• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kết thúc bữa tối sớm, Kiều Kiến Bang đưa Hạ Du vào vườn đi dạo, Ngọc Ân sau khi thấy người người từng phòng dọn hành lý rời khỏi khách sạn trong buổi tối cũng có thể dễ dàng đoán được Kiều Kiến Bang đã ra tay, có điều Triết cùng nhân viên làm việc của cô cũng phải đi, riêng cô thì không, chứng tỏ Kiều Kiến Bang đang cố ý.

Chân váy dài bằng vải voan trắng khẽ đung đưa trong gió, Hạ Du mang vớ cùng màu, mang đôi giày sandal màu đen, trên người mặc chiếc áo len trùm đầu màu kem.

Thời tiết cuối hạ có chút se lạnh, đối với việc giữ ấm cho Hạ Du, Kiều Kiến Bang càng cẩn trọng.

Dạo một vòng sau đó trở về phòng, vừa đến cửa Khải Dực tìm đến, Hạ Du vào trong một mình, nhìn ánh mắt mà Kiều Kiến Bang trao đổi với Khải Dực cũng đủ biết họ có chuyện muốn giấu cô.

Vào phòng trà phía sau, Hạ Du ngả lưng trên sofa giường ngắm cảnh vật bên ngoài, từng cơn gió thổi nhè nhẹ qua những tán lá mang cảm giác có chút tê tái.

Nói chuyện xong với Khải Dực, Kiều Kiến Bang nhanh chóng đến chỗ Hạ Du. Trước đây không để ý, dáng vẻ khi ở một mình của Hạ Du lại rất yên tĩnh, trầm lắng khá giống như anh.

Tính cách cả hai khá tương đồng, đều ít nói làm nhiều, kể cả tình cảm cũng không bộc lộ rõ ra ngoài, nhưng gặp được Hạ Du, Kiều Kiến Bang đã mở lòng bày tỏ, ngay cả những việc từ bé đến lớn chưa từng làm cũng đã vì cô mà làm.

Chẳng hạn như việc ngồi vào bàn ăn, Kiều Kiến Bang do thói quen luyện tập từ bé nên không bàn chuyện công việc hay làm việc riêng trong giờ ăn, hiện tại mỗi khi ăn, Kiều Kiến Bang đều bận rộn tay chân lo cho Hạ Du ăn no rồi mới lo đến mình.

Thói quen ngủ cũng vì Hạ Du mà thay đổi, Kiều Kiến Bang không còn một mình nằm xuống giường là ngủ, bây giờ trước khi ngủ đều tăng nhiệt độ máy sưởi, mang vớ giữ ấm chân cho Hạ Du, nửa đêm nhiều lần thức giấc đưa cô vào toilet.

Cuộc sống của Kiều Kiến Bang thay đổi hoàn toàn, Hạ Du cùng đứa bé trong bụng trở thành cái tâm của trục quỹ đạo mà Kiều Kiến Bang xoay quanh. Không khó để thừa nhận ban đầu Kiều Kiến Bang vì một vài câu nói do hiểu lầm, anh lại chơi lớn muốn cô gái này trở thành người mang thai con anh, lời nói của Hạ Du lúc đó dường như thấu được tâm trạng của anh, một cô gái trẻ lại suy nghĩ rất chững chạc.

Trên sofa, Hạ Du nằm hơi co người thu mình lại, tâm mắt dừng trên ánh trăng khuất sau màn mây mờ cùng tiếng lá thổi rì rào êm tai. Kiều Kiến Bang nhẹ nhàng bước tới, bế Hạ Du nằm trọn vào lòng anh, bàn tay đặt trên bụng cô cách một lớp vải vẫn cảm nhận được sự ấm nóng.

Qua một lúc lâu, cả hai vẫn yên lặng, chẳng ai nói với ai lời nào, thế giới xung quanh dường như cũng dừng lại để ngắm khoảnh khắc bình yên này. Hạ Du ngước mi mắt ngắm nhìn gương mặt của Kiều Kiến Bang, từng đường nét nam tính pha lẫn sự ma mị cuốn hút, khí chất thanh tao đều bẩm sinh tự nhiên mà có.

