Sau một lúc phân vân, Ngọc Ân quyết định ra ngoài tìm Kiều Kiến Bang. Bước chân Ngọc Ân bước nhẹ trên sàn gỗ vô cùng cẩn trọng, tay chạm nhẹ vào tường làm chỗ giữ thăng bằng.
Đến cửa ra phòng trà hướng ra hồ nước, gió hơi se lạnh thổi từ cây cối từ khu vườn bên ngoài vào, bàn ghế ngay hiên không có ai nhưng bên trong nhà thì có.
Ngọc Ân đứng nép ở cửa, thẫn thờ nhìn Kiều Kiến Bang ôm Hạ Du nằm trên ghế giường ở nơi uống trà. Từ hướng nhìn của Ngọc Ân, Hạ Du nghiêng người nhắm mắt ngủ say trong lòng Kiều Kiến Bang, anh một tay lót cổ Hạ Du, một tay gác trên người cô, yên bình ngắm cảnh đêm bên ngoài.
Khung cảnh ngọt ngào này, Ngọc Ân còn chưa từng được trải qua trong hai năm hẹn hò với Kiều Kiến Bang. Hai năm, ngoài việc cùng nhau đi ăn, gửi tặng quà vào những ngày đặc biệt, những việc Kiều Kiến Bang làm cho Hạ Du, cô đều không có. Đó là sự khác biệt giữa bạn gái và vợ? Rõ ràng hơn Hạ Du mọi thứ nhưng cuối cùng lại không có Kiều Kiến Bang.
Hạ Du vừa cử động, Ngọc Ân giật mình lập tức nấp vào vách, vẫn không quên đưa mắt dõi theo. So với Ngọc Ân, Kiều Kiến Bang còn phản ứng nhanh lẹ hơn, kéo tấm chăn mỏng qua vai Hạ Du.
Dưới ánh đèn vàng duy nhất rọi xuống gian phòng, cả thế giới đều thu về Kiều Kiến Bang và Hạ Du. Ngày đó Ngọc Ân đồng ý lời cầu hôn của Kiều Kiến Bang thì có lẽ người anh ôm trong lòng lúc này là cô mà không phải cô gái xa lạ tên Hạ Du kia.
Hạ Du mở mắt, vô tình chạm ngay Ngọc Ân, hóa ra đây là vị khách mà Kiều Kiến Bang vừa nhắc với cô lúc nãy. Lòng ngực như có tảng đá lớn đè lên, chống tay định ngồi dậy thì đột nhiên bị Kiều Kiến Bang siết chặt.
“Ngọc Ân” Hạ Du khó xử nói nhỏ.
Nghe Hạ Du nói Kiều Kiến Bang mới xoay đầu nhìn, bình thản lên tiếng hỏi Ngọc Ân: “Em chưa ăn gì phải không?”
Hai trạng thái trái ngược trước lời nói của Kiều Kiến Bang, Hạ Du có chút thất vọng, Ngọc Ân lại tươi cười gật đầu.
Còn chưa gọi, Khải Dực đã từ bên ngoài đi vào, theo sau là nhân viên resort đẩy đồ ăn vào. Đợi bày xong ra bàn, Khải Dực mới đến chổ Kiều Kiến Bang.
“Kiều tổng, bữa tối đã sẵn sàng” Nói rồi anh quay qua Ngọc Ân: “Mời”
Khải Dực và Ngọc Ân ngồi vào bàn ăn trước, Kiều Kiến Bang cùng Hạ Du vào sau, nửa bước chân cũng không rời.
Bàn ăn đầy ắp món quê nhà ở nước ngoài, Ngọc Ân mỉm cười hạnh phúc lén đưa mắt nhìn sang Kiều Kiến Bang ngồi đối diện. Ngọc Ân vốn kén ăn, không ăn được các món ngoại, Kiều Kiến Bang cố tình chuẩn bị chắc chắn vì còn nhớ, tuy bên ngoài anh hơi phũ phàng nhưng vẫn rất quan tâm cô.
Kiều Kiến Bang trước tiên cắt beefsteak được chế biến từ bò Kobe hảo hạng thành những miếng nhỏ đưa qua cho Hạ Du, tiếp đó khuấy chén súp, thổi cho bớt nóng, bận rộn tay chân chăm Hạ Du dù bản thân vẫn chưa ăn được miếng nào.
Trông Hạ Du ăn uống rất ngon miệng, Kiều Kiến Bang đút cô được vài muỗng súp cô lại thôi. Ngày thường mỗi bữa Hạ Du ăn không nhiều nhưng lại ăn nhiều cử.
Ngọc Ân ngỡ ngàng khi thấy Kiều Kiến Bang ăn đồ thừa của Hạ Du, với thân phận của anh làm như vậy không đáng.
Ngay khi Hạ Du rời bàn, Kiều Kiến Bang cũng dừng bữa, cùng cô ra phía sau.
Ánh trăng rọi xuống mặt hồ tĩnh lặng, tán lá lung lay bởi những cơn gió mát, Hạ Du ra ngoài hiên ngồi, đưa tay liền có thể chạm vào nước hồ.
Ngồi dưới tấm đệm bệt dưới đất, Kiều Kiến Bang một chân co đỡ sau lưng Hạ Du, chân còn lại duỗi ra trước cho cô gác lên.
Năm phút sau cuộc gọi điện của Khải Dực, nhân viên mặc Kimono mang trà bánh đến, pha trà tại chỗ.
Hương trà xanh matcha dịu nhẹ, đĩa bánh Wagashi giống hệt hoa quả thật với đầy đủ sắc màu, mùi lại rất thơm, lớp vỏ thì mềm mềm đàn hồi.
Hạ Du tò mò lấy một cái cắn thử, mùi vị không hợp khẩu vị, cô lập tức nhăn nhó khó chịu.
Kiều Kiến Bang nhanh chóng chạm môi lên môi Hạ Du, dùng lưỡi lấy miếng bánh ra khỏi miệng cô, cái bánh cô cầm trên tay cũng lấy đi.
Vô tình bắt gặp biểu cảm không cảm xúc của Khải Dực, Kiều Kiến Bang suy nghĩ cho anh, liền nói: “Cậu cưới vợ được rồi”
Khải Dực nghiêm trọng lắc đầu: “Tấm gương của anh, tôi không vượt qua được”
Đồng thời Kiều Kiến Bang và Hạ Du bật cười, đoán Khải Dực thấy Kiều Kiến Bang chăm sóc cho Hạ Du quá kỹ khiến Khải Dực không đủ tự tin trở thành một người chồng giống như vậy. Kiều Kiến Bang nghĩ Khải Dực theo anh, mỗi ngày chứng kiến anh và Hạ Du ân ái, Khải Dực không sớm thì muộn cũng sẽ tổn thọ.
“Hôm nay tạm dừng ở đây”
Nói rồi Kiều Kiến Bang rút chân, bế Hạ Du lên đi một mạch về phòng ngủ. Ngay sau đó Khải Dực cũng trở về phòng, chỉ còn Ngọc Ân ngơ ngác khi vẫn chưa nói được lời nào.
Nằm trên giường rảnh rỗi, Kiều Kiến Bang nghĩ ra trò trêu Hạ Du, anh tinh ranh hỏi: “Em có muốn học tiếng Nhật không?”
Hai mắt Hạ Du mở to ngước nhìn Kiều Kiến Bang, hào hứng gật đầu.
Khóe môi Kiều Kiến Bang cong nhẹ: “Ví dụ em đói, nói là Anataga hoshii”
“Anataga hoshii” Hạ Du lẩm bẩm theo.
“Nếu như em mệt, hãy nói Kisu shite. Muốn bảo ai đó dừng hành động đang làm lại thì là Motto motto”
Chưa từng học qua tiếng Nhật, Kiều Kiến Bang nói gì Hạ Du đều nghiêm túc nghe theo, cố gắng ghi nhớ học thuộc lòng.
Nét cười ẩn hiện trên gương mặt gian tà của Kiều Kiến Bang, anh giả vờ kiểm tra: “Mệt là gì?”
“Kisu shite”
Tâm tình Hạ Du đang hào hứng, đột nhiên bị Kiều Kiến Bang hôn lên môi một cái khiến cô sững người hoang mang, vẫn ngây ngô thốt ra “Motto motto”, kết quả bị Kiều Kiến Bang cưỡng hôn.
Cảm giác không đúng, Hạ Du đẩy Kiều Kiến Bang ra, trầm trọng hỏi: “Anh dạy bậy đúng không?”
“Thưởng cho em thôi” Kiều Kiến Bang thư thả nói, gương mặt vốn tà mị chỉ cần có ý nghĩ xấu xa liền hiện rõ.
Hạ Du theo phản xạ bật chế độ phòng thủ, nhích người ra xa Kiều Kiến Bang. Ánh mắt sâu xa của Kiều Kiến Bang trở nên quyến rũ đến lạ, Hạ Du mải ngắm đôi mắt ấy mà không để ý nó đang tiến đến gần.
—–
Anataga Hoshii: Em muốn anh!
Kisu shite: Hôn em đi!
Motto motto: Lần nữa!