Kiều Kiến Bang ngồi xuống ghế ngay cạnh, kéo Hạ Du ngồi trên chân anh trước bao ánh mắt ngưỡng mộ của những cô gái đồng nghiệp cũ của Hạ Du.
Trong bộ quần áo nghiêm chỉnh sơ mi xám đóng thùng, dáng vẻ Kiều Kiến Bang vô cùng uy nghiêm lại mang khí thế cao lãnh, sắc mặt đối với Trình Tiêu và Hoa Lưu lại lạnh lẽo, dù là trạng thái nào thì Kiều Kiến Bang cũng trở nên đặc biệt hút người.
Nhận ra tình huống không hề tốt, Trình Tiêu nóng lòng quát Hoa Lưu: “Còn không mau xin lỗi!”
Hoa Lưu giật mình vội khép nép trước Kiều Kiến Bang và Hạ Du, dù sợ hãi vẫn không ngăn được ánh mắt say mê dành cho Kiều Kiến Bang.
“Bà chủ, một lời xin lỗi không đủ đâu, trước đây chị đối xử tệ với Hạ Du thế nào quên rồi à?” Kỳ Anh không sợ nói thẳng, phía Kiều Kiến Bang vừa mới giới thiệu chổ làm mới tốt hơn, nhân cơ hội này trả đũa Hoa Lưu một lần cho hả dạ rồi rời đi trong kiêu hãnh.
Mày Kiều Kiến Bang cau lại khi nghe Kỳ Anh nói, sắc mặt Hoa Lưu trắng bệch e sợ nhìn anh. Kiều Kiến Bang nhìn sang Hạ Du, nét mặt liền dãn ra, dịu dàng hỏi: “Họ từng làm gì em?”
Hạ Du căng thẳng không yên, vẫn không nên kéo chuyện cũ ra để gây thêm phiền phức, cô vội vàng lắc đầu che giấu: “Không có”
“Hạ Du, cậu còn nói đỡ cho họ làm gì?” Kỳ Anh như bị chạm phải dây thần kinh bức xúc, kích động kể hết cho Kiều Kiến Bang: “Kiều tổng, tôi nói anh nghe, trước đây Trình Tiêu theo đuổi Hạ Du, Hoa Lưu giở trò ngủ với anh ta nên mới lên làm bà chủ mà tác oai tác quái, hết lần này đến lần khác làm khó dễ Hạ Du, có lần còn ném hoa có gai vào người cô ấy nữa”
Mi mắt Kiều Kiến Bang khẽ híp lại đầy nguy hiểm, Hoa Lưu lúc này sắc mặt đã chuyển từ trắng bệch sang tái xanh.
Kiều Kiến Bang bỗng nở nụ cười trong sự khó hiểu của những người có mặt, thong thả nói với Trình Tiêu: “Tôi nói cho cậu biết hai điều cấm kỵ với Kiều Kiến Bang tôi. Thứ nhất, không được phép giở trò sau lưng tôi. Thứ hai, tôi không cho phép bất kỳ ai đụng đến gia đình tôi, đặc biệt là vợ tôi”
Ánh mắt Kiều Kiến Bang lộ sự phẫn nộ, hai vợ chồng Trình Tiêu và Hoa Lưu run lên cầm cập, lấm lét nhìn Kiều Kiến Bang không nói nên lời.
Hạ Du kéo áo anh, ghé sát tai thì thầm: “Bỏ đi, chuyện đã qua lâu rồi”
Kiều Kiến Bang không nói lời nào, ép đầu Hạ Du ngã vào hõm vai anh, tay giữ đầu không cho cô ngẩng dậy nhìn.
Khải Dực cho vệ sĩ mang tất cả hoa có gai trong cửa hàng đến, nói với Trình Tiêu: “Cơ hội cuối cùng cho cậu giữ cửa hàng!”
Hoa Lưu nhìn Trình Tiêu sợ hãi lắc đầu, Trình Tiêu sau vài giây lưỡng lự cầm những nhánh hoa đầy gai ném thẳng vào người Hoa Lưu không hề nương tay.
Tiếng hét thất thanh của Hoa Lưu vang lên, những vệt máu bị trầy xước trên da chảy ra, cô ta giơ tay che mặt, kết quả hai tay là bị trầy nhiều nhất.
Hạ Du bị Kiều Kiến Bang ép đầu không cho phản ứng, nghe tiếng la của Hoa Lưu càng khiến cô bồn chồn không yên, chỉ có thể lên tiếng cầu xin thay: “Kiến Bang, bỏ qua đi, đừng làm như vậy”
Kiều Kiến Bang giơ tay ra hiệu, Khải Dực bước đến giữ tay ngăn Trình Tiêu lại. Kiều Kiến Bang thả tay cho Hạ Du ngồi thẳng dậy, lạnh lùng nói với Trình Tiêu và Hoa Lưu: “Vì một cửa hàng rách nát dùng hoa đánh vợ mình, không xứng đáng trở thành một người đàn ông. Trình Tiêu, vì cậu không cướp mất Du Du của tôi, còn hy sinh lấy loại phụ nữ xấu bụng kia, tôi sẽ không làm khó cậu”
Trình Tiêu và Hoa Lưu vừa thở phào nhẹ nhõm vui mừng, Kiều Kiến Bang đã phũ phàng tiếp lời: “Kể từ hôm nay, các người còn động đến vợ tôi dù chỉ là một lời nói, tôi cũng nhất định khiến các người nếm trái đắng”
Dứt lời, Kiều Kiến Bang ôm Hạ Du đứng lên, không hề liếc nhìn dáng vẻ khúm núm của Trình Tiêu và Hoa Lưu phía sau lưng.
Đồng nghiệp cũ của Hạ Du đồng loạt nghỉ việc ngay, hớn hở vì được Kiều Kiến Bang mời một bữa, anh còn cho người sắp xếp công việc ổn thỏa ở chổ mới.
Trong lúc Kiều Kiến Bang đi toilet, Kỳ Anh ôm tay Hạ Du cảm thán: “Cậu đúng là thần may mắn của bọn mình”
Hạ Du cười bất đắc dĩ: “Mình chẳng làm gì cả”
Kỳ Anh nghiêm túc nhìn Hạ Du: “Cái gì bọn mình cũng tận mắt thấy, tận tai nghe. Hạ Du, cậu gả cho người đàn ông lý tưởng đó, nhất định phải nắm cho chặt vào”
Mấy cô gái khác cũng nói thêm vào ủng hộ, nhờ Hạ Du mà cuộc đời họ bước sang trang mới trong vòng không đầy một tiếng đồng hồ.
Điện thoại Kiều Kiến Bang bỗng có tin nhắn đến, Hạ Du liếc sơ cũng nhìn thấy được người gửi, Ngọc Ân nhắn cho anh với nội dung “Em ở tập đoàn chờ anh”.
Hạ Du trầm tư suy nghĩ, cô chẳng hiểu rõ Ngọc Ân thật lòng yêu Kiều Kiến Bang nên mới sống chết bám chặt lấy anh hay vì lý do khác. Nhưng nếu một ngày Kiều Kiến Bang nói với cô rằng muốn cùng Ngọc Ân xây dựng tổ ấm, chỉ cần anh cho cô mang con đi, cô cũng nhất định buông tay vĩnh viễn rời khỏi cuộc đời anh như chưa từng xuất hiện.