Hạ Du khẽ cựa đầu trong lòng Kiều Kiến Bang tìm chỗ thoải mái, hơi thở ra mang theo tâm sự buồn man mác, có danh phận nhưng không thể giữ trái tim Kiều Kiến Bang ở một chỗ, tình cảm cô dành cho anh không còn dừng ở mức rung động nữa.

Đáng tiếc, Hạ Du không hiểu được lòng dạ Kiều Kiến Bang, những việc anh làm cho cô không còn là vì con của anh, mà còn là vì người con gái anh lấy làm vợ là cô. Có lẽ Hạ Du đã quen với việc được Kiều Kiến Bang đối xử tốt, những hành động thân mật ngọt ngào cũng trở thành lẽ thường tình. Thế nên, Kiều Kiến Bang yêu Hạ Du chỉ có anh biết, Hạ Du yêu Kiều Kiến Bang chỉ có cô biết, nhưng tình cảm cả hai dành cho nhau mọi người đều thấy.

“Du Du, em không vui sao?” Kiều Kiến Bang biết rõ đây là câu hỏi thừa thãi vẫn nhất định hỏi, sự hiện diện của Ngọc Ân là lý do lớn nhất khiến tâm trạng của Hạ Du không ổn.

Hạ Du không đáp, chỉ thờ ơ lắc đầu, từ khi nào Kiều Kiến Bang lại thiếu tinh tế đến như vậy, hay đang cố tình giả vờ không biết?

Kiều Kiến Bang bỗng nâng đầu Hạ Du lên, đặt lên môi cô một nụ hôn thật dịu dàng, đáp lại anh là đôi môi lười biếng không muốn cử động.

Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, Kiều Kiến Bang cuối cùng mới chịu rời môi cô ra mở cửa, quả nhiên Ngọc Ân đã tìm đến, nếu không phải ý của anh, cô ta vốn không qua khỏi vệ sĩ đứng canh gác bên ngoài.

“Bang, mọi người bỗng nhiên rời đi, ngay cả chị quản lý em cũng vậy, em ở một mình có chút sợ” Ngọc Ân thừa biết sự tình phía sau chuyện này, không chừng Kiều Kiến Bang muốn lén lút qua lại với cô nhưng lo người khác nhìn thấy sẽ dị nghị, ảnh hưởng đến danh tiếng mà anh đã xây dựng.

“Em có thể ở đây, nhưng không được làm phiền” Kiều Kiến Bang dễ dàng đồng ý, điều kiện đặt ra là một ẩn ý.

“Được, em hứa” Ngọc Ân gật đầu mạnh khẳng định, không giấu được sự vui sướng trên mặt.

Kiều Kiến Bang vừa xoay lưng, trên mặt hiện lên tia đắc ý, thẳng lối trở về bên cạnh Hạ Du.

Lúc đầu Ngọc Ân dự định sẽ về phòng, khi thấy Kiều Kiến Bang vào phòng trà, cô ta có thể chắc chắn Hạ Du cũng đang ở đó. Từng bước chân kín đáo, Ngọc Ân đứng nép ở vách đưa mắt nhìn, Kiều Kiến Bang ôm khư khư Hạ Du trong lòng, ánh mắt dành cho Hạ Du là cả một bầu trời ôn nhu, khóe môi anh cũng bất giác cong lên đầy hạnh phúc.

Kiều Kiến Bang hiện tại và trước đây hoàn toàn khác nhau, Ngọc Ân đã quen thuộc với hình ảnh nghiêm túc, uy quyền của một vị thiếu gia tài sắc vẹn toàn, là hình mẫu ngoài nóng trong lạnh thường thấy ở những người trưởng thành, vậy nên khi thấy Kiều Kiến Bang bày tỏ cảm xúc ra ngoài, Ngọc Ân nhìn thế nào cũng không quen, nếu không nhiều lần tận mắt chứng kiến, Ngọc Ân không bao giờ tin được Kiều Kiến Bang vì một đứa bé mà có thể thay đổi nhiều đến vậy, kể cả chuyện đối xử với mẹ của nó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK