• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng tên đầu trọc cũng quỳ xuống đất dập đầu nhận lỗi, Đường Hán lạnh lùng hừ một tiếng: "Cút, vê sau đừng để †ao nhìn thấy chúng mày nữa."

Đám người của tên mặt sẹo như được đại xá, nháo nhào chạy ra khỏi tiệm cơm.

Lạc Mỹ Huyên hôn một cái lên má Đường Hán, phấn khởi nói: “Tôi yêu anh chết đi mất, anh như nam thần trong lòng tôi, anh làm như thế nào vậy?"

"Cái gì mà làm như thế nào? Không phải chỉ là trừng trị mấy tên côn đồ thôi sao?"

Đường Hán lơ đễnh nói ra, anh sờ vào chỗ vừa được hôn, vui mừng quá mức, bản thân còn chưa chuẩn bị xong thì đã bị cô gái nhỏ này chiếm tiện nghi rồi.

"Hình như trước kia anh không siêu như vậy phải không?" "Trước kia là tôi khá yếu." Đường Hán nói ra.

“Thôi!" Lạc Mỹ Huyên trợn mắt nhìn Đường Hán, nhưng bên trong ánh mắt lại là sự mến mộ. Cô lại hỏi: "Đường Hán, nếu như đám lưu manh này không nhận sai, anh thực sự sẽ để chúng hủy dung sao? "

Đường Hán nói: "Đương nhiên là không rồi, hủy dung là phạm pháp, tôi đâu có ngu, chưa lấy vợ mà đã ngồi tù. Nhưng tôi là bác sĩ, ít nhất cũng có một trăm cách khiến bọn chúng sống không bằng chết, cảnh sát cũng không tra ra được luôn.."

"Đường Hán, dân lang thang như cậu đã làm gì vậy? Câu điên rồi sao, thế mà lại đánh nhau với khách!" Chu béo đột nhiên xuất hiện sau lưng Đường Hán.

Vừa nãy Trương Kiện lên trên lầu nói cho hắn biết Đường Hán đánh nhau với khách ở dưới lầu, hắn còn vui mừng, tốt nhất là Đường Hán bị khách đánh cho một trận, sau đó hắn sẽ tìm lí do đuổi Đường Hán đi, đây là điều mà hắn muốn nhất.

Không ngờ Đường Hán đến một sợi lông cũng không bị ảnh hưởng gì, mà trong tiệm lại hỏng rất nhiều thứ, rất nhiều khách đều chạy trốn không thanh toán, ông chủ đến thì hắn cũng phải có trách nhiệm.

"Giám đốc, là thế này…" Lạc Mỹ Huyên đi tới muốn giải thích với Chu béo, nhưng lại bị hắn cắt ngang.

"Cô đừng nói nữa, hai người đều bị đuổi !"

Đường Hán tiến lên nói: 'Làm giám đốc, ông đã hỏi tình hình thế nào chưa mà đã đuổi nhân viên? Tôi đánh nhau là phòng vệ chính đáng, chẳng lẽ lưu manh dùng dao đâm tôi, tôi không nhúc nhích để hắn đâm sao?"

Chu béo tức giận nói: "Tôi làm giám đốc thế nào cần cậu dạy à? Tôi chỉ biết cậu là nhân viên quán, bây giờ lại đánh nhau với khách khiến quán tổn thất rất nhiều.."

Đường Hán nổi giận thật sự rồi, từ trước đến nay anh đều anh đều rất nhẫn nhịn Chu béo, để kiếm thêm tiền đóng học phí, không ngờ cuối cùng lại bị đuổi, đây là ranh giới cuối cùng của anh, sau khi phòng tuyến cuối cùng bị phá Đường Hán phát cáu lên.

Còn theo sự hiểu biết của Chu béo đối với Đường Hán, căn bản không nhận thức được tình hình trước mắt, tiếp tục ngạo mạn quát: "Tên lang thang như cậu, chẳng những tôi muốn đuổi cậu, mà còn muốn thông báo đến trường của cậu, để trường cậu đuổi cậu luôn ấy chứ…"

Chu béo còn chưa quát tháo xong, đã cảm thấy có ngôi sao vàng ở trước mắt một, mũi nóng rát đau nhói, máu mũi ròng ròng chảy ra.

Đường Hán dẫm Chu béo dưới chân, đấm một phát vào cái mặt đầy mỡ của hắn.

"Một đấm này, là thay cho cô gái mà ông đã đánh .."

"Một đấm này, là thầy nhân viên bị ông gây khó dễ…"

"Một đấm này, là vì ông vô cớ cắt xén tiền lương của tôi…"

Sự ức chế bị đè nén trong lòng của Đường Hán đã được phát tiết ra ngoài, nhưng anh không dùng chân khí, hoàn toàn dùng sức mạnh của cơ thể để phát tiết, nếu không chỉ một đấm thôi đã khiến đầu của Chu mập nát như dưa hấu rồi.

Nhân viên xung quanh bị Chu béo gây khó dễ, thấy hắn bị đánh đều thầm vui, không ai tiến lên ngăn lại.

Trương Kiện có lòng ngăn lại, thế nhưng lại không dám tiến lên, gào từ xa:" Đường Hán, sao cậu có thể đánh giám đốc, nhanh dừng tay ngay."

Đường Hán ngẩng đầu trừng mắt liếc anh ta một cái, tên này lập tức bị dọa sợ đến trốn vào trong góc.

Sau một lát, đâu của Chu béo liền biến thành đầu lợn, giờ mà để ra trước mặt mẹ hắn thì cũng không thể nhận ra.

Đường Hán đánh hắn liên tục, có người sau lưng hô một tiếng: "Dừng tay!"

Đường Hán nhìn lại, là ông chủ Lý Phú Quý của quán cơm, ông chủ tới anh cũng không đánh nữa, buông Chu béo ra.

"Ông chủ, cứu tôi." Chu béo cuối cùng cũng nhìn thấy cứu tinh, bò đến ôm lấy mu bàn chân của Lý Phú Quý oan ức gào khóc.

Lý Phú Quý nhìn thấy đầu heo dưới chân, chần chờ hỏi: "Cậu là Chu béo sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK