Đã giữa tháng mười hai, thai cũng đã hơn hai mươi tuần, bụng Hạ Du có to lên nhưng cơ thể vẫn không tăng cân là bao nhiêu, trước đó khám định kỳ bác sĩ cho biết thai nhi rất khỏe mạnh, chất dinh dưỡng cũng hầu như tập trung vào em bé.
Về vấn đề xác định giới tính cho em bé Kiều Kiến Bang không có ý định muốn biết, chỉ cần là con anh thì trai gái đều quan trọng, không những vậy còn giảm áp lực chuyện nối dõi cho Hạ Du.
Thời điểm cuối năm có nhiều cuộc gặp mặt, Kiều Kiến Bang sau khi tan làm tham dự tiệc của đối tác nên về muộn hơn mọi khi.
Trong khi đó, bố Kiều Kiến Bang cũng bận tiệc ở tập đoàn nên mẹ anh ghé sang nhà thăm Hạ Du. Nhìn thấy sắc mặt Hạ Du tốt lên mẹ anh cũng đoán được hai vợ chồng đã giải quyết vấn đề khuất mắc ổn thỏa.
Mẹ chồng nàng dâu trong phòng tâm sự nhiều chuyện chưa kể, thoắt cái đã hơn tám giờ tối, Kiều Kiến Bang cũng đi làm về tới.
Vào phòng, Kiều Kiến Bang chào hỏi mẹ rồi trực tiếp lấy quần áo đi tắm rửa, mẹ anh thấy vậy liền phàn nàn: “Nó đi làm về lạnh nhạt với con như thế kia à?”
Hạ Du mỉm cười lắc đầu, minh oan thay cho Kiều Kiến Bang: “Không phải đâu mẹ, anh ấy sợ con ngửi phải mùi rượu nên mới như vậy”
“Thế à, nhưng nó biết rồi vẫn còn uống rượu, sao con không nhắc nó?” Mẹ Kiều Kiến Bang không hài lòng về vấn đề này, lúc bà mang thai bố anh không hề động đến rượu bia nên bà vẫn luôn giữ quan niệm trước đây, vợ mang thai chồng không được uống rượu.
“Anh ấy còn phải xã giao mà mẹ, biết dừng đúng lúc là được” Hạ Du thoải mái giải thích.
Mẹ Kiều Kiến Bang nghe Hạ Du bênh vực chồng, còn hiểu chuyện thông cảm khiến bà cực kỳ hài lòng.
Kiều Kiến Bang tắm xong bước ra ngoài, bỗng đến gần chỗ Hạ Du chống tay lên đệm nhướng người tới hôn lên môi cô.
Bất ngờ bị Hạ Du đẩy ra, thấy cô ngại ngùng ra dấu mẹ đang ngồi ngay kế bên, Kiều Kiến Bang liền bày ra dáng vẻ đắc ý nói: “Đó giờ bố mẹ chỉ toàn đối xử với con như thế này, con chỉ là noi gương theo”
Mẹ Kiều Kiến Bang xấu hổ đánh vào cánh tay anh, vội vàng xuống giường chuẩn bị ra về, trước khi đi còn không quên dặn dò Hạ Du: “Con nghỉ sớm đi nhé, nhớ uống nhiều nước ấm, mẹ về trước”
“Dạ, mẹ đi cẩn thận” Hạ Du lễ phép chào tạm biệt.
Mẹ Kiều Kiến Bang vẫy vẫy tay rồi nhanh chóng ra về không ảnh hưởng không gian riêng tư của con cái.
“Anh tiễn mẹ” Kiều Kiến Bang báo một tiếng rồi cũng ra ngoài ngay sau mẹ.
Kiều Kiến Bang tiễn mẹ xong liền về phòng, anh đến sờ sờ bụng Hạ Du, mong chờ hỏi: “Hôm nay con đạp bao nhiêu lần?”
Đôi môi Hạ Du khẽ mím nhẹ, vẻ mặt bất đắc dĩ đáp: “Mẹ nói còn quậy hơn anh”
Kiều Kiến Bang nở nụ cười rạng rỡ, liếc liếc mắt thấy không chỉ bụng mà ngực Hạ Du cũng lớn lên, anh hiếu kỳ dịch chuyển tay từ bụng lên ngực cô, bỗng bị đẩy tay ra.
Hạ Du giơ tay chắn ngang ngực, gương mặt thoáng lên sự bối rối. Kiều Kiến Bang bật cười, cảm thán thốt lên: “Anh chỉ muốn kiểm tra một chút thôi mà, em làm mẹ rồi còn xấu hổ cái gì?”
Lâu rồi Kiều Kiến Bang mới động chạm, Hạ Du như quay lại từ đầu, bộ phận riêng tư trên cơ thể trở nên mẫn cảm.
“Hình như ngực em to lên rồi phải không?” Kiều Kiến Bang buông lời gạ gẫm.
Hạ Du tò mò kéo cổ áo nhìn xuống, quả thật có to lên nhưng không biết là bao nhiêu, đang định nhờ Kiều Kiến Bang lấy thước đo thì anh đã nhanh hơn lên tiếng đề nghị.
“Đưa anh kiểm tra sẽ biết lớn hơn bao nhiêu”
Không đợi Hạ Du đồng ý, Kiều Kiến Bang trực tiếp đưa tay cầm lấy bên ngực cô, sau đó gật gù đưa ra kết luận: “Vẫn chưa vừa tay anh”
Hạ Du vừa tức vừa buồn cười, bàn tay dài hơn hai mươi cen ti mét của Kiều Kiến Bang vốn đã quá to so với cô.
Kiều Kiến Bang khẽ cười ẩn ý trêu chọc Hạ Du, ngay sau đó đỡ cô nằm xuống ngả lưng, bất chợt hôn lên xương quai xanh cô, thật lòng thỏ thẻ: “Đối với anh thì em ngực to hay mông to không quan trọng, chỉ cần vì anh mà to bụng chính là quyến rũ nhất”
Thấy vẻ mặt kỳ thị của Hạ Du dành cho mình, Kiều Kiến Bang liền cười hôn lên trán cô rồi nằm xuống bên cạnh.
Anh không nói dối, anh cũng không hiểu vì sao khi biết mình làm cha, anh lại ngày đêm tưởng tượng đến cơ thể Hạ Du cùng chiếc bụng to lên của cô, anh cực kỳ thích dáng vẻ đó, so với thân hình đồng hồ cát nóng bỏng thì thân hình mang thai của Hạ Du lại hấp dẫn hơn rất nhiều.
Một lúc trôi qua, tay Kiều Kiến Bang vẫn đặt trên ngực phía bên kia của Hạ Du, cô lén liếc nhìn anh, phát hiện anh đang nhắm mắt, cô cẩn thận nhấc nhẹ tay anh thấp xuống bụng, đến khi tay anh yên vị trên bụng cô thì cô mới có thể thở phào.
Hạ Du chuyển người nằm nghiêng quay mặt về Kiều Kiến Bang, mới nằm xuống không bao lâu anh đã ngủ quên chứng tỏ anh đang rất mệt mỏi.
Cô vươn tay sờ sờ tai anh, anh bỗng hé mắt mơ màng nhìn cô, khẽ cất giọng khàn khàn: “Đói không?”
“Không đói”
“Anh pha sữa nhé?”
“Không uống”
Kiều Kiến Bang cong môi cười, nhắm mắt lại lần nữa, lẩm bẩm nói nhỏ: “Khó chiều”
Hạ Du mỉm cười ngắm nhìn Kiều Kiến Bang ngủ, mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi này của anh lại khiến cô cảm thấy xót xa.
Ngay từ những ngày đầu bước vào cuộc sống của Kiều Kiến Bang, Hạ Du luôn được anh chăm sóc tận tình, mặc dù mang trên người danh phận làm dâu làm vợ, cô lại chưa từng thực hiện trọn bổn phận của mình.
Ngẫm lại, Hạ Du mới nhận ra bản thân không tốt khi từng tức giận với Kiều Kiến Bang, nhưng có lẽ vì yêu anh, cô đã trở thành kẻ ghen tuông mù quáng.