Mọi chuyện đã đâu vào đó, mẹ Hạ Du ngoài việc chấp nhận hiện thực, bà không có tư cách để phản đối, bởi người khơi nguồn sự việc là bà.
Bà thở dài sầu não: “Mẹ chưa bao giờ dám nghĩ đến việc con sẽ làm dâu một gia đình như nhà họ Kiều. Xuất thân quá khác biệt, con ở đó sẽ phải cam chịu nhiều thiệt thòi, chưa kể bọn họ là xã hội đen, có bị giết cũng không ai hay”
Nghe đến đây Hạ Du bật cười, nỗi lòng của bậc phụ huynh có con gái hầu như đều mong con mình được gả vào một gia đình có bố mẹ chồng yêu quý.
“Mặc dù mang danh là dâu nhưng con chưa từng làm dâu ngày nào cả. Con với Kiến Bang sống riêng, một tay anh ấy chăm lo toàn vẹn cho con”
“Thật sao? Cậu ấy yêu con thật lòng?” Mẹ Hạ Du hơi chồm người tới, gấp gáp hỏi.
Câu trả lời này Hạ Du không có đáp án, trong lòng Kiều Kiến Bang yêu ai chẳng ai biết. Hạ Du tránh né câu hỏi, mỉm cười nói cho mẹ an lòng: “Không ai chăm sóc cho con tốt hơn anh ấy”
“Nghĩ đi nghĩ lại mẹ vẫn không tin được, cậu ta có tin đồn yêu đương với cô diễn viên Ngọc Ân gì đó, cô ta xinh đẹp, nói năng nhẹ nhàng chẳng lẽ chưa từng lọt vào mắt cậu ta mà chỉ là bạn thân? Du Du, trên đời này tình bạn khác giới thuần khiết hiếm lắm, nếu con vì lý do nào đó nhẫn nhịn khi biết cậu ta lén lút qua lại với cô gái kia, con nên dừng lại, đừng bước theo vết xe đổ của mẹ mà đánh mất cả tuổi thanh xuân”
Thanh xuân vốn là khái niệm xa vời với Hạ Du, trong ký ức của cô chỉ toàn ma men cờ bạc, cô học xong liền phải tự mình bước ra xã hội, không một ai dìu dắt. Kiều Kiến Bang muốn cô sinh cho anh một đứa con, cô bị ép buộc phải làm như vậy, hôn nhân không tình yêu bảo cô làm sao níu giữ trái tim anh…
Hạ Du lặng lẽ nhìn cốc nước trắng trước mặt, phẳng lặng như lòng cô, chưa từng tham lam cũng chưa từng từ bỏ, mỗi ngày mơ ước một cuộc sống bình an.
Thấy Hạ Du yên lặng, mẹ cô thở dài thườn thượt: “Du Du, mẹ xin lỗi vì đã không sinh con ra trong một gia đình tốt hơn”
Hạ Du mỉm cười dịu dàng, vỗ nhẹ lên bàn tay mẹ cô vài cái, hai chiếc nhẫn cưới màu vàng lấp lánh trên hai bàn tay cả hai.
“Mẹ, mỗi người mỗi số”
Tạm bỏ qua chuyện không vui, mẹ Hạ Du ân cần hỏi han: “Du Du, con mang thai mấy tháng rồi?”
“Gần mười một tuần rồi”
“Có ốm nghén nhiều không?”
Nhớ đến quãng thời gian nghén, khóe môi Hạ Du bất giác cong thật cao, Kiều Kiến Bang lúc đó cũng vì cô mà ảnh hưởng.
“Không nhiều lắm, con cảm thấy mệt trong người nhiều hơn”
“Thiệt tình, đáng lẽ thời gian này mẹ phải ở bên cạnh con mới phải”
Hạ Du lắc đầu, nghiêm túc nói: “Con nghĩ về chuyện chăm lo cho con, mẹ không qua nổi Kiến Bang đâu. Anh ấy từng bước đi cũng vô cùng cẩn thận, ăn mặc của con đều do anh ấy tự mình làm”
Nghe Hạ Du nói mẹ cô tươi cười nhẹ nhõm, nhìn sắc mặt cô tuy không hồng hào nhưng khi nói về Kiều Kiến Bang, nét mặt cô liền hiện lên sự ngọt ngào. Nếu quả thật Hạ Du được Kiều Kiến Bang thật lòng thương yêu, bà không còn gì để lo lắng nữa.
“Phải rồi, con trai mẹ bao nhiêu tuổi rồi?” Hạ Du hiếu kỳ hỏi.
“Năm tuổi rồi, tên là Shizu” Mẹ Hạ Du vui vẻ, sau đó có chút ngượng: “Thật ra do mẹ mang thai thằng nhóc nên mới theo bố nó sang đây”
“Thằng bé đáng yêu lắm” Hạ Du gật gù, đột nhiên có một đứa em nhỏ hơn đến tận mười lăm tuổi.
“Du Du, hơn một tuần nữa sinh nhật con, mẹ với dượng đã tính về nước đón với con, con thấy thế nào?”
Chuyện này chưa thông qua Kiều Kiến Bang, Hạ Du không thể tự mình quyết định nhưng một bữa ăn, chắc Kiều Kiến Bang sẽ không khó khăn đến mức không đồng ý.
“Được ạ” Hạ Du gật đầu.
Cuộc trò chuyện kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, lúc Hạ Du cùng mẹ cô ra cửa thì thấy Kiều Kiến Bang ngồi ở bàn ngoài hiên chờ. Ngay khi nhìn chạm mắt, Kiều Kiến Bang liền bật dậy nhanh chân đến chổ cô.
Đối diện Kiều Kiến Bang, mẹ Hạ Du có chút căng thẳng, đứa con rể quyền cao chức lớn này bà nhất thời mơ hồ.
“Mẹ về cẩn thận” Kiều Kiến Bang nói rất tự nhiên.
“Ờ… ờ hai đứa cũng vậy” Mẹ Hạ Du cười gượng gạo, nhìn Hạ Du lần nữa rồi theo vệ sĩ của Kiều Kiến Bang ra xe.
Đợi mẹ Hạ Du rời khỏi, Kiều Kiến Bang mới quay sang hỏi cô: “Thế nào?”
“Hết rồi”
“Hết?” Kiều Kiến Bang có chút khó hiểu.
“Từ giờ tôi không còn phải lo sợ bị mẹ phát hiện, chuyện gì cũng đã nói hết” Hạ Du thư thái cất bước, hít thở bầu không khí trong lành.
Kiều Kiến Bang theo phía sau, ôm eo Hạ Du chậm rãi tiến về phía trước, mong đợi hỏi: “Em có thể công khai xuất hiện rồi?”
Hạ Du gật đầu, cô không còn điều gì để giấu giếm nhưng mục đích ban đầu của Kiều Kiến Bang chỉ muốn cô sinh con cho anh, cô ra mặt đồng nghĩa với chuyện cô được thừa nhận là vợ anh, không phải người đẻ thuê?
Còn chưa vui được bao lâu, Kiều Kiến Bang bỗng nói một câu khiến Hạ Du hụt hẫng.
“Nhưng không phải bây giờ”
Hẳn Kiều Kiến Bang có tính toán, Hạ Du đành thuận theo ý anh, việc hiện tại là phải sống thật vui vẻ, ngừng nghĩ ngợi về những chuyện buồn phiền lo âu.