• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày Tết, đại gia đình Kiều gia tụ họp đông đủ về nhà chính của Kiều lão gia, căn dinh thự bình thường yên tĩnh trở nên rôm rả vào ngày Tết, con cháu vui vẻ quây quần bên nhau, cùng nhau ngồi ăn một bữa cơm sau một năm dài bận rộn.

Đúng như Kiều Kiến Bang từng nói, trong Kiều gia có truyền thống người lớn lì xì con cháu dù đã lớn thế nào đi chăng nữa. So với những người khác, Hạ Du luôn nhận được hai bao một lượt nhờ có em bé trong bụng.

Ăn xong cái Tết đoàn viên, Kiều Kiến Bang và Hạ Du tay xách nách mang nhập viện chờ ngày sinh, theo dự kiến cô sẽ sinh ngay ngày mười bốn tháng hai, anh mỗi ngày đều cầu mong con sẽ ra muộn một chút để hai vợ chồng kịp đón lễ tình nhân khi chưa có sự xuất hiện của “người thứ ba”.

Vào những tháng cuối thai kỳ, bụng Hạ Du to lên nên di chuyển có chút khó khăn, Kiều Kiến Bang tạm gác bớt công việc, trừ những việc quan trọng mới tự mình xử lý, còn lại toàn bộ thời gian đều dành cho Hạ Du.

Mỗi ngày Kiều Kiến Bang đều dẫn Hạ Du đi bộ để dễ sinh, đều đặn massage cơ thể cho cô dễ chịu khi thai lớn ảnh hưởng thân thể.

Ngay ngày dự sinh, Hạ Du sáng dậy vẫn rất bình thường không có dấu hiệu sắp sinh, Kiều Kiến Bang mừng thầm con đã nghe được tiếng lòng anh nên không vội ra đời, nhưng anh vừa bảo Khải Dực gọi điện đến nhà hàng chuẩn bị tối nay tổ chức buổi hẹn hò lãng mạn ngay trong bệnh viện thì Hạ Du bắt đầu chuyển dạ.

Hạ Du không có cảm giác đau nhiều, ngược lại trông vẫn rất bình thường như mọi khi. Trước khi vào phòng sanh đối mặt với sinh tử, Hạ Du vẫn rất bình tĩnh hỏi Kiều Kiến Bang: “Anh thật lòng nói cho em biết, anh xem em là vợ, hay chỉ là một người đẻ thuê?”

Kiều Kiến Bang sốt ruột đến mức tâm trí không còn nghĩ ngợi gì được nữa, anh nắm chặt tay Hạ Du, gục đầu lên vai cô: “Anh chưa từng xem em là người đẻ thuê”

Khóe môi Hạ Du cong lên, hai dòng nước mắt nóng hổi rơi khỏi khóe mi. Hạ Du biết rõ câu hỏi của mình vô nghĩa, nhưng vẫn muốn nghe Kiều Kiến Bang tự mình xác nhận, lời anh nói có thật không chỉ còn trông chờ vào ngày tháng sắp tới.

Thời khắc quan trọng cũng đến, Kiều Kiến Bang cũng vào trong phòng sanh ở bên cạnh Hạ Du không rời một bước, bên ngoài bố mẹ anh cũng đã có mặt chờ đợi.

Kiều Kiến Bang căng thẳng đến tim đập chân run, anh hiểu khi một người phụ nữ sinh con không hề đơn giản, thậm chí còn nguy hiểm, lần đầu trải qua khiến anh vẫn như một kẻ mơ hồ.

Ngay khi bác sĩ bắt đầu hô “Rặn đi!”, Kiều Kiến Bang còn chưa chuẩn bị xong tinh thần thì đã nghe thấy tiếng em bé khóc, anh sững sờ bất động một chỗ, tất cả cảm xúc đều ập đến cùng một lúc.

Đôi mắt Kiều Kiến Bang dâng lên dòng lệ, không khống chế được bản thân gục đầu bên đầu Hạ Du, bàn tay đang run lên của anh vẫn nắm chặt lấy tay cô không buông.

Sau khi xử lý máu trên người em bé, hộ lý mặc áo vào và quấn trong khăn lớn mang đến giao cho Kiều Kiến Bang và Hạ Du. Ẵm con trên tay, Kiều Kiến Bang không còn là Kiều tổng nhiều người kính nể, giờ đây anh là một ông bố chỉ biết khóc để thể hiện sự hạnh phúc của mình.

Được tận tay bế sinh linh cho mình tạo ra thật sự rất thiêng liêng, Kiều Kiến Bang cũng chẳng ngờ rằng bản thân đã kiên trì suốt mười tháng để đợi một đứa trẻ ra đời.

Kiều Kiến Bang lặng lẽ đặt lên trán Hạ Du một nụ hôn biết ơn, cô không chỉ có công mang thai con anh, mà cô còn có công thay đổi cuộc sống của anh trở nên hoàn chỉnh.

Chuyển ra phòng thường, em bé là một bé trai hoàn toàn khỏe mạnh được đặt tên Kiều Kiến Bảo, trong lúc ông bà nội xem cháu nằm trong nôi thì Kiều Kiến Bang bên cạnh Hạ Du đút cháo loãng cho cô ăn lấy sức.

Đến tối, trong phòng chỉ còn lại Kiều Kiến Bang cùng Hạ Du và con trai, Kiều Kiến Bảo thức dậy mở đôi mắt to tròn trước thế giới mới.

Kiều Kiến Bang mang sữa nóng đến cho Hạ Du, liếc mắt thấy con trai đang bú sữa mẹ liền có chút ghen tỵ. Vốn định lờ đi nhưng Kiều Kiến Bang vẫn không làm được, sau vài giây chần chừ liền mặt dày xin xỏ: “Cho anh thử một miếng đi”

Hạ Du ngơ ngác không hiểu rõ ý Kiều Kiến Bang, còn đang nghĩ anh muốn uống sữa trong ly, nào ngờ cô chưa kịp phản ứng anh đã kéo bên áo còn lại của cô ra, ngậm lấy bên ngực còn lại mút thử.

Sau khi Kiều Kiến Bang rời ra, nét mặt nhăn nhẹ, Hạ Du buồn cười lẫn hiếu kỳ hỏi: “Mùi vị thế nào?”

Kiều Kiến Bang chép chép miệng cảm nhận, nghiêm túc đáp: “Vị lạ lắm, không hợp với anh”

Hạ Du lắc đầu cười bất lực, không nghĩ rằng anh lớn như vậy vẫn tò mò mùi sữa mẹ. Trong ánh mắt Hạ Du lộ lên sự dịu dàng nhìn về Kiều Kiến Bang đang ngồi trên giường bóp chân cho cô, dáng vẻ tập trung trầm tĩnh của anh khiến trái tim cô đập lên liên hồi. Đối với Hạ Du ở giây phút hiện tại, hai chữ “hạnh phúc” vốn không đủ để thể hiện cảm giác trong lòng cô lúc này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK