Cà Mau, trung tâm rừng U Minh Thượng
Một cái tiểu viện khoảng 1.200 mét vuông nằm ở giữa cánh rừng ngập nước. Người bình thường hay phương tiện quan sát sẽ không thể phát hiện được. Tiểu viện này bình thường chỉ có một người trông coi. Nhưng bây giờ vừa có tới chín người vừa mới đến. Bọn họ là lão tổ của cái gọi là mười đại đạo tộc Miền Tây Nam Bộ. Tất cả dường như đang chờ đợi người thứ mười.
Một tháng trước đó, nhân thủ của bọn họ cử đi giám sát Trần Minh Quân đều đồng loạt biến mất. Lúc đó nhận thấy tình hình đã vượt quá kiểm soát nên bọn họ đều không có cử người đi qua nữa. Thay vào quan sát trực tiếp thì bọn họ dùng vệ tinh theo dõi. Liên tục mấy ngày trôi qua nhưng lại không phát hiện một bóng người nào trong nhà Trần Minh Quân.
Khi bọn chúng sắp không nhịn được mà muốn trực tiếp đi qua xem xét thì từ trong nhà Trần Minh Quân liên tục xuất hiện những người lạ. Có tới hàng trăm người từ trong nhà Trần Minh Quân lần lượt đi ra. Sau đó thì từ một căn nhà không người bỗng trở nên náo nhiệt bởi sự xuất hiện thường xuyên của một nhóm tầm mấy chục người.
Khi chú ý tới nhóm người đó thì phát hiện đó là tán tu hoặc là người của các gia tộc nhỏ. Nhìn diễn biến sự việc thì hình như đám người này đã đầu nhập vào Trần Minh Quân hoặc là vị cường giả kia.
Các đại đạo tộc lập tức triển khai thu thập thông tin từ đám tán tu này. Sau đó lại nhận được thông tin rung động hơn. Đám tan tu này kể chuyện đã xảy ra và những gì họ chứng kiến hoàn toàn nằm ngoài hiểu biết của các đại đạo tộc.
Cảm thấy có chút nguy cơ, đồng thời cũng là vì lòng tham không buông bỏ được. Lão tổ của Hồng Gia mới triệu tập cuộc họp mặt lão tổ của thập đại đạo tộc.
Từ xa xa, một bóng người như lướt trên các ngọn cây mà bay đến. Sau đó nhanh chóng tiếp cận tiểu viện rồi đáp xuống. Lão tổ của Lạc Gia, Lạc Long Thương. Lạc Long Thương vừa “hạ cánh” thì lập tức đi đến cái ghế của mình ngồi xuống, đồng thời làm động tác gật đầu nhẹ để chào hỏi đồng đạo ở đây.
Thấy người sau cùng cũng đã có mặt. Lão tổ của Hồng Gia lúc này mới lên tiếng:
“Chư vị, ta tin rằng chư vị đều đã rõ lý do tại sao ta mời mọi người họp mặt hôm nay. Lời khó nghe ta xin nói trước. Lần này Hồng Gia ta tổn thất mấy chục người. Trong đó có một chấp sự, còn lại đều là tinh anh đệ tử. Tất cả đều sống chết không rõ, khả năng đều đã dữ nhiều lành ít. Tin rằng gia tộc của các vị cũng không khác tộc ta. Hành vi này tội ác tày trời, xem mạng người như cỏ rác, là điều cấm kỵ của giới tu sĩ chúng ta trong mấy trăm năm nay.”
Hắn đảo mắt nhìn một vòng rồi ra vẻ tức giận nói tiếp:
“Thay vì chờ đợi Thánh Đạo Luật Pháp Hội, chúng ta sao không ra tay trước. Có thể chính tay báo thù, đồng thời cũng có thể cầm tới cơ duyên. Nếu để cơ duyên này đến tay đám Thánh Đạo Quân, các vị cũng hiểu được kết quả. Chúng ta bị kiệt ở cảnh giới Tán Tiên này đã hơn trăm năm, tất cả cũng đều do lũ khốn Thánh Đạo Luật Pháp hội cướp đi truyền thừa và tri thức của chúng ta.”
Nhắc tới chuyện này, cả đám người đều tỏ ra một vẻ tức giận. Tất cả truyền thừa của bọn họ tại các cuộc chiến tranh tu sĩ mấy trăm năm trước đều bị tu sĩ ngoại quốc cướp mất. Còn sót lại chỉ là mớ kiến thức trong đầu. Cũng chỉ đủ chèo chống họ tu luyện tới Tán Tiên đỉnh cao (mở ra được 10 đan điền bằng linh khí). Sau đó thì dù bọn họ có làm đủ mọi cách cũng không thể mở được đan điền thứ 11. Hiện tại cả một đám đều đã già lụ khụ, kéo dài không quá trăm năm trở lại là sẽ đi gặp ông bà tổ tiên.
Đáng chết nhất là đám người đó sau khi cướp đi truyền thừa của bọn họ thì liên minh với nhau thành lập một tổ chức để đè đầu bọn họ. Nhưng bọn chúng đều đã vượt qua cảnh giới Tán Tiên, người đông thế mạnh. Còn là Đông Tây liên hợp lại, nên mọi người chỉ đành cam chịu.
Thấy đã đạt hiệu quả như ý muốn, lão tổ Hồng Gia lại nói thêm:
“Ta kiến nghị 10 tộc tạm liên thủ lại. Sau đó tìm cách xác định liệu vị cường giả kia có tồn tại hay không? Nếu chỉ là trò quỷ của tên tiểu tử Trần Minh Quân đó thì chúng ta sẽ hợp lực tiêu diệt kẻ thù chung này. Lợi ích thu được thì chia sẽ cho nhau. Ta tin rằng cho dù nắm trong tay cơ duyên của cường giả thì tên tiểu tử đó cũng không có đủ thời gian tiêu hóa, do đó sẽ không thể chống lại toàn bộ 10 tộc chúng ta liên thủ được.”
Nhưng lúc này Lạc Long Thương lại lên tiếng:
“Nói nghe hay lắm! Đánh rắm cũng thật là đặc biệt nặng mùi. Sao lão già Hồng Kim Lĩnh ông không nói trắng trợn ra là đã tham lam cơ duyên của người ta, ý đồ muốn giết người đoạt bảo, ai dè ăn trộm không được còn mất nắm thóc. Giờ quay ra cắn người bằng lý lẽ. Vô sĩ mà có thể nói tới chính khí hiên ngang như vậy thật ta không biết ông mặt dày hay vẫn là vô sĩ đã thành tính.”
“Lạc Long Thương, ông đừng có khinh người quá đáng!”
“Hừ, ai khinh ai còn chưa biết. Đừng tưởng tôi không biết, ông lo sợ một mình không đoạt được cơ duyên cho nên mới có ý đồ lợi dụng chúng tôi.”
Nghe vậy đám người không khỏi có chút lúng túng. Bọn họ cũng thấy hơi nhột. Vì bọn họ cũng “tham lam” cơ duyên của người ta nên mới ăn quả đắng.
Hồng Kim Lĩnh thì lại cười to
“Ha ha ha.. thật là buồn cười. Tôi có lợi dụng mọi người đi nữa thì cũng không phải là đúng ý mọi người sao? Công pháp và truyền thừa thu được có thể sao chép chia sẻ với nhau. Nói trắng ra là ai cũng muốn nhưng không ai suy nghĩ giải pháp. Tôi đây chỉ là đứng ra làm một cái mồi lửa mà thôi.”
Đúng vậy, bọn họ thực sự muốn. Ai mà chẳng sợ chết, nhất là đám người sống lâu sống vinh quang thì càng sợ chết. Thế là ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, trong ánh mắt đã nói rõ ý họ cũng thật không có khác ý Hồng Kim Lĩnh là mấy.
Thu hết vào trong tầm mắt, Hồng Kim Lĩnh không khỏi mỉm cười. Hắn cũng đã dự tính trước tình huống này phát sinh. Nhưng hắn có trăm phần trăm dám chắc đám lão già này sẽ không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của cơ hội đột phá.
Lạc Long Thương lại lên tiếng:
“Các vị, ta cũng chẳng khác mấy người. Cũng đều đang trong tình trạng ăn rồi chờ chết. Ta cũng khao khát con đường đột phá. Nhưng mà nếu để tham lam làm mờ mắt, trả giá đôi khi không chỉ có bản thân chúng ta mà còn có con cháu của chúng ta. Kỳ thực chúng ta có thể thử con đường giao hảo. Nếu đối phương nể tình cùng là người Việt thì nói không chừng sẽ chia sẻ với chúng ta con đường đột phá.”
Hồng Kim Lĩnh lại cười to hơn
“Ha ha ha,... lão già ông đúng là càng sống lâu càng ngớ ngẩn ra. Nếu là ông thì ông có chia sẻ với người khác hay không? Hay là ông sẽ sử dụng nó để đứng lên trên nhìn xuống người khác. Sao ông không thử đi giao hảo với Thánh Đạo Luật Pháp Hội. Hoặc thử đi giao hảo với đám tu sĩ ngoại quốc ở phương Bắc cũng được. Có lẽ sớm có tin vui không chừng..... Cười chết ta mất thôi”
Lạc Long Thương lại dùng thái độ nghiêm túc hơn mà nói:
“Chẳng lẽ chư vị đã quên tin tình báo sau khi điều tra đám tán tu? Nếu bọn họ không nói dối thì sao? Đã làm bạn mấy trăm năm, ta thật sự không muốn chư vị một bước đi sai mà hôi phi yên diệt”
Hồng Kim Lĩnh khinh thường:
“Đừng nói với ta là các vị cũng tin vào mấy lời nhảm nhí của bọn tán tu đó. Đúng là trò cười mà. Theo ta thấy bọn chúng khả năng cao là bị tên tiểu tử kia dùng thủ đoạn gây ra ảo giác. Mục đích chính là để bọn chúng đầu phục hắn. Cái gì mà ngồi tu luyện tỏa hào quang. Cái gì mà phất tay một cái là tạo vật từ hư không. Các vị cũng đều là người tu hành, không lẽ không phân biệt cái gì là thật còn cái gì là viễn tưởng hay sao?”
Lúc này, một người như đã làm ra quyết định, hắn lên tiếng:
“Ta, Lý Cường đại diện Lý Gia tham gia kế hoạch lần này”
Sau đó, lần lượt là những người khác:
“Ta, Tiêu Trường Anh cũng đồng ý tham gia”
“Ta, Đặng Bá Khôi cũng đồng ý tham gia”
“Ta, Liễu Thanh đồng ý tham gia”
“Ta, Phan Minh Tú đồng ý tham gia”
“Ta, Dương Văn Tình đồng ý tham gia”
“Ta, Bùi Tuấn Minh nhất định tham gia, ta phải báo thù cho người thừa kế tộc ta”
Nhưng bất ngờ, người phụ nữ duy nhất trong đám này lại lên tiếng:
“Ta, Ngô Liễu Linh không tham gia, Ngô gia đã sắp không xứng đáng làm mười đại đạo tộc rồi. Vẫn là an phận thủ thường thì hơn.”
“Còn Lạc Long Thương ta dĩ nhiên là không tham gia. Các ngươi nếu đã không nghe lời khuyên thì hãy tự mà gánh lấy hậu quả, cáo từ!”
Nói rồi Lạc Long Thương xoay người rời đi. Bóng dáng hắn rất nhanh biến mất ở giữa rừng sâu tâm tối.
Ngô Liễu Linh cũng đứng dậy, làm cái động tác cáo từ rồi nói:
“Các vị, thứ lỗi cho lần này không thể phụng bồi. Tộc ta còn nhiều việc phải lo. Cáo từ!”
Sau đó bà cũng ung dung lướt trên mặt nước rời đi.
Thấy không khí có chút chùng xuống. Hồng Kim Lĩnh lập tức lên tiếng:
“Chư vị, không cần vì những kẻ không biết thời thế mà nản lòng thoái chí. Lần này nếu thành công, 8 tộc chúng ta sẽ không còn ở cùng một cái đẳng cấp với họ nữa rồi. Và không bao lâu nữa thì có lẽ chúng ta sẽ phải dự đám tang của hai tên chết già cũng không chừng.”
Cả đám người nghe vậy thì lửa nóng trong lòng bốc lên lại. Hay nói đúng hơn là lòng tham trong lòng nổi lên lại. Tâm trí cả đám đều đã bị che mờ. Lúc này Hồng Kim Lĩnh bắt đầu nói thêm:
“Bây giờ sẽ là kế hoạch của ta cho lần hành động này. Chư vị xin hãy chú ý....”
...
Một ngày sau đó, Lạc Gia Sơn
Lạc Long Bá:
“Lão tổ ngài nói là sự thật? Như vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Lạc Long Thương:
“Còn nhớ kế hoạch lần trước ta nói với ngươi chứ. Có lẽ lúc này có thể tiến hành được rồi. Đây là cơ hội tốt để bán một cái ân tình. Nói không chừng còn có thể cứu được đám nhân lực của tộc ta đã bị biến mất một tháng trước.”
“Vâng thưa lão tổ, vậy ta sẽ cho người đi làm ngay đây”
“Ngàn vạn lần chú ý, thái độ phải cực kỳ kính trọng. Đám lão già kia có thể không tin lời mấy tên tán tu. Nhưng ta thì rất là tin. Ngươi còn nhớ bức tranh vẽ tổ tiên của chúng ta ngồi tu luyện chứ. Lúc đầu ta cũng nghĩ là con cháu vì yêu quý tổ tiên cho nên mới vẽ tranh hơi quá. Nhưng sau khi nghe lời miêu tả của đám tán tu kia thì lại vô cùng trùng khớp với bức tranh. Nói như vậy thì ngươi đã hiểu mức độ nghiêm trọng của vấn đề rồi chứ?”
“Vâng thưa lão tổ”
“Được rồi, đi làm việc đi”
Lạc Long Bá không nói thêm lời nào, rời khỏi hang động, sau đó lại triệu tập Lạc Minh đến.
Nhìn bóng dáng Lạc Long Bá đã rời khỏi, Lạc Long Thương không khỏi lẩm bẩm:
“Chỉ hi vọng lần này ta chọn đúng! Việc nếu thành thì Lạc Gia sẽ quật khởi. Còn bằng không chính là cam chịu biến mất trong dòng sông lịch sử”
Lạc Long Thương định tiếp tục tĩnh tâm tu hành thì âm thanh của Lạc Long Bá lại truyền vào:
“Bẩm lão tổ, ở bên ngoài có Ngô Liễu Linh tiền bối bái phỏng, muốn cùng ngài nói chuyện. Không biết ý ngài thế nào?”
Lạc Long Thương nghe vậy thì nở một nụ cười như đã đoán trước. Chỉ nghe hắn nói:
“Để nàng ta vào đi”