• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lấy vẻ tà mị bẩm sinh mê hoặc Hạ Du, Kiều Kiến Bang dễ dàng đoạt lấy bờ môi cô, cắn mút nhẹ nhàng đầy kích thích.

Cơn đê mê chiếm lĩnh lý trí khiến Hạ Du buông xuôi thuận theo Kiều Kiến Bang, tuy không nghĩ tới nhưng những lúc gần gũi thế này cô không còn đủ tỉnh táo phản kháng.

Tiếng gõ cửa phòng đột ngột vang lên, theo sau là giọng nói ngọt ngào của Ngọc Ân phá tan bầu không khí yên tĩnh lãng mạn: “Bang, em có chút chuyện nhờ anh”

Kiều Kiến Bang lưu luyến rời khỏi môi Hạ Du, ngồi dậy xuống giường, miệng lầm bầm chửi mắng.

Sau cánh cửa, Ngọc Ân tóc xõa qua vai, chiếc đầm ngủ mỏng hai dây lấp ló nội y dưới áo choàng ngủ không buộc lại, đập vào mắt người đối diện là bộ ngực căng tròn và đôi chân dài nuột nà.

“Em không biết chỉnh điều hòa, anh giúp em được không?” Ngọc Ân chớp chớp ánh mắt e lệ nhờ vả.

Kiều Kiến Bang xoay đầu nhìn Hạ Du, thấy cô nằm nghiêng nhắm mắt, anh hơi lưỡng lự nhưng vẫn ra ngoài đóng cửa lại.

Hai người đó rời khỏi, Hạ Du kéo chăn lên cổ, bất giác giơ tay chạm ngực, từ lúc mang thai ngực có lớn lên nhưng không bằng.

Thử hỏi, Kiều Kiến Bang là một người đàn ông khỏe mạnh, có nhu cầu sinh lý cũng là chuyện đương nhiên, nếu Kiều Kiến Bang không phải vì sợ có lỗi với con thì đã tìm một người khác giải tỏa.

Hạ Du không có ngoại hình nổi bật, ngực không to, chân không dài, chưa kể mang thai dẫn đến xuống sắc, quan trọng là với Hạ Du thì Kiều Kiến Bang không thể “vào”, chỉ có thể giải quyết phía ngoài.

Lần này thì khác, Ngọc Ân xinh đẹp hấp dẫn lại chủ động, Kiều Kiến Bang không động lòng thì anh không phải đàn ông. Dù gì Kiều Kiến Bang với Ngọc Ân từng ở bên nhau nên nếu bùng cháy lần nữa cũng là chuyện bình thường.

Hạ Du ngồi dậy mang đôi dép đi trong nhà, lấy một chiếc áo khoác len mỏng mặc vào ra ngoài đi dạo.

Lúc đi ngang phòng Ngọc Ân, cửa hé một khoảng nên hành động và cuộc nói chuyện của Kiều Kiến Bang với Ngọc Ân, Hạ Du đều nhìn và nghe thấy.

Ngọc Ân đã cởi bỏ áo choàng ngủ, bờ vai gầy quyến rũ ôm Kiều Kiến Bang, hướng ánh mắt nhìn về Hạ Du, hai tay Ngọc Ân siết chặt thắt lưng anh.

“Bang, anh cho em một cơ hội dành cả đời chăm sóc anh được không? Chúng ta sẽ cùng con anh trở thành gia đình ba người hạnh phúc”

“Vậy em phải rút khỏi showbiz”

Giọng Kiều Kiến Bang trầm ổn cất lên nhưng những mảnh vỡ đâm thẳng vào trái tim Hạ Du.

“Đương nhiên rồi” Ngọc Ân vui đến kích động, hai mắt sáng rỡ như bóng đèn.

