Xe vua của Văn Đế giá lâm.
Người theo Văn Đế đến, ngoại trừ Lão bát và Lão Cửu, còn có Thục phi và Lương phi.
Văn Đế đi săn, không mang theo hoàng hậu, trong phút chốc khiến mọi người nhận ra rằng, ngôi vị hoàng hậu đã mất, phế hậu chỉ là vấn đề thời gian.
Hiện tại Văn Đế chưa phế hậu, đại khái là vì loạn Thái tử vừa mới dẹp xong, lúc này đưa ra chuyện phế hậu, sợ rằng lại sinh ra sự cố.
Văn Đế vừa đến, liền trừng Vân Tranh một cái.
Đợi mọi người hành lễ xong xuôi, mới để cho người đi cùng dẫn vào Nam Uyển.
Tìm được vị trí thích hợp, một đám cung nữ hoạn quan lập tức dựng lều hoa, bày bàn thấp dài một cách ngay ngắn, còn bày đủ thứ trái cây, mỹ tửu.
Thế này nào phải đi săn!
Rõ ràng là buổi dã ngoại nấu nướng quy mô lớn mà!
Đợi đến khi mọi thứ chuẩn bị xong, lúc này Văn Đế mới ngồi dưới lều hoa tiếp kiến quần thần, Thục phi và Lương phi ngồi bên trái bên phải Văn Đế.
"Lão Lục, trẫm không phải đã truyền chỉ bắt ngươi đi săn sao? Sao ngay cả cung tiễn cũng không mang theo?"
Ánh mắt Văn Đế dừng trên người Vân Tranh, mặt lộ vẻ không vui.
Mẹ kiếp!
Tất cả lão già này, thế này là muốn bắt đầu chỉnh mình sao?
Vân Tranh thầm chửi rủa một câu trong lòng, cười gượng gạo nói: "Thưa phụ hoàng, nhi thần văn nhược, cái chuyện bắn cung này, nhi thần thực sự... không giỏi lắm..."
"Không thể được!"
Văn Đế nhìn chằm chằm Vân Tranh, "Ngươi chính là Hổ Liệt tướng quân do trẫm phong, ngươi là người sẽ thay trẫm ra trận đánh quân Sóc Bắc, ngay cả cung tiễn cũng không biết dùng, lên chiến trường, chẳng phải sẽ bị người Bắc Hoàn cười vào rằng Đại Càn ta không có nam nhi sao?"
Quả nhiên vẫn là tới!
lòng Vân Tranh thầm than khổ.
Dự đoán được là mình sẽ có kết cục thế này từ khi làm vậy.
Phúc không tránh họa, họa không thể tránh khỏi!
Thế nào thì thế!
Nghĩ vậy, Vân Tranh dứt khoát nói: "nhi thần nhất định sẽ chăm chỉ luyện tập, cố gắng không để phụ hoàng mất mặt!"
"Chăm chỉ luyện tập?"
Mắt Văn Đế nheo lại, "Ngươi chăm chỉ luyện tập, thì cả ngày chỉ lo la cà với Chương Hư, làm ra mấy việc lêu lổng không đáng?"
Vân Tranh hơi cứng người, trong nháy mắt không nói nên lời.
Thấy Vân Tranh bị Văn Đế chỉ trích, Vân Lệ và những người khác không khỏi vô cùng sung sướng.
Cuối cùng cũng đến lượt Lão lục g·ặp n·ạn!
Bốn người họ bị Văn Đế mắng cho tơi tả trước mặt các quan văn võ trong triều, chắc chắn Lão Lục không ít lần cười trên nỗi đau của họ!
Bây giờ, cuối cùng cũng đến lượt bọn họ nhìn thấy cảnh Vân Tranh tức tối và bực bội!
Thấy Vân Tranh im lặng, Văn Đế lại không kìm được hừ một tiếng lạnh lùng, "Trước hãy lui ra một bên, trẫm sẽ thu thập ngươi sau!"
Vân Tranh ngoan ngoãn đứng sang một bên, thuận theo không nói gì.
Thẩm Lạc Nhạn không khỏi tức giận khi nhìn thấy sự tủi thân trên mặt Vân Tranh.
Hôm trước ở Quần Phương Uyển chẳng phải hắn miệng lưỡi lưu loát lắm sao?
Chẳng phải khiến cho người ta cực kỳ xấu hổ sao?
Tại sao khi này lại trở nên yếu đuối như thế?
"Mang lên!"
Lúc này, Văn Đế lại nhẹ nhàng ra hiệu cho Mục Thuận.
Mục Thuận nhận lệnh, lập tức cho người hạ một chiếc hộp dài mảnh từ xe kiệu xuống.
Chiếc hộp rất tinh xảo.
Chỉ nhìn chiếc hộp thôi, ta cũng biết rằng đồ vật bên trong chắc hẳn không tầm thường.
Ánh mắt của mấy hoàng tử đều đổ dồn vào chiếc hộp, trong lòng vô cùng tò mò.
"Hôm nay đi săn, trẫm sẽ không tham gia."
Văn Đế nhìn mấy hoàng tử một lượt, "Bên trong này có cất giấu một bảo vật, hôm nay ai bắn được nhiều con mồi nhất, trẫm sẽ thưởng cho người đó!"
Nghe lời của Văn Đế, mấy hoàng tử thầm kích động.
Quả nhiên, cuộc đi săn hôm nay rất có thể liên quan đến ngôi vị Thái tử!
"Phụ hoàng, nhi thần cũng muốn tham gia săn bắn!"
Lúc này, Bát hoàng tử đột nhiên đứng ra.
"Nhi thần cũng muốn!"
Cửu hoàng tử cũng theo đó đứng ra.
"Ồ?"
Văn Đế hơi nhíu mày, "Hai ngươi còn vị thành niên, hôm nay đi săn, trẫm cố tình sai người thả mấy con mãnh thú trong Nam Uyển, các ngươi đi săn, dễ dàng bị mãnh thú t·ấn c·ông, theo trẫm thấy, hay là các ngươi đừng nên tham gia đi!"
Một đứa mới mười ba tuổi, một đứa mới mười một tuổi, khí lực còn khá kém.
"Nhi thần không sợ!"
Hai người cùng nhau hét lớn.
Văn Đế nghe vậy, lập tức do dự.
Lương phi thấy thế, lập tức cười tủm tỉm nói: "Thánh thượng, nếu Bát hoàng tử và Cửu hoàng tử đều muốn tham gia, vậy cứ để bọn họ tham gia đi! Có thị vệ đi theo bảo vệ, hẳn là sẽ không gặp phải nguy hiểm gì."
Lương phi là mẹ ruột của Bát hoàng tử.
Hiện tại ngoài Thục phi thì là người được sủng ái nhất.
Nhân cơ hội này, nàng đương nhiên cũng muốn cho con trai mình thể hiện một phen.
Văn Đế trầm ngâm một lát nữa, rồi gật đầu nói: "Nếu vậy, hai ngươi cũng hãy tham gia đi! Vì các ngươi còn vị thành niên, nên số lượng con mồi các ngươi săn được, trẫm sẽ tính gấp đôi!"
"Tạ phụ hoàng!"
Hai người lập tức vui mừng khôn xiết.
Vân Tranh nhìn thấy mà trong lòng thầm lắc đầu.
Hai tên tiểu hoàng tử này!
Còn chưa đủ lông đủ cánh, đã muốn vùng vẫy thể hiện?
"Lão Lục!"
Văn Đế lại nhìn về phía Vân Tranh, "Hãy mở to mắt nhìn cho kỹ đi, ngay cả Bát đệ và Cửu đệ cũng có thể đi săn, ngươi không cảm thấy hổ thẹn sao?"
"Nhi thần hổ thẹn vô cùng, xin phụ hoàng trách phạt." Vân Tranh thành khẩn nói.
"Chuyện trách phạt, tối nay sẽ tính!"
Văn Đế hừ lạnh một tiếng, lại nói với Thẩm Lạc Nhạn: "Vì Lão Lục không đủ khả năng đi săn, nên trẫm sẽ sai ngươi đi săn giúp hắn, con mồi ngươi săn được sẽ tính vào đầu Lão Lục!"
"Tạ thánh thượng!"
Thẩm Lạc Nhạn vui vẻ đáp ứng.
Cuối cùng cũng có cơ hội để nở mày nở mặt!
"Đừng vội tạ ơn trẫm."
Văn Đế đưa tay lên ngăn nàng lại, rồi nói: "Ngươi và Lão Lục rất nhanh sẽ trở thành vợ chồng, cùng vinh cùng nhục! Nếu ngươi giúp Lão lục giành chiến thắng trong cuộc đi săn, thì phần thưởng này trẫm sẽ ban cho Lão Lục! Nhưng nếu ngươi không thắng, thì trẫm sẽ phạt ngươi như thế nào, trẫm cũng sẽ phạt Lão Lục như vậy! Ngươi có ý kiến gì không?"
"Thần nữ không dám!"
Tính tình của Thẩm Lạc Nhạn vốn không tốt, nhưng trước mặt Văn Đế, nàng ta không dám càn rỡ.
"Ngươi có thể từ chối."
Văn Đế lắc đầu nói: "Nếu ngươi từ chối, thì trẫm chỉ phạt Lão Lục, chứ không phạt ngươi!"
Ơ?
Nghe lời Văn Đế, Vân Tranh thầm hô không ổn.
Lão già này muốn làm gì đây?
Tại sao lại cảm thấy lão già muốn Thẩm Lạc Nhạn rơi vào bẫy?
Ngay lúc Vân Tranh còn đang suy nghĩ thì Thẩm Lạc Nhạn đã trả lời: "Thần nữ nguyện giúp Lục điện hạ đi săn! Nếu không giành được chiến thắng trong cuộc đi săn này, thì thần nữ xin nguyện cùng Lục điện hạ chịu chung h·ình p·hạt!"
"Được lắm!"
Văn Đế dường như rất hài lòng với câu trả lời chắc chắn của Thẩm Lạc Nhạn, cười ha ha nói: "Phụ thân ngươi Thẩm Nam Chinh là một tướng hổ thần! Trẫm tin rằng, hổ phụ không sinh khuyển nữ! Đừng để trẫm thất vọng!"
"Tuân lệnh!"
Thẩm Lạc Nhạn nhận lệnh, nhưng trong lòng lại cực kỳ tự tin.
So về các phương diện khác, nàng ta có thể không bằng các hoàng tử khác.
Nhưng nếu so về săn bắn, nàng ta tin rằng mình nhất định có thể giành chiến thắng!
Tiêu diệt khí thế của mấy hoàng tử này cho ra trò!
Nói chuyện xong với Thẩm Lạc Nhạn, Văn Đế lại cau mày mắng Vân Tranh: "Đi săn cùng Lục hoàng tử phi! Nếu không đủ sức để giương cung bắn tên, thì để Lục hoàng tử phi bắt con mồi, còn ngươi thì đi nhặt cung tên giúp nàng!"
"Tuân lệnh!"
Vân Tranh đáp ứng, trong lòng cũng đã hiểu ra.
Lão già này cố ý đẩy mình ra để thử thách Diệp Tử một mình.
Hi vọng những thứ mình chuẩn bị cho Diệp Tử tối hôm qua sẽ có tác dụng!
"Đi, đi săn hết đi!"
Văn Đế phất phất tay, rồi nhắc nhở mọi người: "Trong Nam Uyển này có không ít trân cầm mà trẫm yêu thích, khanh các ngươi phải mở to mắt ra, đừng b·ắn c·hết những trân cầm đó!"
"Thánh thượng, các hoàng tử đi săn, thì làm sao phân biệt được những con trân cầm chứ!" Mục Thuận cười ha ha nói: "Thánh thượng không bằng sai các hoàng tử không được bắn g·iết loài cầm, để tránh đã ngộ thương thánh thượng yêu thích trân cầm.”
Văn Đế suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: "Cũng được! Vậy thì không được bắn g·iết chim chóc!"
Phân phó xong đám người, Văn Đế lại lệnh muốn tại trước buổi trưa trở về.
Đám người lĩnh mệnh, riêng phần mình mang theo thị vệ của mình phóng tới trong rừng......
Người theo Văn Đế đến, ngoại trừ Lão bát và Lão Cửu, còn có Thục phi và Lương phi.
Văn Đế đi săn, không mang theo hoàng hậu, trong phút chốc khiến mọi người nhận ra rằng, ngôi vị hoàng hậu đã mất, phế hậu chỉ là vấn đề thời gian.
Hiện tại Văn Đế chưa phế hậu, đại khái là vì loạn Thái tử vừa mới dẹp xong, lúc này đưa ra chuyện phế hậu, sợ rằng lại sinh ra sự cố.
Văn Đế vừa đến, liền trừng Vân Tranh một cái.
Đợi mọi người hành lễ xong xuôi, mới để cho người đi cùng dẫn vào Nam Uyển.
Tìm được vị trí thích hợp, một đám cung nữ hoạn quan lập tức dựng lều hoa, bày bàn thấp dài một cách ngay ngắn, còn bày đủ thứ trái cây, mỹ tửu.
Thế này nào phải đi săn!
Rõ ràng là buổi dã ngoại nấu nướng quy mô lớn mà!
Đợi đến khi mọi thứ chuẩn bị xong, lúc này Văn Đế mới ngồi dưới lều hoa tiếp kiến quần thần, Thục phi và Lương phi ngồi bên trái bên phải Văn Đế.
"Lão Lục, trẫm không phải đã truyền chỉ bắt ngươi đi săn sao? Sao ngay cả cung tiễn cũng không mang theo?"
Ánh mắt Văn Đế dừng trên người Vân Tranh, mặt lộ vẻ không vui.
Mẹ kiếp!
Tất cả lão già này, thế này là muốn bắt đầu chỉnh mình sao?
Vân Tranh thầm chửi rủa một câu trong lòng, cười gượng gạo nói: "Thưa phụ hoàng, nhi thần văn nhược, cái chuyện bắn cung này, nhi thần thực sự... không giỏi lắm..."
"Không thể được!"
Văn Đế nhìn chằm chằm Vân Tranh, "Ngươi chính là Hổ Liệt tướng quân do trẫm phong, ngươi là người sẽ thay trẫm ra trận đánh quân Sóc Bắc, ngay cả cung tiễn cũng không biết dùng, lên chiến trường, chẳng phải sẽ bị người Bắc Hoàn cười vào rằng Đại Càn ta không có nam nhi sao?"
Quả nhiên vẫn là tới!
lòng Vân Tranh thầm than khổ.
Dự đoán được là mình sẽ có kết cục thế này từ khi làm vậy.
Phúc không tránh họa, họa không thể tránh khỏi!
Thế nào thì thế!
Nghĩ vậy, Vân Tranh dứt khoát nói: "nhi thần nhất định sẽ chăm chỉ luyện tập, cố gắng không để phụ hoàng mất mặt!"
"Chăm chỉ luyện tập?"
Mắt Văn Đế nheo lại, "Ngươi chăm chỉ luyện tập, thì cả ngày chỉ lo la cà với Chương Hư, làm ra mấy việc lêu lổng không đáng?"
Vân Tranh hơi cứng người, trong nháy mắt không nói nên lời.
Thấy Vân Tranh bị Văn Đế chỉ trích, Vân Lệ và những người khác không khỏi vô cùng sung sướng.
Cuối cùng cũng đến lượt Lão lục g·ặp n·ạn!
Bốn người họ bị Văn Đế mắng cho tơi tả trước mặt các quan văn võ trong triều, chắc chắn Lão Lục không ít lần cười trên nỗi đau của họ!
Bây giờ, cuối cùng cũng đến lượt bọn họ nhìn thấy cảnh Vân Tranh tức tối và bực bội!
Thấy Vân Tranh im lặng, Văn Đế lại không kìm được hừ một tiếng lạnh lùng, "Trước hãy lui ra một bên, trẫm sẽ thu thập ngươi sau!"
Vân Tranh ngoan ngoãn đứng sang một bên, thuận theo không nói gì.
Thẩm Lạc Nhạn không khỏi tức giận khi nhìn thấy sự tủi thân trên mặt Vân Tranh.
Hôm trước ở Quần Phương Uyển chẳng phải hắn miệng lưỡi lưu loát lắm sao?
Chẳng phải khiến cho người ta cực kỳ xấu hổ sao?
Tại sao khi này lại trở nên yếu đuối như thế?
"Mang lên!"
Lúc này, Văn Đế lại nhẹ nhàng ra hiệu cho Mục Thuận.
Mục Thuận nhận lệnh, lập tức cho người hạ một chiếc hộp dài mảnh từ xe kiệu xuống.
Chiếc hộp rất tinh xảo.
Chỉ nhìn chiếc hộp thôi, ta cũng biết rằng đồ vật bên trong chắc hẳn không tầm thường.
Ánh mắt của mấy hoàng tử đều đổ dồn vào chiếc hộp, trong lòng vô cùng tò mò.
"Hôm nay đi săn, trẫm sẽ không tham gia."
Văn Đế nhìn mấy hoàng tử một lượt, "Bên trong này có cất giấu một bảo vật, hôm nay ai bắn được nhiều con mồi nhất, trẫm sẽ thưởng cho người đó!"
Nghe lời của Văn Đế, mấy hoàng tử thầm kích động.
Quả nhiên, cuộc đi săn hôm nay rất có thể liên quan đến ngôi vị Thái tử!
"Phụ hoàng, nhi thần cũng muốn tham gia săn bắn!"
Lúc này, Bát hoàng tử đột nhiên đứng ra.
"Nhi thần cũng muốn!"
Cửu hoàng tử cũng theo đó đứng ra.
"Ồ?"
Văn Đế hơi nhíu mày, "Hai ngươi còn vị thành niên, hôm nay đi săn, trẫm cố tình sai người thả mấy con mãnh thú trong Nam Uyển, các ngươi đi săn, dễ dàng bị mãnh thú t·ấn c·ông, theo trẫm thấy, hay là các ngươi đừng nên tham gia đi!"
Một đứa mới mười ba tuổi, một đứa mới mười một tuổi, khí lực còn khá kém.
"Nhi thần không sợ!"
Hai người cùng nhau hét lớn.
Văn Đế nghe vậy, lập tức do dự.
Lương phi thấy thế, lập tức cười tủm tỉm nói: "Thánh thượng, nếu Bát hoàng tử và Cửu hoàng tử đều muốn tham gia, vậy cứ để bọn họ tham gia đi! Có thị vệ đi theo bảo vệ, hẳn là sẽ không gặp phải nguy hiểm gì."
Lương phi là mẹ ruột của Bát hoàng tử.
Hiện tại ngoài Thục phi thì là người được sủng ái nhất.
Nhân cơ hội này, nàng đương nhiên cũng muốn cho con trai mình thể hiện một phen.
Văn Đế trầm ngâm một lát nữa, rồi gật đầu nói: "Nếu vậy, hai ngươi cũng hãy tham gia đi! Vì các ngươi còn vị thành niên, nên số lượng con mồi các ngươi săn được, trẫm sẽ tính gấp đôi!"
"Tạ phụ hoàng!"
Hai người lập tức vui mừng khôn xiết.
Vân Tranh nhìn thấy mà trong lòng thầm lắc đầu.
Hai tên tiểu hoàng tử này!
Còn chưa đủ lông đủ cánh, đã muốn vùng vẫy thể hiện?
"Lão Lục!"
Văn Đế lại nhìn về phía Vân Tranh, "Hãy mở to mắt nhìn cho kỹ đi, ngay cả Bát đệ và Cửu đệ cũng có thể đi săn, ngươi không cảm thấy hổ thẹn sao?"
"Nhi thần hổ thẹn vô cùng, xin phụ hoàng trách phạt." Vân Tranh thành khẩn nói.
"Chuyện trách phạt, tối nay sẽ tính!"
Văn Đế hừ lạnh một tiếng, lại nói với Thẩm Lạc Nhạn: "Vì Lão Lục không đủ khả năng đi săn, nên trẫm sẽ sai ngươi đi săn giúp hắn, con mồi ngươi săn được sẽ tính vào đầu Lão Lục!"
"Tạ thánh thượng!"
Thẩm Lạc Nhạn vui vẻ đáp ứng.
Cuối cùng cũng có cơ hội để nở mày nở mặt!
"Đừng vội tạ ơn trẫm."
Văn Đế đưa tay lên ngăn nàng lại, rồi nói: "Ngươi và Lão Lục rất nhanh sẽ trở thành vợ chồng, cùng vinh cùng nhục! Nếu ngươi giúp Lão lục giành chiến thắng trong cuộc đi săn, thì phần thưởng này trẫm sẽ ban cho Lão Lục! Nhưng nếu ngươi không thắng, thì trẫm sẽ phạt ngươi như thế nào, trẫm cũng sẽ phạt Lão Lục như vậy! Ngươi có ý kiến gì không?"
"Thần nữ không dám!"
Tính tình của Thẩm Lạc Nhạn vốn không tốt, nhưng trước mặt Văn Đế, nàng ta không dám càn rỡ.
"Ngươi có thể từ chối."
Văn Đế lắc đầu nói: "Nếu ngươi từ chối, thì trẫm chỉ phạt Lão Lục, chứ không phạt ngươi!"
Ơ?
Nghe lời Văn Đế, Vân Tranh thầm hô không ổn.
Lão già này muốn làm gì đây?
Tại sao lại cảm thấy lão già muốn Thẩm Lạc Nhạn rơi vào bẫy?
Ngay lúc Vân Tranh còn đang suy nghĩ thì Thẩm Lạc Nhạn đã trả lời: "Thần nữ nguyện giúp Lục điện hạ đi săn! Nếu không giành được chiến thắng trong cuộc đi săn này, thì thần nữ xin nguyện cùng Lục điện hạ chịu chung h·ình p·hạt!"
"Được lắm!"
Văn Đế dường như rất hài lòng với câu trả lời chắc chắn của Thẩm Lạc Nhạn, cười ha ha nói: "Phụ thân ngươi Thẩm Nam Chinh là một tướng hổ thần! Trẫm tin rằng, hổ phụ không sinh khuyển nữ! Đừng để trẫm thất vọng!"
"Tuân lệnh!"
Thẩm Lạc Nhạn nhận lệnh, nhưng trong lòng lại cực kỳ tự tin.
So về các phương diện khác, nàng ta có thể không bằng các hoàng tử khác.
Nhưng nếu so về săn bắn, nàng ta tin rằng mình nhất định có thể giành chiến thắng!
Tiêu diệt khí thế của mấy hoàng tử này cho ra trò!
Nói chuyện xong với Thẩm Lạc Nhạn, Văn Đế lại cau mày mắng Vân Tranh: "Đi săn cùng Lục hoàng tử phi! Nếu không đủ sức để giương cung bắn tên, thì để Lục hoàng tử phi bắt con mồi, còn ngươi thì đi nhặt cung tên giúp nàng!"
"Tuân lệnh!"
Vân Tranh đáp ứng, trong lòng cũng đã hiểu ra.
Lão già này cố ý đẩy mình ra để thử thách Diệp Tử một mình.
Hi vọng những thứ mình chuẩn bị cho Diệp Tử tối hôm qua sẽ có tác dụng!
"Đi, đi săn hết đi!"
Văn Đế phất phất tay, rồi nhắc nhở mọi người: "Trong Nam Uyển này có không ít trân cầm mà trẫm yêu thích, khanh các ngươi phải mở to mắt ra, đừng b·ắn c·hết những trân cầm đó!"
"Thánh thượng, các hoàng tử đi săn, thì làm sao phân biệt được những con trân cầm chứ!" Mục Thuận cười ha ha nói: "Thánh thượng không bằng sai các hoàng tử không được bắn g·iết loài cầm, để tránh đã ngộ thương thánh thượng yêu thích trân cầm.”
Văn Đế suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: "Cũng được! Vậy thì không được bắn g·iết chim chóc!"
Phân phó xong đám người, Văn Đế lại lệnh muốn tại trước buổi trưa trở về.
Đám người lĩnh mệnh, riêng phần mình mang theo thị vệ của mình phóng tới trong rừng......