Mục lục
Vô Địch Lục Hoàng Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Tranh đẩy cửa bước vào, trên mặt nở nụ cười gian xảo.

"Anh Đào, hình như ta nghe có tiếng người đẩy cửa?" Giọng Diệp Tử vọng ra từ sau tấm bình phong.

"Nô tỳ cũng nghe thấy, để nô tỳ ra xem." Anh Đào đáp lời, vội vã bước ra từ sau bình phong.

Vừa ra tới, nàng liền thấy Vân Tranh trong phòng. Xác nhận không phải kẻ nào vô lễ xông vào, Anh Đào mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hành lễ.

Nhưng chưa kịp mở miệng, Vân Tranh đã ra hiệu cho nàng im lặng, đồng thời phất tay ra hiệu cho nàng ra ngoài.

Anh Đào dường như đoán được Vân Tranh muốn làm gì, mặt đỏ bừng, vội vã bước ra khỏi phòng.

Vân Tranh xoay người chốt cửa lại, rón rén đi về phía sau bình phong.

"Anh Đào, có người đẩy cửa sao?" Diệp Tử lên tiếng hỏi.

Vân Tranh nghịch ngợm muốn hù dọa Diệp Tử, nhưng nghĩ đến nàng đang mang thai, sợ làm nàng giật mình, cuối cùng vẫn mở miệng: "Có, có một tên trộm hoa."

Diệp Tử nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.

Tuy nhiên, nàng nhanh chóng nhận ra đó là giọng của Vân Tranh.

Tên háo sắc này!

Diệp Tử thầm mắng trong lòng, quay đầu nhìn về phía bình phong.

Quả nhiên, Vân Tranh với nụ cười gian xảo bước ra từ sau bình phong.

"Ngươi không sợ nha hoàn trong phủ cười nhạo sao!" Diệp Tử xấu hổ giận dữ.

Không cần nghĩ cũng biết, Anh Đào chắc chắn đã bị hắn đuổi đi.

"Con chúng ta đều đã có, ai còn cười nhạo nữa?" Vân Tranh cười hờ hững, đi đến bên cạnh Diệp Tử, ánh mắt đầy ý cười nhìn nàng.

Diệp Tử đang mang thai, không thể ngâm mình dưới nước quá lâu, hơn nửa người lộ ra bên ngoài, bụng bầu rõ ràng càng thêm nổi bật.

Mặc dù đã có con với Vân Tranh, nhưng đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của hắn, Diệp Tử vẫn cảm thấy xấu hổ, mặt đỏ bừng.

"Ngươi đừng nhìn!" Diệp Tử xấu hổ né tránh ánh mắt của Vân Tranh.

"Còn xấu hổ sao?" Vân Tranh cười lớn, đưa tay ôm lấy cổ Diệp Tử, trêu chọc: "Lần đó ở Hoàng thành, ngươi chưa cho ta xem đủ, bây giờ vẫn không cho ta xem đủ sao?"

Nghe Vân Tranh nói, Diệp Tử chợt nhớ đến chuyện ở Hoàng thành trước đây.

Lúc đó, nàng cũng đang tắm rửa, tên này trực tiếp xông vào một cách thô lỗ.

Khi đó, nàng vẫn là tẩu tử của Thẩm Lạc Nhạn, lại bị tên vô lại này trêu chọc một phen.

"Ngươi trời sinh chính là một tên háo sắc!" Diệp Tử nhẹ nhàng vặn tay Vân Tranh, cười mỉa mai: "Bây giờ đã là Vương gia quyền lực nhất Đại Càn, vẫn như một tên dê xồm."

Vân Tranh cười lớn, ghé vào tai Diệp Tử, cười gian xảo: "Vậy ngươi thích ta là dê xồm, hay thích Vương gia nghiêm trang?"

"Đương nhiên là thích ngươi là dê xồm." Diệp Tử nghiêng đầu, hôn nhẹ lên môi Vân Tranh, cười khúc khích: "Nếu ngươi không phải dê xồm, đời ta e rằng cũng cứ thế trôi qua."

Nụ hôn của Diệp Tử khiến Vân Tranh bùng lên ham muốn.

Ngay sau đó, Vân Tranh áp sát, hôn lên môi mềm của Diệp Tử.

Sau một nụ hôn dài, Vân Tranh lại cười hắc hắc, "Bản vương mới từ bên ngoài trở về, người lạnh lắm, ái phi có muốn tắm chung với bản vương cho ấm áp không?"

"Biết ngay là ngươi không có ý tốt!" Diệp Tử hờn dỗi, nhưng vẫn cố nén sự xấu hổ đứng dậy, dùng giọng nói đầy mê hoặc: "Vương gia, để th·iếp thân cởi áo cho chàng nhé?"

"Không cần phiền ái phi, bản vương tự làm được!" Vân Tranh cười gian xảo, nhanh chóng cởi bỏ quần áo.

C·hết tiệt, mùa đông thật là bất tiện.

Quần áo tầng tầng lớp lớp, cởi ra mất cả thời gian.

Vân Tranh thầm chửi bậy trong lòng, bận rộn một hồi lâu, cuối cùng cũng cởi bỏ hết quần áo, sau đó vội vàng bước vào bồn tắm lớn.

"Nhìn ngươi kìa!" Diệp Tử ngượng ngùng nhìn Vân Tranh, cười duyên: "Không biết còn tưởng ngươi là tên trộm hoa thật!"

"Trước mặt các ngươi, bản vương chính là tên trộm hoa!" Vân Tranh cười lớn, ôm Diệp Tử vào lòng.

Sợ Diệp Tử lạnh, hắn lại rót thêm chút nước nóng lên người nàng.

Đương nhiên, trong lúc này, bàn tay gian xảo của Vân Tranh cũng không ít lần chiếm tiện nghi trên người Diệp Tử.

Diệp Tử mặc kệ Vân Tranh hành động, vươn ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên lưng hắn.

Nàng nhớ rõ, v·ết t·hương này là do Vân Tranh để lại trong trận chiến chém g·iết Hô Yết Đan Vu.

Đó hẳn là lần Vân Tranh b·ị t·hương nặng nhất kể từ khi lãnh binh.

Tuy nhiên, đó chỉ là v·ết t·hương, không có gì đáng ngại.

Bây giờ, v·ết t·hương đã lành, nhưng trên người vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng vết sẹo.

"Ta thật sự hy vọng ngươi luôn như vậy." Diệp Tử thủ thỉ, lẩm bẩm: "Ngày nào ngươi không còn như vậy, hoặc là chúng ta già đi, hoặc là ngươi gặp phải chuyện phiền lòng."

"Nói gì vậy!" Vân Tranh nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mịn màng của Diệp Tử, "Chờ các ngươi già đi, ta cũng thành lão già, đến lúc đó e rằng các ngươi sẽ ghét bỏ lão già này."

"Mới không đâu!" Diệp Tử nhìn ái lang với ánh mắt dịu dàng, "Dù là lúc nào, trong lòng chúng ta, ngươi cũng là đại anh hùng xấu xa kia, cũng là niềm kiêu hãnh vĩnh viễn của chúng ta."

Vân Tranh không nói gì, chỉ ôm hôn Diệp Tử lần nữa.

Lại một nụ hôn dài, Vân Tranh dịu dàng ôm Diệp Tử vào lòng, "Ta bây giờ đặc biệt tin một câu nói."

"Câu gì?" Diệp Tử cười yếu ớt.

Vân Tranh nháy mắt mấy cái, "Hi vọng vẫn phải có, vạn nhất thành hiện thực thì sao?"

"Cho nên, lần đó ở Hoàng thành, ngươi đã nghĩ đến việc ôm ta như bây giờ đúng không?" Diệp Tử ngay lập tức hiểu ý Vân Tranh.

"Đúng." Vân Tranh gật đầu mỉm cười, "Ban đầu, ta không có ý đồ gì với ngươi, nhưng sau lần đó, ta đã âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải biến ngươi thành nữ nhân của ta!"

"Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói." Diệp Tử xấu hổ mắng: "Lúc đó ta sắp bị ngươi làm cho xấu hổ c·hết được! Không ngờ cuối cùng lại rơi vào tay ngươi!"

Nghĩ đến chuyện xảy ra khi tắm rửa lần đó, Diệp Tử không khỏi bật cười.

Có một số việc, có lẽ thực sự là định mệnh.

Có lẽ, từ sau lần đó, mối quan hệ giữa nàng và Vân Tranh đã dần dần bắt đầu thay đổi.

"Ngươi chỉ có thể rơi vào tay ta!" Vân Tranh cười lớn, lại nằm bên tai Diệp Tử thổi hơi ấm, "Ái phi, bản vương bế ngươi lên giường nhé?"

"Ngươi..." Diệp Tử sao có thể không biết ý định của Vân Tranh, ngượng ngùng nói: "Ban ngày ban mặt, vạn nhất có ai tới, ta còn mặt mũi nào gặp người nữa!"

"Bản vương đang bàn chuyện chính sự với ái phi!" Vân Tranh lập tức bày ra bộ dạng nghiêm trang, khiến Diệp Tử kinh ngạc.

Tên hỗn đản này, một khắc trước còn là tên lưu manh, khắc sau đã nghiêm chỉnh.

Nếu không phải móng vuốt của hắn không yên phận, nàng thật sự hoài nghi tên này có chuyện chính sự gì không!

Diệp Tử cố nén sự xấu hổ gật đầu, nói: "Vậy Vương gia còn chờ gì nữa?"

Gào...

Vân Tranh gầm lên một tiếng trong lòng, lập tức đứng dậy, nhanh chóng đỡ Diệp Tử ra khỏi bồn tắm, lau khô người cho cả hai, một tay bế Diệp Tử lên.

"Nhẹ nhàng thôi, đừng làm hài tử b·ị t·hương." Diệp Tử mặt đỏ bừng, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào ái lang...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hùng08
12 Tháng ba, 2024 17:00
Sao k ra chương nữa v admin
qFfsL28037
10 Tháng ba, 2024 22:40
*** con thẩm nhạn lạc như đầu đất bực mình *** , chuyện gì cũng cần giải trình giải thích , thiết kế nhân vật đéo gì coi người đọc toàn kẻ ngốc chắc
qFfsL28037
10 Tháng ba, 2024 21:50
nói chung chuyện khá chi tiết , nội tâm nhân vật , tình tiết , mỗi tội chương ngắn , hợp nhất 2 chương làm 1 còn hợp lí
Mai quang linh
10 Tháng ba, 2024 14:23
nước này sâu quá,hơm trăm c chưa ra khỏi thành,bần đạo chim cút đêy
Minh Duc HN
10 Tháng ba, 2024 02:26
Chương bao nhiêu thì ra khỏi thành thế ae, câu chương ghê quá
Lão Phạm Nhìn Trời
10 Tháng ba, 2024 02:20
câu chương vãi l.....
Tiểu Hắc Tử
09 Tháng ba, 2024 18:15
dài lê thê
saTQD70988
07 Tháng ba, 2024 22:26
Bộ này bên Trung ra 600 chương rồi
qFfsL28037
07 Tháng ba, 2024 17:38
chắc phải chương 150 mới ra khỏi hoàng thành :))
DLkck23607
07 Tháng ba, 2024 09:23
Ad tung convert đi thôi, truyện này không đáng bỏ công sức để dịch.
tzYRM22249
07 Tháng ba, 2024 02:16
em thích đọc thể loại như này, nhưng mà nói thật, truyện này em không thấm nổi - câu chương đã khó chịu rồi, còn thêm; Quan - Vua chẳng có tôn ti trật tự gì, đành rằng có công cứu giá, kết giao huynh đệ từ nhỏ, nhưng Vua còn sợ... thua rồi
rBdVo39193
05 Tháng ba, 2024 20:56
câu chương vừa thôi ***
Guard Infinity
05 Tháng ba, 2024 20:34
Hằng Hằng đi qua nơi này
13662
04 Tháng ba, 2024 11:16
thơ mà bác dịch như vậy thì thấy ngang quá….
rBdVo39193
03 Tháng ba, 2024 19:40
từ chương 1 tới chương 63 chưa ra được sóc bắc nữa câu chương vừa thôi tác ơi
rBdVo39193
03 Tháng ba, 2024 19:37
tự nhiên vào thanh lâu xàm hết 10 chương.lạc đề định câu chương à
Sieucapvippro
03 Tháng ba, 2024 13:22
bộ này đứa nào cũng não tàn, từ main đến nvp, hoàng tử với hoàng đế mà chả có tý phong phạm nào.
HamiHime
03 Tháng ba, 2024 11:48
con thẩm lạc nhạn phiền quá
Sieucapvippro
03 Tháng ba, 2024 11:43
thấy dịch nhiều đoạn thiếu dấu phẩy quá, đọc không ngắt nghỉ gì. Với cả bạn dịch mấy lời thoại nhân vật cảm giác nó cứ lê thê. Cỡ hoàng đế với đại thần thì họ nói phải ngắn gọn dứt khoát, chứ ai đời hoàng đế mà lại nói " ...nếu ko vào sẽ bị g·iết c·hết", nghe giống lời 1 ông thái giám truyền lời hơn.
volevominh
02 Tháng ba, 2024 21:51
nổ thêm chương nào bác ei
gTKzB72609
02 Tháng ba, 2024 15:13
** con Thẩm Lạc Nhạn khó chịu ***
Trần Vương
02 Tháng ba, 2024 11:42
Thứ 7, 02 tháng 03 năm 2024.
Thuốc
02 Tháng ba, 2024 02:00
Nghe giới thiệu sẽ edit xuôi tiếng việt là ưng bụng lắm, nhưng cái thể loại lsqs này toàn loanh quanh làm trò con bò bợ đít vua, xem chán vãi. Cái này có khác ko đạo hữu?
Bum
01 Tháng ba, 2024 20:23
Mọi lượt đọc, cmt, đề cử, tặng quà, đánh giá điều là một phần động lực để cho mình edit chương nhanh hơn ạ@@
Bum
01 Tháng ba, 2024 20:23
Dạ mình thật sự xin lỗi mọi người khi tốc độ của truyện này sẽ không như tất cả mọi truyện khác, một phần là mình vừa edit vừa đọc thứ hai là mình không ngắt chương, chỉnh sửa văn xuôi tiếng việt, dễ hiểu nên chậm, mong mọi người thông cảm…
BÌNH LUẬN FACEBOOK