Tan họp, Triết nhanh chân bước đến kéo Ngọc Ân ra một góc riêng, thuật lại những lời nói của Khải Dực, trái với tưởng tượng của Triết, Ngọc Ân lại ung dung không hề lo lắng.
“Chị, chị yên tâm đi, cho dù Kiến Bang bây giờ không có ý giữ em nữa thì một thời gian sau, khi Hạ Du sinh con xong, lúc đó cô ta sồ sề xấu xí, anh ấy cũng tự khắc đến tìm em thôi”
“Ngọc Ân, em không sợ đến lúc đó đã quá muộn, nhỡ như Kiều Kiến Bang thật lòng yêu Hạ Du, em có thật sự chấp nhận buông tay?” Triết hiểu rõ Ngọc Ân đang nghĩ gì, cô gái này muốn bước chân vào làm dâu Kiều gia, cùng với danh tiếng của họ để giúp bản thân nổi tiếng ra nước ngoài, với chuyện này Triết bất lực không có khả năng giúp, Kiều gia không phải chỗ để đánh liều.
Ngọc Ân cười khẩy: “Chị để rồi xem, là Hạ Du trói chân Kiến Bang giỏi, hay em quyến rũ anh ấy giỏi”
Đối với Ngọc Ân, cô ta luôn cho rằng những việc Kiều Kiến Bang làm là đang gián tiếp tiếp cận với cô ta, không phải Kiều Kiến Bang luyến tiếc, mà do Ngọc Ân ảo tưởng.
Ở bên cạnh Ngọc Ân khi cô ta còn là một nữ diễn viên vô danh, Triết đã có thể nhìn thấy lòng dạ của một con người biến đổi khi bị quyền tài che mắt. Ngọc Ân thực sự rất đẹp, trong mắt mọi người cô ta là một nữ thần trong sáng, nhưng vị thế đó trong giới giải trí bị chính Ngọc Ân đang dần đánh mất đi.
Ngọc Ân luôn tự hào về bản thân khi được Kiều Kiến Bang yêu, chỉ duy nhất một mình cô ta, có chỗ chống lưng, Ngọc Ân rất nhanh nổi tiếng, vậy nên cô ta luôn có một tư tưởng Kiều Kiến Bang yêu cô ta đến tận xương tủy, cô ta cứ như thế một bên tung hoành trong giới giải trí, một bên giữ lấy Kiều Kiến Bang.
Sự xuất hiện của Hạ Du chính là vết cắt lớn nhất trong cuộc đời Ngọc Ân, cô ta vuột mất Kiều Kiến Bang, sự nghiệp bị chững lại, người hâm mộ quay lưng vì tin đồn tình ái với Kiều Kiến Bang, trong khi cô ta và anh hẹn hò là thật.
Việc hợp tác lần này kéo Ngọc Ân ra khỏi hố sâu hụt hẫng, độ hot cũng nhờ đó tăng lên lại, chỉ có điều Ngọc Ân phải mang danh kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình của Kiều Kiến Bang và Hạ Du, bởi những hành động của Kiều Kiến Bang đã cho người khác thấy Hạ Du mới là người phụ nữ anh yêu thương.
Ngọc Ân chưa từng bỏ cuộc trong việc giành lại Kiều Kiến Bang, cô ta luôn tin rằng bản thân thắng Hạ Du về mọi mặt, chỉ thua duy nhất là không mang thai con của Kiều Kiến Bang. Đợi sau này Hạ Du sinh xong đứa bé ra đời, Ngọc Ân không cần phải phá tướng sinh con vẫn có thể an tâm làm vợ Kiều Kiến Bang mà không lo chuyện nối dõi.
Cả buổi không làm gì liền buồn chán, Hạ Du không có Kiều Kiến Bang không biết phải làm gì giết thời gian. Đột nhiên muốn ra ngoài, Hạ Du phải giải thích năn nỉ đủ kiểu thì chị Châu mới chịu đưa cô ra ngoài đi dạo phố.
Đến tập đoàn không báo trước, những nhân viên nhìn thấy Hạ Du liền vội vã kính cẩn chào hỏi, Hạ Du bối rối chồng hoang mang, mỉm cười gật đầu lịch sự đáp lại.
Nhân viên lễ tân từ xa thấy Hạ Du, người luống cuống gọi điện lên văn phòng Kiều Kiến Bang báo cáo, người vội vàng chạy đến chỗ Hạ Du dẫn đường lên gặp anh.
Ngay khi Hạ Du vừa đến ngay tầng lầu phòng họp, Kiều Kiến Bang cũng vừa xong cuộc họp, vô tình chạm mặt nhau khiến Kiều Kiến Bang không giấu được bất ngờ, chân bước nhanh đến chỗ Hạ Du giơ tay kéo cô ôm vào lòng.
“Ai cho em ra ngoài?” Kiều Kiến Bang khẽ cau mày, giọng nói vẫn điềm tĩnh nhẹ nhàng.
Hạ Du mỉm cười không đáp cho qua, vòng hai tay ôm thắt lưng anh.
“Là Hạ Du sao?” Bố Kiều Kiến Bang từ sau đi đến, cười nói vui vẻ.
Hạ Du theo tiếng nói ngẩng đầu nhìn, hai tay bất giác buông Kiều Kiến Bang ra nhưng anh vẫn giữ cô trong lòng, Hạ Du lễ phép chào hỏi: “Dạ vâng, bố”
“Tốt quá, chúng ta cùng về ăn tối với mẹ bọn con, bà ấy cứ nhắc mãi không thôi” Bố Kiều Kiến Bang đưa ra lời đề nghị.
Trước khi quyết định, Hạ Du nhìn Kiều Kiến Bang chờ anh lên tiếng, chỉ khi anh đồng ý cô mới làm theo ý anh, chuyện gia đình phía bên Kiều Kiến Bang, Hạ Du thuận theo anh thì tốt hơn.
Những người từ trong phòng họp đi ra thấy Hạ Du liền chủ động chào hỏi trước, Kiều Kiến Bang trước mặt bao nhiêu người không ngần ngại thể hiện tình cảm với Hạ Du, chứng tỏ vị trí cô trong lòng Kiều Kiến Bang không nhỏ, những kẻ dưới cấp như bọn họ dĩ nhiên phải biết điều mà thể hiện sự tôn trọng với đại thiếu phu nhân.
Đang định rời đi, Ngọc Ân bỗng hiện trong tầm mắt Hạ Du, cô gái này thái độ cao ngạo đã không còn che giấu khi đối diện với nhau. Hạ Du không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại cô cảm thấy vô cùng bình thản, chẳng hề có sóng nổi trong lòng như lúc trước.
“Ngọc Ân, đến nhà ăn cơm một bữa nhé?” Bố Kiều Kiến Bang ngay khi nhìn thấy Ngọc Ân liền lên tiếng mời.
Có cơ hội tốt, Ngọc Ân tất nhiên sẽ không bỏ lỡ, lần này được đích thân bố Kiều Kiến Bang mời đến nhà, chứng tỏ cô ta đã một nửa thành công lấy lòng người nhà anh.
“Vậy con phải làm phiền hai bác một bữa rồi” Ngọc Ân tươi cười khách sáo, trong bụng hả hê đắc ý liếc nhìn Hạ Du.
Bước vào thang máy riêng chỉ có Kiều Kiến Bang, Hạ Du, bố anh và Ngọc Ân. Giữa bốn người, Kiều Kiến Bang ôm lấy Hạ Du mãi không buông, ánh mắt dịu dàng luôn hướng về cô, bố anh thấy con trai và con dâu hạnh phúc, ông vui vẻ ra mặt, riêng Ngọc Ân sắc mặt kém đi vài phần.