Kiều Kiến Bang gỡ tay Ngọc Ân, nghiêm túc nhìn cô: “Em phải nhanh lên, anh không đợi lâu được đâu”

Bóng lưng đó của Kiều Kiến Bang khiến trái tim Hạ Du lạnh lẽo, cô cười nhạt cất bước đi, giọt nước mắt trách bản thân ngu ngốc cũng rơi xuống.

Ngọc Ân vui mừng gật đầu lia lịa, nhân cơ hội liền nói ra mục đích: “Tối nay…”

“Anh phải ngủ với con” Kiều Kiến Bang biết ý định của Ngọc Ân nên nhanh chóng dập tắt không chút chần chừ: “Em cũng ngủ đi”

Nói rồi Kiều Kiến Bang trở về phòng, không thấy Hạ Du liền cuống quít đi tìm khắp phòng từ sau ra trước.

Ở bờ sông được dựng bằng gỗ, không gian bao quanh bởi khu vườn rộng lớn, Hạ Du ngồi trên ghế dưới ánh trăng, thẫn thờ ngắm nhìn cảnh đêm.

Thấy được Hạ Du, Kiều Kiến Bang thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh chân đến chỗ cô, sốt sắng nói: “Sao em lại chạy ra đây? Mắc sương cảm lạnh thì sao?”

Đã rất nhiều lần Hạ Du tự nhủ những việc Kiều Kiến Bang làm cho cô đều vì đứa bé trong bụng nhưng cô hết lần này đến lần khác động lòng, để rồi một mình ôm thất vọng.

Không thấy Hạ Du phản ứng, môi Kiều Kiến Bang nhếch nhẹ, trực tiếp bế cô lên trở về. Ánh mắt Hạ Du nhìn xuống, mười mấy giây mới chớp một lần, biểu cảm Kiều Kiến Bang thoáng nét sâu xa, chân bước sải dài.

Lúc về phòng Kiều Kiến Bang cẩn thận đặt Hạ Du xuống giường, chưa kịp làm gì thì cô đã trùm chăn qua đầu để lại Kiều Kiến Bang ngơ ngác đứng bên cạnh.

Anh khẽ nở nụ cười đầy cưng chiều, cảnh tượng này có chút quen thuộc, hai ngày liền giận hết hai lần, lý do đã quá rõ ràng rồi còn gì.

Nằm một lát, Hạ Du vừa nóng vừa ngộp phải mở chăn ra, trước mắt là Kiều Kiến Bang đang ngủ sát ngay cạnh.

Hạ Du thở dài bất lực, quả thật hiện tại đối với Kiều Kiến Bang, đứa bé trong bụng Hạ Du và Ngọc Ân mới là người anh cần. Hạ Du xoay lưng với anh, dùng tay lót đầu, trong lòng hụt hẫng dâng trào.

Bất ngờ bị ôm lấy, Hạ Du giật mình mở to mắt, Kiều Kiến Bang để đầu lên đầu cô, tay chân vô tư gác trên người cô, dường như bao nhiêu sức của anh đều đè lên khiến Hạ Du nhăn nhó cả mặt mày.

Do Kiều Kiến Bang ôm từ phía sau nên Hạ Du trái tay không đẩy nổi người anh.

“Nặng”

Cơ thể Kiều Kiến Bang bất động một chổ không có ý dịch chuyển, anh bỗng thỏ thẻ một câu: “Mẹ giận bố sao?”

Cảm xúc trong Hạ Du dâng trào, tim đập mạnh đến mức muốn nổ tung nhưng làm sao có thể bảo cô vui vẻ chấp nhận sự ngọt ngào này từ Kiều Kiến Bang khi mới ban nãy, anh còn muốn cùng Ngọc Ân và con của cô với anh thành một gia đình thật sự.

Hạ Du khép mi lại, nước mắt chảy ra, phần cổ dưới tai ươn ướt, cảm giác tê liệt xâm chiếm ý thức của cô. Trong đầu cô hiện lên duy nhất một suy nghĩ, rốt cuộc mục đích của Kiều Kiến Bang là gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK