối vào đủ lớn. Lang Nhân tộc chỉ là tình cờ phát hiện lối đi đó.
Rất nhiều lực lượng vũ trụ cường đại có thể làm việc đó. Ví dụ như một vụ nổ siêu tân tinh.
Sự thật so với Trần Minh Quân suy đoán cũng đã không sai biệt lắm. Chỉ có một khác biệt, nhưng sau này hắn mới biết. Lúc này, hắn hướng William mà nói:
“Không biết vì sao đạo huynh lại kể chuyện này với ta? Ý của Thánh Cung là gì?”
William Miller mỉm cười trả lời
“Không dấu Trần tiên sinh. Chúng tôi có hai nhiệm vụ. Thứ nhất là xác định xem liệu Trần tiên sinh có phải do người sói biến thành không. Bởi vì người sói tiếp xúc với ai là có thể biến thành kẻ đó. Thứ hai chính là kết giao với Trần tiên sinh nếu biết ngài là người Địa Cầu.”
Trần Minh Quân lấy làm hiếu kỳ hỏi
“Vậy chuyện thứ nhất thì phải làm sao mới xác định được?”
“Ha ha ah … chúng tôi đã xác định rồi. Người sói sẽ không tự chủ được mà hóa thành hình dáng nữa người nữa sói khi gặp ánh sáng dạ minh châu.”
“Ồ, thì ra là thế”
William liền hỏi
“Vậy, Trần tiên sinh, về chuyện kết giao thì sao?”
Trần Minh Quân mỉm cười
“Thêm một bằng hữu dĩ nhiên là một chuyện tốt. Còn mối quan hệ bằng hữu này tiến xa tới đâu thì phải xem tương lai mới biết”
“Ha ha ha, Trần tiên sinh quả nhiên là người sảng khoái. Chúng tôi đã hiểu. Chỉ còn một điều cuối cùng nữa thôi. Rất mong Trần tiên sinh có thể cho chúng tôi một câu trả lời để bàn giao”
“Đó là chuyện gì?”
“Trần tiên sinh, đó là chuyện ở Cần Thơ”
“À.. ta hiểu rồi. Ta khẳng định. Chuyện ở Cần Thơ lần này không phải là một cuộc xâm lược”
“Đa tạ Trần tiên sinh. Như vậy chúng tôi không làm phiền nữa. Xin mạn phép được cáo lui để nhanh chóng quay về báo cáo lại với Thánh Cung.”
Trần Minh Quân đứng lên làm động tác mời
“Đã như vậy, hai vị xin mời. Lý quản gia, tiễn hai vị khách ra về.”
“Vâng chủ nhân. Hai vị xin mời”
“Chúng tôi xin cáo từ”
…
Trở lại bên trong không gian châu. Trần Minh Quân cho kiến tạo lại cung điện đã bị hắn làm bốc hơi.
Sau đó, hắn đi đến một vùng biển, tạo ra một hòn đảo nhỏ chỉ có mấy trăm mét vuông. Trần Minh Quân dự định sau này sẽ tu luyện ở đây để tránh tai họa cho người khác. Hắn cho dựng lên một căn nhà đơn giản rồi đi vào bên trong.
Hắn lấy ra những viên tinh thần thạch để quan sát. Trong trí nhớ của Hư tôn giả, hắn không tìm được thông tin về thứ này. Chắc là đã bị thiếu sót.
“Hư Linh, tinh thần thạch này sử dụng như thế nào?”
“Bẩm chủ nhân, thứ này bình thường chỉ có ngũ tinh linh sĩ trở lên mới dùng đến. Là bảo vật để gia tăng tốc độ tu luyện nguyên thần. Lúc tu luyện thì chỉ cần dùng thần thức công phá vào bên trong viên đá. Cấu trúc vật lý của viên đá sẽ không bị gì, nhưng lực lượng tinh thần sẽ bị thoát ra. Khá giống với nguyên khí châu, lực lượng tinh thần sẽ thoát ra cho tới khi hết thì mới dừng. Sau đó, muốn dùng tiếp thì cần phải nạp đầy lại”
Trần Minh Quân nghe xong thì vô cùng hứng thú. Hắn vừa mất đi mười viên dạ minh châu. Bây giờ lại thu được tám viên. Còn thu được thêm bảo vật tu luyện linh hồn nữa. Hắn không khỏi thầm nghĩ
“Dường như trong âm u tối tâm có thứ gì đó luôn ủng hộ hắn”
Đúng là có thật, tác giả chứ ai. Mà thôi chuyện đó nói sau. Bây giờ hắn phải tranh thủ mở thêm ẩn huyệt. Sau khi nghe câu chuyện về người sói thì cảm giác nguy cơ trong lòng hắn càng thêm gia tăng. Hắn cần nhanh chóng mạnh lên, đồng thời phải nhanh chóng đào tạo thế lực đủ mạnh để bảo vệ Địa Cầu.
“Hư Linh, hãy nói lại với người thân của ta. Nửa tháng tiếp theo ta cần tập trung mở ẩn huyệt. Bảo họ đừng lo lắng.”
“Vâng thưa chủ nhân”
“Còn nữa, lần này nếu có biến cố phát sinh. Ngươi phải cứu lấy dạ minh châu và tinh thần thạch. Đừng để chúng lại tiếp tục bốc hơi”
“Chủ nhân yên tâm, lần này ta sẽ chú ý”
Trần Minh Quân lập tức bày dạ minh châu cùng tinh thần thạch xung quanh. Niệm lực trào ra, nhắm tới mấy viên tinh thần thạch mà chọt ra một lỗ hổng vô hình.
Lực lượng tinh thần tràn ra, bao trùm cả không gian. Trần Minh Quân nhanh chóng tiến vào trạng thái tu luyện. Hắn cần nạp lại chân khí đã tiêu hao cạn kiệt ở lần trước.
Lúc này, toàn bộ tinh thần huyệt đạo cũng bắt đầu sáng lên. Lực lượng tinh thần xung quanh Trần Minh Quân bị hấp thu nhanh chóng rồi chuyển hóa thành linh hồn lực. Linh hồn, niệm lực và linh hồn lực liên tục gia tăng. Nhưng tốc độ tăng khủng bố nhất vẫn là chân khí.
…
Một ngày nhanh chóng đi qua,
Trần Minh Quân đã khai mở được thêm 2 ẩn huyệt mới trên xung mạch. Kỳ lạ là lần này vô cùng thuận lợi. Không đau đớn, không lâu, cũng không có tạo ra hiện tượng khủng bố như lần đầu.
Linh hồn đã trở nên vô cùng ngưng thực. Gần như đã có ngũ quan rõ ràng. Niệm lực thì gia tăng rất lớn. Hiện tại hắn đã có thể khống chế vật nặng hơn 20 ký. Ngoài ra, mỗi khi hắn phóng thích niệm lực, hắn luôn cảm giác có gì đó khác khác. Nhưng lại không biết khác ở chỗ nào.
“Hư Linh, hiện tại nô ấn đã hoàn toàn hòa làm một với linh hồn của họ chưa?”
“Bẩm chủ nhân, đã không thể nào đảo ngược quá trình.”
“Tốt, đưa họ tới đây”
Ở một chỗ nào đó trong thành phố dành cho đệ tử. Bảy tên lão tổ đang ngồi dưỡng thương thì tầm mắt bị biến đổi. Sau đó bọn họ mình xuất hiện trước mặt Trần Minh Quân.
“Thuộc hạ tham kiến trưởng môn”
“Các vị miễn lễ. Hôm nay ta cần các ngươi làm một việc. Ta sẽ đưa các ngươi ra ngoài. Nhiệm vụ của mỗi người là phải lập tức quay về gia tộc. Sau đó đảm bảo đệ tử trong gia tộc an ổn tu luyện mà không tiếp tục tìm ta rắc rối nữa. Đồng thời tăng cường nghe ngóng phía bên Hồng Gia. Đúng nửa tháng sau phải quay lại đây.”
“Thuộc hạ tuân lệnh trưởng môn”
Trần Minh Quân ra lệnh cho Hư Linh để bọn họ ra ngoài. Đồng thời truyền một tin tức vào tai Lý Văn Cung.
“Trong Thượng Tiên Cư đi ra là bảy vị lão tổ của bảy đại đạo tộc. Sau này bọn họ là người của chúng ta.”
An bày xong bảy vị Giảng Sư. Trần Minh Quân mở ra một cái hình chiếu quan sát về phía đám đệ tử ở Bình Đài Cầu Tiên. Không có gì ngoài ý muốn xảy ra. Vẫn chưa có ai thành công vượt qua thử thách.
Ở đảo Cầu Sinh thì đã hình thành một khu vực an toàn. Được đám đệ tử này hợp sức tạo ra. Nhằm thiết lập một căn cứ cho việc đi săn khi cần thiết.
Nhìn một lúc thì Trần Minh Quân thu hồi hình chiếu. Sau đó tiếp tục tiến vào trạng thái tu hành.
…
Lạc Gia Sơn
Trong một căn nhà đơn giản nhưng rất rộng rãi. Đám người được Trần Minh Quân trả tự do đang đứng chỉnh tề thành một hàng. Dẫn đầu phía trên là Lạc Minh và hai tên đệ tử Lạc Phương Yên, Lạc Trường Bạch.
Ngồi ở vị trí chủ tọa là Lạc Long Thương. Đứng bên cạnh Lạc Long Thương là Lạc Long Bá.
“Lão tổ, Gia chủ. Đệ tử khẳng định tất cả đều là sự thật, không có nửa lời nói dối”
Lạc Long Thương trầm tư suy nghĩ. Rồi nhìn qua Lạc Long Bá mà nói
“Long Bá, chuyện này ngươi thấy thế nào?”
“Thưa lão tổ, nếu chuyện là thật. Như vậy thực lực của Trần Minh Quân đã vượt quá hiểu biết của thế giới này rồi. Chúng ta tưởng rằng đã đánh giá đủ cao đối phương. Cuối cùng vẫn là còn đánh giá quá thấp.”
Lạc Long Thương hơi suy nghĩ rồi nói
“Long Bá, thay đổi kế hoạch một chút. Chuyển toàn bộ trọng tâm sang việc kết giao với Trần Minh Quân. Tốt nhất nên thiết lập đường dây thông tin trực tiếp. Nhanh chóng để 27 người này trở lại bên cạnh Trần Minh Quân. Còn nữa là …”
Hắn dừng lại một chút, đưa mắt nhìn xuống ba người Lạc Minh. Giống như suy nghĩ gì đó, rồi nói:
“Hãy để Phượng Yên thường xuyên đến công trường. Việc công cũng được, việc tư cũng được, thậm chí đi dạo chơi cũng được. Chỉ cần thường xuyên đến đó là được.”
Lạc Phượng Yên nghe lão tổ nói thì điên cuồng suy nghĩ. Sau đó thì dường như đã hiểu ý lão tổ. Chỉ thấy mặt nàng không tự chủ được mà đỏ lên. Tâm hồn thiếu nữ nhất thời loạn cả lên.
Lạc Trường Bạch nghe xong thì hơi nhìn qua sư muội của mình. Trong lòng cũng đang tính toán. Đừng hiểu lầm, hắn không có ghen. Hắn yêu thương sư muội như em gái thôi.
Nếu sư muội có thể trở thành hồng nhan của Trần Minh Quân, thì hắn sẽ có cơ hội để tiếp cận Trần Minh Quân. Thậm chí đi theo làm người hầu thì hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Lạc Long Bá nghe lão tổ nói thì cũng hiểu ý. Hắn nhìn Lạc Phượng Yên rồi hỏi
“Phượng Yên, chắc con cũng hiểu ý của lão tổ. Bản thân con thấy thế nào? Nếu con không muốn, gia tộc nhất định sẽ không ép buộc con.”
Lạc Phượng Yên lúc này đang chìm trong thế giới của bản thân. Nghe gia chủ hỏi thì nàng trả lời một cách thẹn thùng, giọng nói nhỏ như muỗi kêu
“Thua gia chủ, … con… con không có ý kiến”
Thấy biểu cảm của cô bé thì đám người sao còn không biết. Nhất thời Lạc Long Thương, Lạc Long Bá đồng loạt cười vui vẻ. Giống như là chuyện này đã chắc ăn lắm rồi vậy.
Thật tình không biết, vì chuyện này mà Lạc Phượng Yên sẽ phải trải qua bao nhiêu đau khổ về sau.
…
15 ngày sau,
Trên một hòn đảo không tên,
Trần Minh Quân vừa kết thúc một lần khai huyệt. Hiện tại hắn đã khai thông được 41 ẩn huyệt trên Xung Mạch. Số lượng ẩn huyệt được khai thông càng nhiều thì quá trình khai thông lại càng nhanh.
Năm ngày đầu, mỗi ngày hắn chỉ có thể khai mở 2 ẩn huyệt. Từ ngày thứ 6 trở đi thì đã có thể khai mở 3 ẩn huyệt một ngày. Cá biệt ngày hôm nay hắn đã khai mở được tới 4 ẩn huyệt.
Song song đó, cũng đó có 15 huyệt đạo bình thường được khai thông. Trung bình một ngày một huyệt thường.
Toàn bộ quá trình khai thông ẩn huyệt, cho tới bây giờ đều diễn ra bình thường. Không có sự cố gì đặc biệt nghiêm trọng như lần đầu tiên. Nhưng Trần Minh Quân sẽ không chủ quan. Hắn vẫn chọn ở trên đảo hoang này tu luyện.
Bên trong ba cái thức hải. Ba hồn thể đã trở nên vô cùng rõ ràng. Ngưng tụ thành hình dáng của hắn. Chỉ là kích thước thì nhỏ hơn mà thôi. Lúc hắn tập trung ý thức vào linh hồn thì đã có thể mơ hồ nhìn một chút quang cảnh bên trong thức hải. Tuy vẫn rất mơ hồ, nhưng đã có thể nhìn thấy.
Còn niệm lực thì đã mạnh mẽ lên rất nhiều. Phạm vi bao phủ cũng đã đạt tới 800 mét. Có thể cố định một vật nặng 50 ký giữa không trung hơn 10 phút. Vật càng nhẹ thì thời gian có thể kéo dài càng lâu.
Hiện tại, nếu hắn dùng niệm lực khống chế. Người có tu vi dưới linh sĩ đều sẽ bị lâm vào vũng bùn. Bốn phương tám hướng đều bị áp bách. Cứ động vô cùng khó khăn và chậm chạp. Linh sĩ sẽ có linh khí hộ thể, giúp triệt tiêu phần lớn tác dụng của niệm lực. Trừ phi niệm lực mạnh hơn quá nhiều.
Đồng thời Trần Minh Quân cũng đã phát hiện một năng lực mới của niệm lực. Nếu Trần Minh Quân muốn thì có thể phóng đại hình ảnh mọi sự vật xung quanh.
Đừng hiểu lầm, hắn không phải có khả năng biến một vật nhỏ thành lớn hơn. Đây là nói về tầm nhìn. Dưới sự phóng đại đó, hắn đã có thể quan sát được mơ hồ cấu trúc phân tử của vật chất.
Tuy còn rất mơ hồ, nhưng theo số lượng ẩn huyệt của xung mạch mở ra càng nhiều thì tầm nhìn lại càng rõ ràng hơn.
Trần Minh Quân tin chắc rằng, năng lực này không chỉ đơn giản là dùng để quan sát. Câu trả lời có lẽ sẽ đến khi hắn khai thông toàn bộ ẩn huyệt trên Xung Mạch.
Tạm gác mọi nghi vấn sang một bên. Trần Minh Quân đứng dậy sửa sang lại quần áo. Hắn phải chuẩn bị đến dự Đạo Hội Tán Tu. Nhưng trước đó thì cần đưa Nguyễn Thị Lý đi Long Xuyên.
Hắn quyết định, lần này sẽ để một số người ra bên ngoài. Sau đó cùng nhau đi Long Xuyên. Cuối cùng là ra Kiên Giang. Dĩ nhiên là sẽ đi theo cách bình thường, đó là ngồi xe khách. Hắn muốn trở lại cuộc sống thế tục một thời gian. Tránh làm cho tâm trí xảy ra vấn đề.