Giữa buổi tiệc, Kiều Kiến Bang phải cùng bố anh đi tiếp khách lớn của tập đoàn, Hạ Du ngồi yên tại chổ trò chuyện cùng Mạc Nhược Vũ.
Đang yên đang lành, Kiều Chính Hạo bất ngờ lên tiếng tố cáo: “Chị dâu, xem anh Bang kìa”
Hạ Du theo hướng Kiều Chính Hạo chỉ tay xoay đầu, cùng lúc nhìn thấy Ngọc Ân đứng bên cạnh Kiều Kiến Bang cùng nói chuyện với khách, thái độ vô cùng vui vẻ, chưa kể đến phóng viên đứng xung quanh chụp hình liên tục.
Trên môi Hạ Du khẽ cong nhẹ, cô đứng lên cất bước trong sự ngỡ ngàng của những người em chồng. Hạ Du đi đến chổ mẹ Kiều Kiến Bang đang trò chuyện cùng với những phu nhân khác.
Lúc Hạ Du đến, mẹ Kiều Kiến Bang liền ôm lấy Hạ Du, vô cùng tự hào giới thiệu cô với mọi người. Hạ Du mỉm cười gật đầu chào hỏi, dáng vẻ đặc biệt khiêm tốn liền được lòng các phu nhân khác.
“Đại phu nhân Kiều, số bà đúng là có phúc, có đứa con dâu ngoan hiền lễ phép thế này, không biết bao giờ tôi mới được đây” Một người phụ nữ tầm ngoài năm mươi lên tiếng cảm thán khen ngợi Hạ Du, trong ánh mắt lộ lên mong mỏi của một người làm mẹ.
“Rồi sẽ được” Mẹ Kiều Kiến Bang không giấu nỗi niềm vui, nhắc đến liền cười rạng rỡ.
Hạ Du mỉm cười thân thiện, nhân lúc mấy vị phu nhân đang bàn tán, cô thì thầm mách chuyện khi nãy nhìn thấy cho mẹ Kiều Kiến Bang.
Nghe xong, mẹ Kiều Kiến Bang cau mày, vỗ nhẹ lên tay cô trấn an: “Yên tâm, để đó mẹ xử”
Eo Hạ Du bất ngờ bị ôm lấy, vừa xoay qua đã phát hiện Kiều Kiến Bang đứng bên cạnh từ khi nào, còn cười ngọt ngào với cô như chưa có chuyện gì.
Mẹ Kiều Kiến Bang bất ngờ đẩy anh ra khỏi Hạ Du, kéo cô về phía bà, trừng mắt cảnh cáo anh. Kiều Kiến Bang ngớ người, không hiểu lý do bị đối xử như vậy, ngay cả Hạ Du cũng quay mặt về mẹ anh mà không thèm để ý đến anh.
“Đại thiếu gia của chúng ta có vợ rồi sắc mặt liền tốt lên hẳn nhỉ?”
Bị trêu chọc, Kiều Kiến Bang mỉm cười, thuận tay giành Hạ Du trong tay mẹ anh về ôm chặt trong lòng, bình thản đáp: “Dạ phải”
Thấy Kiều Kiến Bang ôm ấp Hạ Du, nét mặt dịu dàng khi nhìn cô vợ mới cưới cách đây không lâu, ai cũng cười ẩn ý. Mẹ Kiều Kiến Bang nhếch nhẹ môi, dõi theo Ngọc Ân đang tiến đến gần.
Khi Ngọc Ân chào hỏi, gương mặt của những vị phu nhân trở nên mất tự nhiên, ái ngại nhìn sang mẹ Kiều Kiến Bang và anh cùng Hạ Du. Chuyện Ngọc Ân là kẻ thứ ba không ai là không biết, nay mẹ Kiều Kiến Bang và anh đều tỏ ra yêu quý Hạ Du, những người ngoài như họ vẫn phải biết điều mà cư xử thân thiện cho đúng người.
Ngọc Ân bám lấy Kiều Kiến Bang không buông, Hạ Du lén đẩy tay anh ra khỏi người mình, vẻ mặt vô cùng giận dỗi. Kiều Kiến Bang bất ngờ cúi xuống hôn hôn môi Hạ Du khiến cô giật mình, buộc phải lên tiếng trách anh: “Đừng có hôn em, em đang tức…”
“Chụt!”
Bị cưỡng hôn lần hai không kịp trở tay, Hạ Du ngơ ngác nhìn anh: “Em nói…”
“Chụt!”
Hạ Du ngây người, mẹ anh, Ngọc Ân và những người khác cũng im lặng dõi theo. Mi mắt Hạ Du vô thức chớp vài cái, cố nói thật nhanh: “Em nói không được…”
“Chụt!”
Nhìn vẻ mặt tươi cười đắc ý của Kiều Kiến Bang, Hạ Du tức giận bấu chặt lấy cánh tay anh mà cô đang nắm, tủi thân trách: “Em nói…”
Kiều Kiến Bang bỗng ôm sau đầu Hạ Du hôn lên, giữ yên tư thế trước bao ánh mắt đang dòm ngó. Lúc anh buông ra, mặt Hạ Du đã đỏ ửng vì xấu hổ, cuối cùng vẫn phải chịu khuất phục trước Kiều Kiến Bang.
“Đúng là vợ chồng trẻ có khác, đại phu nhân, chúng tôi chờ nghe tin vui đấy nhé”
“Được, được” Mẹ Kiều Kiến Bang hứng khởi lên tiếng.
Mấy vị phu nhân không ngừng trêu ghẹo, Hạ Du ngượng ngùng không dám ngẩng đầu, Kiều Kiến Bang ôm cô vào lòng, cô vùi mặt vào trong ngực anh giấu đi gương mặt đang đỏ lên.
Mi mắt Ngọc Ân giật giật, dõi theo Kiều Kiến Bang và Hạ Du không chớp mắt, hai bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm, không hề hay biết bị mẹ Kiều Kiến Bang dõi theo từ đầu đến cuối.
Dỗ Hạ Du thành công, Kiều Kiến Bang đưa cô lại bàn ngồi nghỉ, lúc lướt qua Ngọc Ân như không khí, vốn chẳng hề xem trọng sự tồn tại của cô ta.
Ngọc Ân bất ngờ nắm bàn tay Kiều Kiến Bang giữ lại, không khí lập tức nóng lên trăm độ, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về yên lặng dõi theo.
Kiều Kiến Bang lạnh lùng rút tay lại, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét, thì thầm vừa đủ nghe: “Cẩn thận sự nghiệp của cô”
Nói xong, Kiều Kiến Bang tiếp tục ôm Hạ Du bước đi, không gian bữa tiệc lại sôi nổi, nhưng là bàn tán về mối quan hệ của Kiều Kiến Bang và Ngọc Ân.
Hạ Du ngẩng mặt nhìn biểu cảm Kiều Kiến Bang, lúc anh xoay mặt nhìn lại cô, nét lạnh lùng không còn nữa, thay vào đó là sự ấm áp khó diễn tả thành lời. Bản thân Hạ Du không thể trách Kiều Kiến Bang quá đào hoa, có trách phải trách nhân duyên anh gieo rắc quá sâu đậm khiến người khác không thể buông tay.