Mục lục
Vô Địch Lục Hoàng Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhanh sau đó, Vân Tranh và những người còn lại trở về địa điểm cỗ xe kéo.

Khi họ quay về, mọi hoàng tử khác cũng đã trở về.

Mỗi người đều có thể được coi là thắng lợi lớn.

Trên mặt đất bày la liệt những con mồi lớn nhỏ.

Thậm chí trước mặt cả Lão bát mới mười ba tuổi cũng có không ít con mồi.

Ngoài Vân Tranh ra, chỉ có Lão cửu mười một tuổi trở về tay không.

Nhìn thấy Vân Tranh và những người khác hai tay không, mọi người không khỏi phá lên cười.

"Lão lục, sao các ngươi chẳng săn được con mồi nào vậy?"

"Không có lý nào cả! Đệ muội ngươi giúp ngươi rồi mà sao vẫn không có con mồi?"

"Ta đoán, Lão lục thích sĩ diện, không tiện để đệ muội hắn ra tay."

"Ta nghĩ là, Lục ca tốt bụng, không nỡ sát sinh..."

Mọi người nói đủ thứ.

Trực tiếp trước mặt Văn Đế, mặc dù sáu chiếc ngụy trang tạm thời thu lại phần nào nhưng giọng điệu giễu cợt vẫn rõ ràng.

Ngay cả Lão bát, đứa trẻ chưa hiểu chuyện, cũng hùa theo họ.

Vân Tranh chẳng thèm để ý tới đám người này, chỉ ngước nhìn Diệp Tử.

Ánh mắt hai người gặp nhau, thấy Diệp Tử khẽ gật đầu, Vân Tranh yên tâm hẳn.

Rõ ràng là Diệp Tử đã qua vòng làm thơ.

Giờ thì, Diệp Tử cũng rất hoang mang.

Vân Tranh không săn được con mồi có thể thông cảm được.

Nhưng Thẩm Lạc Nhạn thì khác, nàng biết rõ nàng ta có bản lĩnh.

Văn Đế thậm chí còn cho phép Thẩm Lạc Nhạn hỗ trợ Vân Tranh săn bắn, vậy mà tại sao bọn họ vẫn không có chiến lợi phẩm?

"Lão lục, các ngươi định làm gì đây?"

Văn Đế nhíu mày khó chịu khi nhìn Vân Tranh, "Nam Uyển to như vậy, các ngươi đến nỗi một con mồi cũng không săn được sao? Các ngươi rốt cuộc đã làm chuyện gì?"

Nghe lời Văn Đế nói, mọi người ào ào nở nụ cười như thể xem một vở kịch hay.

Trước đó, bọn họ đã để Vân Tranh xem vở kịch của họ.

Giờ đến lượt họ xem Vân Tranh diễn rồi.

Phụ hoàng tốt nhất là đánh cho Vân Tranh một trận nhừ tử ngay trước mặt mọi người!

Tuy nhiên, thân hình yếu đuối và tầm thường của tên vô dụng Vân Tranh này, cũng không biết hắn có chịu nổi không.

Vân Tranh gục đầu, "Nhi thần kém cỏi."

"Trẫm biết ngươi kém cỏi!"

Văn Đế nói nghiêm nghị, "Bởi vậy, trẫm mới cố ý chấp thuận cho Lục hoàng tử phi giúp ngươi! Nhưng tại sao ngươi vẫn không mang về được dù chỉ một con mồi? Các ngươi đi dạo chơi thưởng ngoạn chăng?"

Khuôn mặt Văn Đế trông rất tức giận.

Vân Tranh thầm thở dài, lão già này quả thật biết cách diễn.

Tất nhiên, lão già này cũng có thể là tạm thời trút cơn thịnh nộ vốn dành cho các hoàng tử khác lên đầu hắn, để bản thân không bị tức c·hết.

Vân Tranh tỏ vẻ thận trọng, khẽ đáp: "Chúng ta vận may không tốt, chẳng gặp được con mồi nào."

Nghe Vân Tranh nói xong, đám hoàng tử lại phá ra cười lần nữa.

"Nam Uyển rộng lớn như vậy, mà các ngươi lại chẳng gặp được con mồi nào ư?"

"Lão lục, ngươi từ lúc nào mà học được cách nói dối vậy?"

"Không cố gắng thì bảo là không cố gắng đi, đừng có che giấu, đây là tội khi quân..."

Mọi người cứ cười mãi không thôi, Vân Lệ thậm chí còn bắt đầu vu cho Vân Tranh tội g·iết người.

Thục phi cũng gật đầu lia lịa: "Vân Tranh à, ngươi đừng nói dối trước mặt phụ hoàng mình! Nếu thánh thượng có khoan dung thì tội khi quân cũng không thể tha thứ cho ngươi đâu."

Nhìn thấy Vân Tranh bị đám đông làm khó dễ, Thẩm Lạc Nhạn tức giận đến muốn c·hết.

Nàng biết ngay là sẽ thành ra thế này!

Ngay cả khi bọn họ mang về ít con mồi hơn, thì cũng không thể xảy ra trường hợp này chứ!

Tên khốn đáng c·hết này!

Đáng đời!

Thẩm Lạc Nhạn thầm chửi một câu, rồi khom mình đáp lời: "Thưa thánh thượng, chúng ta không hề dạo chơi thưởng ngoạn mà thực sự đi tìm con mồi. Chỉ là Lục điện hạ sĩ diện quá, cứ không cho ta ra tay giúp hắn, nên mới không săn được con mồi nào."

"Thật vậy sao?"

Văn Đế nheo mắt lại, sắc mặt khó coi: "Lão lục, rốt cuộc ngươi muốn để Lục hoàng tử phi cũng bị trừng phạt cùng ngươi hả?"

"Nhi thần xin nhận phạt."

Vân Tranh lại gục đầu.

"Tốt lắm! Khi ngươi muốn chịu phạt thì tốt!"

Văn Đế gật đầu, nổi giận gắt: "Cút ngay ra một bên nào, đợi trẫm xử lý ngươi sau!"

Vân Tranh nhận lệnh, ngoan ngoãn dẫn theo Thẩm Lạc Nhạn và những người khác lui về bên cạnh Diệp Tử.

"Rốt cuộc thì các ngươi đã làm gì vậy?"

Diệp Tử hạ giọng, đầy vẻ thắc mắc khi hỏi Vân Tranh và Thẩm Lạc Nhạn.

"Đừng nói nữa!"

Thẩm Lạc Nhạn tức giận đáp lại, rồi lườm Vân Tranh một cái.

Vân Tranh không để bụng, lặng lẽ nháy mắt với Diệp Tử, ra hiệu cho nàng hãy cứ yên tâm xem kịch.

Hửm?

Diệp Tử không hiểu lắm, thầm nghi ngờ trong lòng.

Vân Tranh chẳng lẽ còn giấu bài chứ?

Sao mà giờ này hắn vẫn bình tĩnh như vậy được?

Ngay khi Diệp Tử đang nghi ngờ thì Văn Đế từ từ đứng dậy.

Hắn nhìn những con mồi trước mặt những đứa con trai mình, không ngừng gật đầu.

"Ừm, không tệ! Mỗi đứa đều không làm trẫm thất vọng!"

Văn Đế vừa gật đầu vừa đi qua trước mặt con mồi của từng hoàng tử, rồi ra lệnh: "Mục Thuận, cho người thống kê số lượng con mồi của từng hoàng tử mau!"

"Tuân lệnh!"

Mục Thuận nhận lệnh, lập tức gọi người đến thống kê.

Văn Đế vừa đi vừa gật đầu, dường như hắn rất hài lòng với từng hoàng tử.

Cuối cùng, Văn Đế dừng lại trước mặt Lão bát.

"Lão bát, ngươi còn nhỏ mà đã săn được nhiều con mồi như vậy, trẫm ấm lòng lắm!"

Văn Đế khoanh tay sau lưng, cười ha hả nhìn đứa con trai chưa thành niên này.

Tuy nhiên, Vân Tranh lại để ý thấy, đôi tay vắt sau lưng của Văn Đế đang không ngừng đổi hình dạng.

Lúc thì nắm chặt, lúc thì mở ra, đôi lúc lại cong như vuốt chim ưng.

Cả hai tay đều đang nắm chặt lấy cổ tay của nhau.

Rõ ràng là hắn đang cố kìm chế sự bốc đồng khi đánh người.

Nhưng Lão bát vẫn chẳng hề hay biết.

Được Văn Đế khen ngợi một trận, Lão bát vội vàng cúi đầu, khiêm tốn nói: "Nhi thần còn kém mấy huynh trưởng nhiều lắm, vẫn cần phải luyện tập nhiều hơn."

Nhìn thấy vẻ mặt ấy của Lão bát, Vân Tranh không khỏi thầm chửi thằng ngốc này trong đầu.

Thằng nhóc c·hết tiệt, dám mang nhiều con mồi như vậy về thế!

Hóa ra là người gan lớn c·hết no, người gan nhỏ c·hết đói ư?

Hắn còn sợ người khác không biết hắn g·ian l·ận hay sao?

Vẫn còn cười ngây ngô ở đây à!

Đến khi bị ăn một cái tát vào mặt xem hắn còn cười được không!

"Ừm, không tệ! Không kiêu ngạo, không nóng vội!"

Văn Đế khen ngợi Lão bát, rồi lại nói với Lão cửu: "Ngươi tuy không săn được con mồi nào nhưng còn nhỏ tuổi, trẫm không trách ngươi ! Sau này, hãy luyện tập cưỡi ngựa bắn tên nhiều vào, đừng học theo Lục ca của ngươi, thấy hắn là trẫm tức giận!"

"Tuân lệnh."

Lão cửu vội vàng đáp lời.

"Tốt!"

Văn Đế gật đầu, rồi trở về chỗ ngồi, chờ kết quả thống kê.

"Thưa thánh thượng, tên Vân Tranh này quả thực khiến người ta chẳng yên tâm."

Thuc phi tiến tới bên Văn Đế, thở dài than thở: "Đứa nhỏ này mà bắn còn không c·hết được một con thỏ, thì làm sao ra chiến trường được? Thánh thượng đừng để nó đi Sóc Bắc nữa, thần th·iếp đây không thể nào buông được đứa bé này!"

Văn Đế khẽ gật đầu, rồi nói: "Nhưng mà, bên Sóc Bắc hiện giờ cũng không có c·hiến t·ranh, cho tên vô dụng này đi rèn giũa một chút cũng không hẳn là điều xấu."

"Nói thì có vẻ dễ vậy à?"

Thục phi thở dài nói: "Sóc Bắc sắp vào đông, triều ta mặc dù đã cung cấp lương thực cho Bắc Hoàn nhưng cũng không dám chắc Bắc Hoàn sẽ không c·ướp b·óc."

Văn Đế nghe vậy thì gật đầu lần nữa, nhưng trong lòng lại âm thầm suy tư.

Lúc này, Mục Thuận đã thống kê xong số lượng con mồi của từng hoàng tử.

"Tâu thánh thượng, Nhị điện hạ săn được mười ba con mồi, Tam điện hạ săn được mười tám con mồi..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
13662
04 Tháng ba, 2024 11:16
thơ mà bác dịch như vậy thì thấy ngang quá….
rBdVo39193
03 Tháng ba, 2024 19:40
từ chương 1 tới chương 63 chưa ra được sóc bắc nữa câu chương vừa thôi tác ơi
rBdVo39193
03 Tháng ba, 2024 19:37
tự nhiên vào thanh lâu xàm hết 10 chương.lạc đề định câu chương à
Sieucapvippro
03 Tháng ba, 2024 13:22
bộ này đứa nào cũng não tàn, từ main đến nvp, hoàng tử với hoàng đế mà chả có tý phong phạm nào.
HamiHime
03 Tháng ba, 2024 11:48
con thẩm lạc nhạn phiền quá
Sieucapvippro
03 Tháng ba, 2024 11:43
thấy dịch nhiều đoạn thiếu dấu phẩy quá, đọc không ngắt nghỉ gì. Với cả bạn dịch mấy lời thoại nhân vật cảm giác nó cứ lê thê. Cỡ hoàng đế với đại thần thì họ nói phải ngắn gọn dứt khoát, chứ ai đời hoàng đế mà lại nói " ...nếu ko vào sẽ bị g·iết c·hết", nghe giống lời 1 ông thái giám truyền lời hơn.
volevominh
02 Tháng ba, 2024 21:51
nổ thêm chương nào bác ei
gTKzB72609
02 Tháng ba, 2024 15:13
** con Thẩm Lạc Nhạn khó chịu ***
Trần Vương
02 Tháng ba, 2024 11:42
Thứ 7, 02 tháng 03 năm 2024.
Thuốc
02 Tháng ba, 2024 02:00
Nghe giới thiệu sẽ edit xuôi tiếng việt là ưng bụng lắm, nhưng cái thể loại lsqs này toàn loanh quanh làm trò con bò bợ đít vua, xem chán vãi. Cái này có khác ko đạo hữu?
Bum
01 Tháng ba, 2024 20:23
Mọi lượt đọc, cmt, đề cử, tặng quà, đánh giá điều là một phần động lực để cho mình edit chương nhanh hơn ạ@@
Bum
01 Tháng ba, 2024 20:23
Dạ mình thật sự xin lỗi mọi người khi tốc độ của truyện này sẽ không như tất cả mọi truyện khác, một phần là mình vừa edit vừa đọc thứ hai là mình không ngắt chương, chỉnh sửa văn xuôi tiếng việt, dễ hiểu nên chậm, mong mọi người thông cảm…
Lãnh Sương
01 Tháng ba, 2024 20:12
Bản gốc bn chữ rồi bác
Mr Sảng Văn
01 Tháng ba, 2024 17:47
up liền luôn đi, chờ tối lâu lắm. 80 chương mới viết đánh giá đc
Bum
01 Tháng ba, 2024 17:40
Để tối nay mình rán đăng thêm 15c nữa :((
Mr Sảng Văn
01 Tháng ba, 2024 15:13
đủ chương đâu mà đánh giá ?
Bum
01 Tháng ba, 2024 13:25
Mình xin đánh giá bản dịch 5 sao với mọi người ơi! Cho mình có động lực dịch kĩ hơn ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK